Hôm qua Thanh Lam ngủ lại một đêm, trời còn chưa sáng hẳn đã giật mình tỉnh lại.
Cô ta đi xuống cầu thang, tìm đến phòng của Minh, thì bất ngờ nhìn thấy Quế Chi rón rén ra khỏi nhà.
Thanh Lam nhận ra Quế Chi, giật phắt nhìn về phòng ngủ của Minh, không phải như cô ta đoán chứ? Thanh Lam vội bước xuống cầu thang, đi vào bên trong, đập vào mắt cô là Minh nằm trên giường, trần nửa người.
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, Thanh Lam cố gắng kìm nén tiếng nức nở, đi vào trong đóng sập cửa phòng.
Trong phòng hương tình chưa phai đi, Thanh Lam không khó đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Cô không nói rõ được cảm xúc của mình, đứng cạnh giường, kéo chăn Minh ra.
Thanh Lam run rẩy nhìn áo sơ mi kín mít của mình, dần cởi nút áo.
Thanh Lam cởi sạch áo ngoài, rồi đến áo trong.
Rồi đến váy xòe ngắn, tất cả rơi trên thảm lông, cô ta mới bò lên chăn.
Vết đỏ đậm đập vào mắt cô ta đầy chát chúa, Thanh Lam chai lì đến mức không còn chút cảm xúc, đến tựa vào người Minh.
Minh ngủ khá sâu, vậy mà khi Thanh Lam lần theo lồng ngực anh, hôn khẽ lên vành tai anh, Minh vẫn mẫn cảm phát hiện ra.
Anh loáng thoáng mở mắt, nắm chặt bàn tay của cô ta.
Thanh Lam hơi ngạc nhiên, đã thấy Minh mở mắt nhìn mình.
Minh nhớ tối qua mình hình như có một giấc mộng rất dài, thậm chí còn nhớ được đó là một giấc mộng tình.
Vậy mà mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Lam nằm ngay bên cạnh, Minh thoáng kinh ngạc.
Cả hai người da kề da, tay anh còn chậm được thứ gì mềm mềm, Minh trong phút chốc giật mình.
"Cô làm gì ở đây?"
Ánh mắt Minh rất đáng sợ, Thanh Lam kinh ngạc đến không nói được lời nào.
Minh nắm chặt vai trần của cô lắc qua lắc lại, bàn tay như muốn bóp chết cô.
Anh nói từng chữ, “Cô làm gì ở đây? Ai cho phép cô lên giường tôi?”
Trong không khí hương vị hoan ái còn đó, Minh không khó đoán chuyện gì vừa xảy ra.
Anh chỉ là không ngờ, hôm qua chỉ uống thuốc, sao lại có thể làm chuyện ấy với cô? Nghĩ đến ly nước hôm qua, Minh bừng tỉnh.
“Cô bỏ thuốc tôi?"
Thanh Lam sợ hãi, nhưng trong đáy lòng lại nảy sinh một cảm giác hả hê.
Minh như thế này, mới thấu nổi sự tổn thương anh đem đến cho mình.
Được thôi, anh muốn ở bên cạnh cháu gái à? Cô nhất quyết không đồng ý, cô sẽ bám lấy anh đến cùng trời cuối đất, đến khi hai người nhắm mắt xuôi tay.
Thanh Lam nghe vậy không dám gật đầu, chỉ cúi đầu khóc.
“Em không biết, em không biết gì hết".
Bây giờ suy nghĩ giết người Minh cũng có rồi.
Anh nhìn Thanh Lam cầm chăn che kín thân thể mình, cúi đầu rấm rức khóc, chỉ thấy phiền chán muốn đuổi cô ra ngoài.
“Cô đừng tưởng làm thế thì tôi sẽ cưới cô, dùng thuốc với tôi, cô nghĩ cô là ai?"
Minh nghiến răng, Thanh Lam nghe vậy cả người đờ ra, bàng hoàng ngẩng đầu.
Không giống trong suy nghĩ của cô ta chút nào, Minh trong trí nhớ cô, cho dù anh không quan tâm phong lưu với ai một đêm, nhưng không phải là hạng người vô trách nhiệm.
Thanh Lam thoáng thất vọng, cô ta bướng bỉnh hét lên.
"Đồ tồi, tối qua anh ôm lấy tôi, giữ chặt lấy tôi.
Cướp đi đời con gái của tôi, bây giờ anh nói như vậy sao?" Thanh Lam leo xuống giường, lộ ra vết ố vàng cùng vết máu trên ra đệm trắng tinh.
Mà thứ máu ấy, cũng khiến Minh hơi khựng lại.
Thanh Lam khóc đến không thở được, cô ta hít sâu đầy khó khăn.
“Anh muốn ở bên con kia chứ gì? Tôi nói cho anh biết, hai người là chú cháu.
Chú - cháu!!! Anh không ngại người đời thóa mạ hay sao?"
Minh nhìn Thanh Lam điên cuồng, người điềm tĩnh như cô cũng có thể biểu lộ như vậy, quả là khó thấy được.
Minh nắm chặt chăn, nhìn Thanh Lam diễn cho xong.
“Ừ, thì sao?”
Thanh Lam không ngờ anh sẽ thừa nhận như vậy, bật cười sằng sặc.
"Hay lắm, các người hay lắm".
Thanh Lam nhớ đến thứ gì, đến gần Minh.
Cô ta ngồi trên giường, nhìn anh đầy âu yếm, đến mức Minh sởn da gà.
“Anh đoán xem, nếu cô cháu gái yêu quý của anh biết được anh chăm sóc cô ta chẳng qua là vì giao kèo.
Cô ta sẽ nghĩ thế nào? Cảm ơn chú đã nuôi dưỡng, hay trách anh lừa dối cô ta? Chẳng qua chỉ vì muốn số tiền lớn kia thôi ?"
Minh nhìn Thanh Lam, nếu ánh mắt có thể giết người, Thanh Lam chắc chắn đã chết hơn một trăm lần rồi.
Cô ta đi đến bước đường này còn sợ gì nữa, chỉ khẽ cười dịu dàng.
"Em không cần gì nhiều, chỉ cần anh đồng ý cưới em.
Chuyện này em sẽ không nói với ai cả."
"Cô đừng mơ".
Thanh Lam à một tiếng, "Thật sao? Bên B là ông Nguyễn Minh, đồng ý chăm sóc Nguyễn Quế Chi, đến khi cô trưởng thành, bên A sẽ giao cho anh tám phần trăm cổ phần công ty Vĩnh Phát.“
Thanh Lam cười khẽ, nghiêng đầu đến gần anh.
Cô hôn chụt lên má anh, "Anh yêu, đừng như vậy, người ta sợ đó".
Minh nắm chặt cổ cô, bóp chặt.
Thanh Lam không thở được, nhưng cũng không giãy ra.
Cô ta cười sằng sặc.
"Anh...cứ bóp chết...em...!Quế...Chi, vẫn...sẽ biết..."
Minh nới lỏng tay, Thanh Lam mới ho khan.
Anh đứng dậy, đốt một điếu thuốc.
Anh quay về sự bình tĩnh lý trí thường ngày, mặc từng món đồ một.
Sau đó, anh nhìn Thanh Lam đang nằm trên giường.
"Được thôi".
Cửa đóng sầm lại, Thanh Lam mới nhắm mắt che đi nắng sớm bên ngoài kia.
Đã đến bước này, không thể quay lại được nữa rồi.
***
Trì Tuyết đợi Quế Chi tắm xong, thay đồ xong xuôi cả rồi mới đến ngồi cạnh cô trong phòng khách.
Hải Đăng vừa mang Quế Chi đến đã rời đi ngay, nên thành ra cô chưa biết chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ là khắp người Quế Chi đầy vết xanh tím, cô tắm rửa xong rồi vẫn còn dấu nhạt, Trì Tuyết hiểu ngay có chuyện gì xảy ra.
“Cậu ngủ với ai vậy? Trai bao?"
Quế Chi đang sầu gần chết, vậy mà Trì Tuyết còn tâm trạng đùa giỡn.
Quế Chi cũng gật đầu ngay, “Ừ, trai bao cao cấp".
“Không phải tên Minh đó chứ?"
Trì Tuyết cảm thấy, với tính cách của Quế Chi, không nhào không náo, có lẽ chỉ vì cô đã ngủ đúng người mà thôi.
Quế Chi chọn cách im lặng, uống nốt sữa nóng trong tay.
Trì Tuyết không tin nổi, Minh không hề tỏ ra gần gũi với Quế Chi, sao mới có một tuần đã xúc tiến quan hệ