“Hoài Khanh, sao anh không nói gì? Anh bị bệnh sao?" Trì Tuyết dịu dàng nhả từng chữ, hệt như câu nói quan tâm ban trưa hắn dành cho cô.
Đôi mắt cô vẫn còn đỏ ửng, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có sự phẫn nộ lẫn thất vọng cùng cực.
"Trì Tuyết, em nghe anh giải thích".
Hoài Khanh luống cuống ngồi dậy, nhưng hắn vẫn không quên che chân cho Ý Yên đang ở phía sau lưng mình.
Cô nhìn dáng vẻ bạn trai mình bảo vệ nhân tình, tưởng như bản thân đang là cường hào ác bá chia rẽ uyên ương, ván cược mà cô đặt ra, thật sự đã thua trắng rồi.
"Lời giải thích từ miệng anh, tôi ngại nghe, sợ bẩn cả tai".
Chưa kịp để hắn nói tiếp, Trì Tuyết đã tặng cho hắn cú tát như trời giáng, nói cô dùng hết sức dồn vào tay cũng không ngoa.
"Nhưng dù sợ bẩn đến cỡ nào, tôi vẫn phải cho anh biết mùi vị đau đớn.
Sự đau rát trên mặt anh, chỉ bằng một phần mười cái cảm giác anh mang lại cho tôi thôi".
Trì Tuyết gào lên, nước mắt cố gắng kiềm chế từ đầu đến giờ như vỡ đê, ào ạt tuôn ra.
Tim đau đến độ không thở được, cô cúi gập người, nước mắt rơi xuống mặt sàn lạnh băng, tầm nhìn cũng trở nên nhòe nhoẹt.
"Khóc lóc cái gì, khóc lóc cho ai xem.
Đàn ông thích ăn thịt, cô bắt người ta ăn chay thì ai mà chịu được chứ.
Hoài Khanh đã kể cho tôi nghe cả rồi, yêu đương mấy năm trời mà còn chia phòng ngủ, nghe mà tôi cười đến không ngậm được miệng đây này.
Cô tưởng cô là ai chứ, tiểu thư đài các sống ở thời phong kiến à, để anh ấy chịu khổ tìm đến tôi, do lỗi từ cô mà ra đấy thôi".
Ý Yên tì cầm vào vai hắn, ra vẻ đương nhiên chất vấn.
Trì Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, cô thừa nhận bản thân có hơi truyền thống.
Nhưng phần lớn nguyên nhân chia phòng chính là bởi lo lắng hắn đang trong giai đoạn ổn định sự nghiệp, công việc cả hai lại không liên quan, sợ ảnh hưởng đến nhau nên cô mới đề nghị chia phòng.
Nói như hắn ta, vậy những lần thân mật của cả hai đều như gió thoáng mây bay hay sao.
“Trì Tuyết, nể cô là phái nữ nên không so đo cái tát vừa rồi, xem như chúng ta huề nhau.
Tôi ngại mặt mũi cô nên mới không nói, nhưng chuyện đã đến nước này tôi đành nói thẳng.
Phân phòng ngủ thì thôi đi, còn không hiểu lãng mạn viết như thế nào.
Độ hai mươi mấy tuổi rồi suốt ngày lại còn đồ ngủ tay dài
quần dài, hoặc đầm hoa đơn giản.
Cô nhìn Tiểu Yên xem, dáng dấp xinh đẹp, cơ thể nõn nà, ăn mặc đều khiến đàn ông sôi trào nhiệt huyết.
Váy ngủ ren gợi cảm, quần áo nửa kín nửa hở quyến rũ, phong tình biết chừng nào.
Còn bản thân cô như khúc gỗ, nhạt nhẽo vô vị, đến cả tạo không khí cũng làm chả xong,
mỗi lần nhìn tôi chỉ thấy ngán ngẩm".
"Anh có thể không còn yêu tôi nữa, chúng ta hảo tụ hảo tán.
Nhưng cái cách anh bàn luận tôi rồi hả hê, thậm chí ngang nhiên đem nhân tình về ngủ trên chiếc giường của tôi, lăn lộn đến buồn nôn như hiện tại, thì đừng mong tôi bỏ qua." Trì Tuyết cắn chặt môi, từ lúc nghe hắn mỉa mai cô dường như đã chết lặng.
Cô gần như không tin được, người từng đầu ấp tay gối với cô lại nói về cô như thế, trong mắt chỉ toàn vẻ chán ghét, quay sang nhân tình lại trở nên tôn sùng mê muội.
Cô mặc kệ ánh nhìn của hai kẻ trước mặt, lần theo số điện thoại trên danh thiếp ban trưa mình cất trong túi, gửi đi một tin đơn giản.
(Đến nhà tôi ngay, càng nhanh càng tốt, có món quà bất ngờ tặng tổng giám.)
Trì Tuyết đi đến bên giường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người đàn bà