Trì Tuyết vươn vai, chưa bao giờ cô cảm thấy mình tràn trề sinh lực như lúc này.
Đã rất lâu cô mới ngã bệnh, lần sốt này đúng như bác sĩ dự đoán, kéo dài gần hai tuần mới khỏi.
Cô an phận điều dưỡng tốt thân thể mình, xót xa anh ngày nào cũng tỉ mẩn dậy sớm nấu thức ăn sẵn cho hai bữa sáng trưa, chiều vội vàng chạy từ tập đoàn về để kịp làm buổi tối, cô không muốn mình trở thành gánh nặng tinh thần của anh.
Mọi người từ Quế Chi đến Huy Khải đều tranh thủ đến thăm cô, luôn dặn dò cô phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, đừng ham công tiếc việc.
Anh trở về nhà thấy cô đang ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ, trong nháy mắt anh có cảm giác hoảng hốt.
Người này như hòa làm một với vật nắng ngoài hiên, nhạt nhòa trong suốt, cảm tưởng như cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Anh gấp gáp bước nhanh về phía Trì Tuyết, cúi người ôm lấy cô từ phía sau, cằm chỉ đặt hờ trên vai vì sợ làm cô đau.
Như chợt nhớ đến điều gì đó, anh cẩn trọng mở lời.
“Nếu có thể, em muốn chúng ta du lịch ở đâu?”
“em từng ước mình sẽ có cơ hội được đặt chân đến Pháp, thành phố tình yêu.
Nơi đó có bề dày lịch sự đáng kinh ngạc và mọi người ở đấy dường như rất biết cách để tận hưởng cuộc sống.
Em muốn làm những điều mình chưa thử bao giờ.”
“Vậy chuẩn bị đi, anh sẽ bảo Thanh Hào đặt vé.
Hai ngày nữa xuất phát.”
“Thật sao?”
“Anh đã hứa với em rồi mà”.
Anh nghiêng đầu nên có thể thấy rõ đôi mắt cô sáng lấp lánh khi nhắc đến nơi mình yêu thích.
Anh khẽ cười, môi cách lớp áo len phả ra hơi thở nóng rực.
Trì Tuyết lẳng lặng ngả người về phía sau, mái tóc đen cọ vào lồ ng ngực của anh, cả hai đều hiểu rõ bản thân đang dần ỷ lại vào đối phương nhưng vẫn giả như chẳng hay biết gì.
“Tổng giám, vé máy bay đã đặt xong, ngày mai ngài có thể xuất phát.
Nhà hàng lẫn khách sạn đều đã đặt trước, ngài có thể yên tâm.
Nếu tổng giám cảm thấy rắc rối, tôi có thể đi theo làm nhiệm vụ dẫn đường, ngoài ra…”
“Được rồi, cậu không mỏi miệng nhưng tôi thì bị cậu làm cho đau đầu đấy.
Tôi cho cậu được nghỉ phép hai tháng có lương, cậu cứ đi chơi bất kì đâu tùy thích hoặc về thăm gia đình cũng được, toàn bộ chi phí đi lại tôi sẽ chi trả.
Thanh Hào, dưới tư cách một người sếp, tôi đương nhiên mong cậu có thể cống hiến năng lực cho công việc.
Nhưng với tư cách một người bạn, tôi hi vọng cậu đừng tự gây sức ép cho chính mình nữa, nghỉ ngơi đi."
“…Vâng, tổng giám.”
Thanh Hào ngẩn người trong giây lát, rất nhanh đã lấy lại thái độ chuyên nghiệp, lễ độ cúi chào rồi mới rời đi.
Cậu chật vật tháo kính mắt, xoa mi tâm không ngừng.
Từ sau khi Thanh Anh bị cảnh sát bắt đi, Thanh Hào gần như rơi vào trạng thái điên cuồng công tác, xem nhẹ chính mình.
Thanh Hào dùng toàn bộ thời gian để làm việc, càng ngày mọi thứ càng đạt được sự hoàn hảo đến khó tin.
Thứ cậu sợ không phải ánh mắt khiển trách từ anh mà là ánh nhìn ghét bỏ, không còn xem cậu là bạn bè của anh nữa.
Nhưng câu nói của anh ban nãy đã hoàn toàn khiến Thanh Hào sực tỉnh.
Bỏ đi Thanh Anh, thực ra mọi thứ đều trở lại như trước đây, chẳng có điều gì thay đổi cả.
Chỉ cần tương lai cậu không chọn nhầm người để yêu nữa mà thôi.
Trì Tuyết nghe anh thông báo về chuyến đi, háo hức đến mức mất ngủ.
Cô liên tục nói về những việc mình sẽ làm trong chuyến đi.
Anh cất quyển sách mình đang đọc dở lên đầu giường, vẫy tay gọi Trì Tuyết đang ngồi trên ghế làm việc đến gần chỗ mình.
Cô ngoan ngoãn bước tới, anh nhích vào trong để cô ngồi lên giường.
Đầu ngón tay vẫn vít trên tóc cô, buông lời trêu chọc.
“Không phải em cũng đã từng đi công tác ngoài rồi ư? Có gì mà hồi hộp đến vậy chứ."
“Đương nhiên là hồi hộp rồi! Đi công tác em chỉ lo hôm nay thuyết trình có ổn không, khi trở về nước có hay không bị đuổi việc.
Nếu là anh, anh còn tâm trạng để ngắm nhìn xung quanh hay đi chơi không chứ hả? Nhưng lần này thì khác, em có thể đi đến bất kì đâu em muốn, ăn thử thật nhiều đồ ngon và chúng ta cũng sẽ chụp lại ảnh kỉ niệm nữa."
“Sau này cũng vậy."
“Anh nói gì cơ?"
Trì Tuyết đang hăng say nói liền ngừng lại, cô có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của anh.
Trong khi đó anh chỉ mỉm cười, chậm rãi lặp lại.
“Anh nói là, sau này cũng vậy.
Bất kì nơi đâu em muốn đi, anh đều sẽ đi cùng em”.
Nghe được lời khẳng định từ cô, cô chẳng biết phải đối đáp như thế nào.
Luống cuống cầm lấy cốc nước ấm đặt trên bàn, cô cúi đầu chậm chạp uống, mái tóc lòa xòa che đi biểu cảm trên gương mặt.
Anh chưa kịp nhìn thì cô đã phe phẩy tay, nhảy nhanh như chú thỏ nhỏ
xuống khỏi giường.
“Đã khuya rồi, em về phòng ngủ đây, mai chúng ta bay chuyến sớm đấy.
Anh cũng mau chóng ngủ đi.
Ngủ ngon.”
Anh xoay người bật đèn ngủ, trong lòng thầm nghĩ.
“Lần sau, mình sẽ không để cho em ấy trốn nhanh như vậy đâu".
Sáng hôm sau hai người nhanh chóng đến sân bay.
Dáng vẻ anh thật sự quá mức xuất sắc, trên đường đi đã rước lấy không biết bao nhiêu ánh mắt từ cả nam lẫn nữ.
Cũng may Thanh Hào đã đặt vé ngồi hạng thương gia, nếu không chắc đám đông sẽ lộn xộn chẳng để đâu cho hết mất.
Trì Tuyết thẳng người vươn vai, nhìn sang anh cười hi hi.
“Em không nghĩ anh lại được chào đón đến vậy.
Lần sau chúng ta lại tiếp tục đi mấy chuyến bay giống vậy đi."
“Được thôi, anh chỉ sợ người chịu thiệt thòi là em, bởi chẳng có ai chịu ngắm nhìn."
“Anh”.
Trì Tuyết suýt nữa thì quên mất lần đầu tiên chỉ trích Ý Yên người này đã độc miệng ra sao.
Anh chỉ cần mở miệng hoàn toàn có thể khiến người khác tức đến chết.
Trì Tuyết lúc này đây cũng không ngoại lệ, cô