Trì Tuyết đỏ mắt, hơi nước dâng lên không sao kiềm chế được.
Cô mở mắt ra, Kỷ Nhiên đang ôm chặt cô từ lúc nào, trên gương mặt hơi nhăn lại, Trì Tuyết biết có gì không ổn, tay lần mò đã thấy máu thấm ướt bả vai anh.
"Anh...!anh..."
Trì Tuyết nhìn sang bên kia, đã thấy Trúc nằm trên vũng máu, Trì Tuyết hét lên, Kỷ Nhiên vội che mắt cô.
“Đừng nhìn”.
Nước mắt Trì Tuyết trào ra, cô sợ.
Đây là mạng người, cô chưa từng thấy cảnh nào ác liệt như thế.
Đâm ra không còn suy nghĩ gì được nữa, chỉ biết nhắm mắt bịt tai như lời Kỷ Nhiên, cô nép sát người anh, ngửi thấy mùi máu tanh hôi.
“Đừng sợ, không sao đâu.
Mọi chuyện kết thúc rồi".
Hai bên đánh nhau quần ẩu, nhưng người của Minh đông hơn, chẳng mấy chốc cục diện đã nghiêng hẳn về bên này.
Minh gông cổ cả bọn ngồi bên cạnh, rồi mới nhìn về phía Kỷ Nhiên đang ôm Trì Tuyết.
Giữa muôn trùng súng đạn, Trung nằm ôm tay chảy máu, không ai đoái hoài đến Trúc nằm trơ trọi ở đó.
Kỷ Nhiên hạ tay xuống, Trì Tuyết vừa nhìn sang đó đã thấy Minh, ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, Kỷ Nhiên bị thương...!Trì Tuyết vội nói.
“Chúng ta đến bệnh viện đi, anh chảy máu kìa".
Kỷ Nhiên lắc đầu, "Đợi chút."
Trung ngẩng mặt nhìn Kỷ Nhiên, thái độ điên cuồng cười sằng sặc.
Gã nhìn quanh đám đàn em nằm dưới chân mình, gã biết hôm nay gã thua cuộc, như trước đây Kỷ Nhiên đã lấy hết thế lực mà không tốn chút sức nào vậy.
Hải Đăng đứng cạnh anh, Minh cũng đứng ở xa nhìn hai người, đúng như Minh nói, anh không can thiệp gì vào chuyện của hai người, chuyện ai thì tự giải quyết.
Trung cười đủ rồi thôi, chỉ thẳng Kỷ Nhiên.
“Quyết định sai lầm nhất của lão già, là đem mày về!"
Hải Đăng gắt lên, "Im mẹ đi".
Trung nào quan tâm Hải Đăng, hôm nay cùng lắm là chết, gã tuyệt vọng nhìn Kỷ Nhiên.
"Hôm nay quyết định sai lầm nhất của tao, là không giết vợ mày".
Kỷ Nhiên nhìn Trung, Trung vừa mắng vừa chửi, nhổ nước bọt khinh thường.
"Lúc mày nằm chết bên đường, lão già cứu mày.
Lão mặc kệ con trai mình không lo, bao nhiêu thế lực đều dùng bồi dưỡng mày.
Lão đưa mày theo vào vũ trường, quán bar để mày biết cách làm việc.
Lão bên cạnh mày nâng đỡ mày để không có con chó nào dám bất kính với mày, lão đánh gần chết đàn em chỉ vì láo với mày.
Còn mày trả lại lão cái gì?"
Ánh mắt anh không rời khỏi Trung, Trì Tuyết nghe vậy lờ mờ đoán được gì đó, trong lòng hơi nghẹn lại, không hiểu sao cô thấy được cả sự đơn độc của Kỷ Nhiên.
Không gian yên tĩnh như chết, không ai mở miệng nói chuyện.
Ngay cả Hải Đăng cũng đứng cạnh không chớp mắt, đám đàn em càng cúi đầu không trả lời.
Trung cười cợt, “Lão tốt với mày còn hơn con đẻ, mày thì sao?"
Trung cười sằng sặc, gã muốn lấy hết sức lực còn sót lại mà cười.
“Tao với mày không đội trời chung! Đáng lẽ tao phải giết con vợ mày, để mày sống dần vặt cả đời!"
Kỷ Nhiên không tự chủ ôm chặt Trì Tuyết hơn, Trì Tuyết nhướn mày, máu trên vai anh loang cả vạt áo, ướt cả mắt cô.
Trì Tuyết không có thời gian đâu mà phân biệt phải trái, chỉ biết không động đậy tránh đụng vết thương anh.
Phòng kín N, án mạng trong phòng tối không tìm được hung thủ.
Mà người trước mặt này...!Trì Tuyết nhìn gương mặt anh không chút biểu cảm, cả người dần chìm xuống.
Cô không chấp nhận nổi, anh là một người tàn nhẫn như thế.
Nhưng cô lại yêu anh...!Cho dù anh như vậy, đáng chết là cô vẫn yêu anh.
Trung không thấy Kỷ Nhiên trả lời, xiêu vẹo đứng dậy.
“Hôm nay tao thua chẳng sao cả.
Mấy năm trước mày vào phòng kín N, kế thừa toàn bộ thế lực của bố tao, vậy hà cớ gì mày còn sát hại cả nhà tao? Già trẻ lớn bé mày đều không tha! Mày có còn là người không?"
Đúng vậy, Trung là con trai duy nhất của đại ca.
Đây cũng là lý do vì sao, nhiều năm trôi qua như vậy, Kỷ Nhiên vẫn không động gì đến gã, để yên cho gã nuôi thế lực, chống đối với mình đến tận hôm nay.
Hải Đăng đứng cạnh siết chặt tay thành nắm đấm.
Luật của bọn họ, có một nghi thức truyền ngôi, đó là hai người vào phòng kín N, đấm đá nhau đến khi có một người ra ngoài.
Chỉ một người được phép rời khỏi đấy, giống như những con trùng độc đấu đá nhau tìm ra con mạnh nhất, và người trở ra hôm ấy, là Kỷ Nhiên.
Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng không lành lặn.
Kỷ Nhiên đứng