Kỷ Nhiên đứng dậy, phủi quần áo cho thẳng thớm như thể vừa ở nơi đất cát nào ra, thả dao găm trên đất, cả phòng nhiều người chỉ nghe tiếng leng keng của dao găm và tiếng hít thở của gã mặt sẹo.
Kỷ Nhiên trở về ghế ngồi, mỗi bước chân nghe tiếng lộc cộc của đáy giày da chạm đất, một tên đàn em nào đó nhanh chân lôi ghế ra đặt sau lưng anh, Kỷ Nhiên không nhìn lại đã ngồi xuống.
Soạt.
Kỷ Nhiên ngồi vững vàng, chống cầm trên tay vịn cao.
Chân gác lên đan chéo lại, nhìn chăm chăm về phía gã mặt sẹo.
"Nói".
Gã mặt sẹo nuốt nước miếng ừng ực, bây giờ gã nào dám cứng miệng nữa, nhìn lướt sang anh em mình đang bị gông cổ trên đất, trong lòng có một thoáng tội lỗi, rồi cảm xúc ấy biến mất tăm khi thấy dao găm ngay trước mặt mình.
“Là anh Trung”.
Hải Đăng thoáng kinh ngạc, nhìn sang Kỷ Nhiên chỉ thấy anh điềm nhiên ngồi đấy, như thể đã đoán biết trước rồi.
Vậy là Hải Đăng cũng bình tĩnh nhìn gã mặt sẹo, chỉ thấy gã đã nhắm mắt từ lúc nào, không kêu gào không rên la.
"Mày ở dưới trướng tao bao năm nay, để đợi cơ hội này phải không?"
Người nằm trên đất, đúng là một đàn em ở dưới trướng Hải Đăng.
Từ lúc xảy ra chuyện xưa kia, băng đảng phân tán khắp mọi nơi, Kỷ Nhiên nắm toàn quyền của đại ca, Hải Đăng thu nhận một số tay chân cũ, tên mặt sẹo trong băng đảng không nổi bật là mấy, Hải Đăng không ngờ chỉ một buổi sáng, anh vô tình tìm ra đám này.
Càng không ngờ hơn nữa, gã mặt sẹo lại giúp Trung.
Hải Đăng áy náy nhìn sang anh, nhưng Kỷ Nhiên vẫn chỉ nhìn gã mặt sẹo, trong mắt không chứa bất kì người khác.
Hải Đăng nhớ lần cuối cùng gặp Kỷ Nhiên thế này, là đêm đại ca mất...
Những đám người xung quanh ai mà không biết tiếng anh, nhưng chẳng mấy ai có mặt đêm đại ca mất cả.
Thành ra, đêm đó có chuyện gì, họ chỉ biết đoán trong lòng chứ không dám nói ra.
Bây giờ cả đám nhìn về phía anh, cho dù muốn hỏi rõ cũng không ai dám nói chữ không, nên biết điều cúi đầu không nói.
"Nó muốn làm gì?"
Kỷ Nhiên nói, gã mặt sẹo bấy giờ mới mở mắt ra.
Trong bóng tối, Kỷ Nhiên không những không lu mờ, trái lại còn lộ ra khí thế sắc bén, gã lại vội vàng cúi đầu xuống giả chết.
“Nói."
Hải Đăng quát, gã hơi run, tái cả mặt mày.
“Em không biết...!Anh Trung không nói...!anh Trung sai em bắt vợ anh Nhiên...!sau đó giao cho ảnh.
Chuyện sau đó, em không biết".
Gã vừa dứt lời, Hải Đăng đã đạp thụi vào bụng gã.
Gã mặt sẹo lăn lốc trên đất một hồi, rồi tông vào đám bên kia.
Đàn em của Kỷ Nhiên thấy vậy mới ép gã quỳ trên đất, đối diện với Hải Đăng.
“Mày chưa biết sợ à?"
Gã quỳ mọp xuống, lắc đầu, gào thét thê lương.
"Em không biết...!em thật sự không biết..."
Hải Đăng nhìn tên kế bên mặt sẹo, nâng áo hắn lên ép hắn nhìn anh.
Gã mặt sẹo là đứng đầu trong bọn họ, gã vốn hung hăng ngang tàng, bây giờ còn sợ đến tái mét, đừng nói một đứa trong đám.
Gã vừa bị Hải Đăng xách cổ đã vội nói.
"Anh ta muốn hại vợ anh, để làm anh hối hận cả đời".
Nắm đấm của Kỷ Nhiên siết chặt trên băng ghế, sự lạnh lùng xây dựng nên của anh suýt thì tan rã.
Lửa giận vô hình từ đâu kéo đến, đốt cháy từ chân lên đầu, nhưng anh càng sợ hãi, tỏ ra lại càng bình tĩnh, chính Kỷ Nhiên cũng không biết mình đào đâu ra sự bình tĩnh đến cực đoan như vậy.
Kỷ Nhiên hỏi.
“Ai nói cho nó biết vợ tao ở đâu?"
“Có một người phụ nữ gọi điện đến.
Cô ta nói với anh Trung bắt vợ anh, còn đưa cả địa chỉ.
Ban đầu anh Trung muốn bắt Quyên, thư kí của anh.
Nhưng con đàn bà kia nói, anh yêu thương vợ mình hơn Quyên, muốn đàm phán giao dịch, thì phải bắt vợ anh”.
Tên đàn em run lẩy bẩy, sợ Kỷ Nhiên không tin vội vàng nói tiếp.
“Con đàn bà đó còn nói, bắt con Quyên nhốt lại, anh nhất định sẽ chạy đến cứu Quyên.
Sau đó hãy bắt vợ anh, nếu anh còn trong thành phố, không thể bắt người dưới mí mắt của anh được.
Chỉ cần vợ anh có mệnh hệ nào, anh chắc chắn sẽ...!sống không bằng chết".
Rầm.
Một tiếng động rất lớn vang lên, bàn kê giữa phòng đã gãy đôi, toàn bộ giấy tờ sổ sách rơi ầm ầm trên đất.
Kỷ Nhiên đứng phắt dậy, khuôn mặt anh vặn vẹo rất đáng sợ, Hải Đăng quay lại nhìn, chỉ thấy nắm đấm của anh nổi cả gân xanh.
Kỷ Nhiên kiềm chế, giọng