Cô đang mang thai, đến biệt thự này cũng vì an thai, nên hiển nhiên Kỷ Nhiên không có ý định để cô ra ngoài làm việc.
Với chuyện này, Trì Tuyết không phục, cô mới tìm anh nói lý.
Kỷ Nhiên đang ngồi trên sô pha, gõ lách cách trên bàn phím.
Trì Tuyết vừa đi sang, anh đã ngừng hết công việc, ôm cô ngồi xuống.
"Làm sao?"
"Sao anh lại thay em xin nghỉ sinh?"
“Em có thai, không nghỉ sinh thì vác bụng bầu đi làm sao?"
Kỷ Nhiên trả lời rất bình thản, anh xoa xoa bụng hơi nhô lên của Trì Tuyết như đang làm một chuyện gì rất thiêng liêng, Trì Tuyết hơi cạn lời.
Cô mang thai mới hơn tám tuần, có thể thấy được gì chứ? Nhưng Kỷ Nhiên có vẻ thích làm vậy, nên cô mặc kệ anh.
“Nhưng mà em không muốn ở trong nhà như vậy, em muốn ra ngoài, cống hiến cho xã hội."
“Em ở nhà đã là cống hiến cho xã hội rồi.”
Kỷ Nhiên gật đầu nghiêm túc.
Trì Tuyết suýt thì tin anh nói luôn.
“Nhưng mà trong nhà có một mình anh làm việc, em cũng muốn tự chủ tài chính...!Em không muốn dựa vào anh".
Kỷ Nhiên ậm ừ, cầm ra một đống thẻ nhét vào tay Trì Tuyết, mỗi ngân hàng đều có thẻ xanh đỏ tím vàng đen trắng...!Trì Tuyết hơi sợ hãi, Kỷ Nhiên có sở thích sưu tầm thẻ ngân hàng chắc?
“Nhà chúng ta không thiếu chút tiền ấy, nhà mình không bần tiện đến mức vợ anh bầu bí vẫn phải vác bụng bầu đi làm.
Còn nữa nếu ông nội biết sẽ không tha cho anh".
"..." Trì Tuyết nhìn đống thẻ, lại nhìn biệt thự này.
Còn hai tiệm bánh ngọt của cô...!Quả thật không thiếu chút tiền cô chạy deadline hàng ngày lên bài thật.
Trì Tuyết u sầu không thôi, khoảng cách của hai người xa như trời biển, anh nuôi mười cô còn được, huống hồ là một cô.
Kỷ Nhiên vuốt tóc cô.
"Anh làm việc chăm chỉ như vậy là vì ai? Nên em cứ ở yên trong nhà ngoan ngoãn dưỡng thai, không cần vất vả như vậy”.
“Nếu, em chỉ nói nếu thôi...!Bây giờ anh nuôi em kĩ thế, sau này anh hết yêu em, vậy em biết sống thế nào?"
Kỷ Nhiên búng trán Trì Tuyết, “Vậy em nghĩ em ra ngoài đi làm, thì nếu anh hết yêu em em vẫn có thể sống được sao?"
Trì Tuyết hoang mang gật đầu.
Kỷ Nhiên biết phụ nữ mang thai ngốc ba năm, nhưng không ngờ Trì Tuyết cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Anh bật cười.
"Cho dù em không đi làm, chỉ ở nhà thôi, đến khi em bỏ đi rồi, thì tài sản của anh vẫn sẽ đủ nuôi em một đời không lo ăn mặc."
“...” Trì Tuyết không biết phản bác ra sao, có cảm thấy anh đang lừa cô, nhưng cô không có bằng chứng.
Kỷ Nhiên hôn khẽ lên má Trì Tuyết, "Hơn nữa, chuyện ly hôn đừng nói ra nữa.
Sắp làm mẹ đến nơi rồi, em còn nghĩ muốn bỏ anh sao? Anh thật đáng thương".
Trì Tuyết rùng mình, Kỷ Nhiên giả vờ đáng thương thật đáng sợ.
Cô lắc đầu, "Được rồi, dừng dừng dừng.
Em ở nhà là được chứ gì”.
Kỷ Nhiên hài lòng trở về dáng vẻ nghiêm túc ngày thường, liếc nhìn laptop bên kia.
Trì Tuyết nhìn theo, đã thấy màn hình chi chít người.
"Anh đang họp à?"
“Ừ” Kỷ Nhiên đáp rất thản nhiên.
Trì Tuyết muốn quỳ lạy anh luôn, anh đang họp mà em đến anh còn rời đi.
Cô cảm thấy mình nên trấn chỉnh chồng mình, nghiêm mặt.
"Anh cần phải làm việc nghiêm túc chứ".
“Anh là chủ".
Sợ Trì Tuyết chưa hiểu ý mình, Kỷ Nhiên còn nói thêm.
"Anh trả lương cho họ."
Trì Tuyết ra trường xong là đi làm công ăn lương, không hiểu nổi suy nghĩ của người trả lương, đành lủi thủi bị thương ra ngoài uống trà hạ hỏa.
Trì Tuyết vừa ra vườn, đã thấy Layla ngồi trong vườn.
Cô nhấc váy đi sang ngồi xuống cạnh Layla.
Tối qua Layla uống say như chết nên ở lại biệt thự một đêm.
Cô đang xoa thái dương, nhìn sang Trì Tuyết ngồi xuống uống nước ừng ực, mới nói, “Em đang mang thai, đừng cáu giận."
Trì Tuyết không giận gì, thật đấy.
Cô chỉ đang cảm thán giữa người với người sao lại khác xa nhau mà thôi.
Nhưng Trì Tuyết biết có nói ra Layla cũng không hiểu, nên bỏ qua vấn đề này.
Layla ngồi nhìn điện thoại một lúc, rồi đặt xuống bàn.
“Chị có việc, chị về nhé.
Cảm ơn em đã chứa chấp chị đêm qua."
Trì Tuyết đứng dậy, “Chị về sao? Bây giờ còn sớm mà".
Trì Tuyết ở trong biệt thự không có gì làm, bây giờ khó khăn lắm mới bắt được một người nói chuyện, hiển nhiên sẽ không để Layla đi dễ dàng như thế.
Layla lắc đầu, "Chị đi tìm Hải Đăng.
Chị dù sao cũng là người đi theo anh ấy, lần sau chị sẽ đến gặp em nhé!"
Trì Tuyết chưa hiểu rõ mối quan hệ của hai người lắm, nhưng vẫn hoang mang gật đầu.
Layla thấy cô như vậy không tiện nói gì, có những thứ u mê không biết gì mới có thể tồn tại lâu.
Layla vừa rời đi, Quế Chi đã đến.
Trì Tuyết nhìn Quế Chi hớt ha hớt hải chạy vào, còn cầm theo một giỏ đồ lỉnh khỉnh, mới hỏi.
"Làm sao đấy? Sáng ra cậu đi đâu vậy?"
“Chị Layla đâu?" Quế Chi nhìn quanh.
Trì Tuyết giả vờ nhỏ một giọt nước.
“Tớ buồn đấy nhé, cậu mới gặp chị ấy một ngày đã bám dính chị ấy như vậy rồi.
Chị ấy mới về rồi."
Quế Chi bĩu môi, chạy sang ngồi cạnh Trì Tuyết, không biết cô mang theo gì mà khi để xuống nghe leng keng, Trì Tuyết tò mò nhìn vào trong, “Cậu mang theo gì vậy?"
Quế Chi nhìn túi xách của mình, rồi lấy bên trong một hộp ra, Trì Tuyết vừa nhìn qua đã biết là gì.
Đấy là một hộp nhiều ngăn, đặt đủ thứ đồ linh tinh từ ngọc trai, đến đá màu, dụng cụ làm trang sức.
Quế Chi đặt trên bàn, sau đó nói với Trì Tuyết.
“Tớ quyết định trở lại quãng đời sinh viên của mình".
“Níu kéo tuổi xuân à?” Quế Chi đã ra trường mấy năm rồi, bây giờ còn sinh viên gì nữa.
Quế Chi lườm Trì Tuyết.
“Ai nói thế? Chị đây còn tươi xanh mơn mởn".
Trì Tuyết phì cười, "Rồi rồi.
Cậu muốn học lại à?”
Quế Chi lấy ra một cài tóc rất tinh xảo, Trì Tuyết vừa liếc sang đã bất ngờ.
Cài tóc khá mỏng, màu đen.
Có một nhánh Trì Tuyết cuốn lấy từ gốc lên tới nửa cài.
Mặt Trì Tuyết nhỏ nhắn, cài trên tóc