Quế Chi cứng người, sợ hãi, hoang mang bủa vây cô khiến cô không sao nói dối được.
Cô lẳng lặng gật đầu.
Minh đoán biết được điều này, bắt đầu từ câu hạnh phúc trên sàn của Quế Chi.
Anh không nói, không có nghĩa là anh không biết.
Đây là cô gái anh nuông chiều cả đời này...
Thà Quế Chi mãi mãi không bao giờ nhớ lại, anh sẽ bảo vệ cô, bên cạnh cô cho cô một đời không lo âu gì.
Nhưng Quế Chi nhớ lại, anh tổn thương ai, cũng không hy vọng tổn thương cô.
Câu chú cháu treo lên miệng như một câu thần chú ngăn cách họ, mà anh không có cách nào đập tan ra.
Quế Chi thoáng thấy hương nước hoa của anh, gò má thoáng hồng, lẳng lặng nói.
"Trì Tuyết bị bắt cóc rồi.
Cháu biết, chú là K.
Chú có thể giúp cháu cứu cậu ấy không?"
Minh tách khỏi Quế Chi, giữ nguyên khoảng cách của hai người, Quế Chi đã có thể hít thở lại, nhưng cô vẫn nuối tiếc sự gần gũi ấy.
Quế Chi hít sâu hai lần, rũ bỏ mọi cảm xúc ấy, đây là chú cô, nhưng cũng là chồng người khác rồi.
Quế Chi đối mặt với Minh, Minh nhìn cô một hồi lâu, những gian khổ bên trong không cần phải nói, đã thấy anh gật đầu.
"Được".
Quế Chi thở phào một hơi, cả hai đi ra ngoài nhìn Kỷ Nhiên và Hải Đăng.
Minh đã gặp Kỷ Nhiên nhiều lần trước đây, thật ra Kỷ Nhiên và anh giống nhau, cùng một loại người, nên anh không khó để đoán biết được cảm xúc của anh.
Người này đầu đội trời chân đạp đất, năm ấy trong giới một mình đối mặt với đại ca của anh ta, lật đổ người ấy rồi nuốt trọn thế lực của đại ca mình, cho dù anh không tham gia chuyện này, anh vẫn biết được Kỷ Nhiên là một người không dễ chọc.
Minh nhìn Kỷ Nhiên yên tĩnh ngồi đấy, bình tĩnh đến phát sợ, như thể Trì Tuyết bị bắt không mảy may ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, khẽ gật đầu một cái.
Anh không biết nếu là anh, trong trường hợp Quế Chi bị bắt cóc, anh có bình tĩnh ngồi đây như Kỷ Nhiên hay khôn.
"Cậu Nhiên, không làm mất thời gian đôi bên nữa, tôi có một điều kiện”.
Kỷ Nhiên đứng nhìn Minh, "Tôi đồng ý."
"..." Hải Đăng đã chết lặng bên cạnh, Minh cũng không khó đoán trước thái độ của anh gật đầu rồi nói.
“Tôi giúp cậu cứu Trì Tuyết, còn chuyện cậu và Trung hai người tự giải quyết.
Sống chết ra sao, tôi sẽ không can thiệp vào".
Quế Chi nghe vậy hơi nhướn mày, nhưng Kỷ Nhiên biết tính K, đúng như giang hồ đồn thổi, anh ta là người không thích dây vào chuyện của người khác, nên từ đầu anh đã đồng ý với điều kiện này rồi.
Minh lướt mắt sang Hải Đăng đứng cạnh, đáy mắt hiện cảm xúc không rõ, không thèm nhìn Hải Đăng một cái, rồi mới nói.
“Nhà cậu có camera không?"
“Trì Tuyết thuê nhà riêng, tôi định hôm nay chuyển về lại, thì cô ấy bị bắt".
“Vậy có thể xâm nhập vào camera giao thông."
Minh cầm điện thoại gọi đi cho ai đó, sau đó nói rõ với cả hai.
“Tôi sẽ cho người điều tra, từ đây đến sáu giờ tối sẽ có kết quả".
Kỷ Nhiên không nói gì nữa, một mặt khác lại sắp xếp người của mình rút lui, Minh nhắc nhở ngay.
"Cậu rút người, làm rình rang một chút, tốt nhất để Trung biết cậu rời đi".
Kỷ Nhiên gật đầu, không cần Minh nhắc anh cũng sẽ làm như vậy.
Trong phòng không khí khá nặng nề, Kỷ Nhiên không hề đi đâu để đợi tin, cả người anh cũng như dây đàn, lúc nào cũng có thể đứt ngay.
Hải Đăng ngồi cạnh hút đến bao thuốc thứ ba, Kỷ Nhiên vẫn chưa có ý định đứng dậy, anh liên tục gọi điện thoại cho đàn em.
“Rút người khỏi thành N".
Hải Đăng nắm chặt tay, quay phắt nhìn anh, miệng há hốc mấy lần rồi mới nói.
“Thành N là địa bàn của cậu, cậu cũng định bỏ?”
Thứ Trung cần là toàn bộ địa bàn của đại ca, nhưng Kỷ Nhiên tiếp quản sản nghiệp ấy đã nhiều năm, chính anh cũng mở rộng địa bàn ra, bành trướng thành một mạng lưới giăng khắp đất này.
Có câu xây khó đập dễ, vậy mà
Kỷ Nhiên cũng bỏ được.
Minh ngồi đối diện hai người, chọn cách bàng quan với tất cả, nhưng lúc này cũng hơi nhướn mày.
Kỷ Nhiên đáp gọn.
"Làm đi." Rồi dập máy.
"Nếu thằng Trung đã ra điều kiện như vậy, tôi sẽ không vi phạm điều ước để nó có cơ hội làm hại cô ấy".
Có đôi khi Kỷ Nhiên rõ ràng đến lý trí, vậy mà quyết định của anh lúc này con mẹ nó toàn theo cảm tính nhất thời.
Hải Đăng chửi muốn á khẩu, đấm mạnh lên vai anh nhưng anh đã đưa tay đỡ nắm đấm của Hải Đăng.
“Nhiên, tôi hy vọng cậu không hối hận chuyện hôm nay”.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ hối hận về bất cứ chuyện gì?"
Hải Đăng không dài dòng, giật mạnh tay về, đốt tiếp một bao thuốc nữa.
Minh nhìn sang anh, thái độ anh khá kiên quyết, làm việc cũng không chần chờ dứt khoát, vốn là người sinh ra đã ở vị trí trung tâm.
Đó là lý do vì sao, cho dù kinh doanh hay giang hồ, Kỷ Nhiên cũng bò lên vị trí cao như thế.
Anh tán dương ngầm, cho dù bản thân anh nếu đặt vào vị trí của Kỷ Nhiên, anh vẫn sẽ chọn cách cứu người mình yêu bằng mọi giá.
“Cậu Nhiên, có tin tức rồi".
Kỷ Nhiên nhìn về phía Minh, Minh nói ra địa chỉ.
Sau đó mới