Quả thật những ngày vui vẻ thường trôi đi rất nhanh, cả hai đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm.
Nơi nào hay ho, quán ăn nào nổi tiếng, cô và anh đều nán lại để thử trải nghiệm.
Cô phát hiện, số lần anh nở nụ cười vui vẻ trong tuần này đặc biệt nhiều, nhìn anh tạm thời trút bỏ đi gánh nặng gia tộc đè lên vai, cô cũng thấy mừng thay.
Trước ngày ra sân bay, anh gọi cho Thanh Hào bảo cậu điều máy bay tư nhân đến bởi vì anh có việc riêng cần nói với Trì Tuyết, Thanh Hào sau mấy giây ngập ngừng thì nhanh chóng tiếp lệnh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra mấy cảnh hương sắc mờ ám không cần thiết.
Đến tận khi lên máy bay tư nhân rồi Trì Tuyết vẫn còn trợn tròn mắt ngạc nhiên, vươn tay sờ hết cái nọ lại chạm cái kia, liên tục cảm thán.
“Quả nhiên là tầng lớp thượng lưu.
Cái này em nghe nói phải có cả bãi đậu riêng, anh thật sự có à?”
"Chứ em nghĩ máy bay sẽ đáp xuống chỗ nào hả?”
“Wow, anh nói thật cho em nghe đi, đằng sau nhà chúng ta giấu mỏ vàng đúng không? Em nghi ngờ anh còn có nghề tay trái nữa đó.
"
Trì Tuyết vỗ nhẹ lên vai anh, gương mặt không giấu nổi vẻ phấn khích.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ủ ấm trong tay mình.
Nếu hiện tại có ai vô tình nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng này, ắt hẳn họ sẽ nghĩ bản thân đang mộng du giữa ban ngày.
“Mọi thứ hiện tại anh có, chẳng phải đều đã được san sẻ cho em đó sao?”
“Kỷ Nhiên, giữa chúng ta tồn tại một bản hiệp ước hôn nhân, anh nhớ chứ?”
“Anh nhớ.
Và anh cũng sẽ là người thay đổi nó".
Anh áp tay cô vào má anh, gò má lạnh lẽo khiến cô vô thức chà xát tay, muốn cả người anh có thể ấm lên thêm một chút.
Trì Tuyết thở dài, cô biết cả anh và cô đều giữ trong mình thứ cảm xúc vô cùng dễ đoán, nhưng chẳng một ai dám tiến thêm bước nữa, bởi bản hợp đồng hôn nhân vẫn cứ lơ lửng trước mặt họ, như thể nhắc nhở rằng rồi một ngày nào đó tất cả sẽ kết thúc.
Chỉ là, anh đột ngột nói vậy khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng.
Trì Tuyết thấp thỏm suy đoán, liệu mình có quyền tin tưởng lần nữa vào tương lai hạnh phúc chứ?
Anh vẫn nắm lấy tay cô, khẽ áp sát gò má gần thêm chút nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói bất giác mềm mại như đang nỉ non.
“Trì Tuyết, anh có chuyện muốn kể cho em biết".
“Em đây.”
“Hồi anh còn bé, cha mẹ thường xuyên đi công tác, ông nội lúc đó vẫn còn bận trăm công nghìn việc, không thể dành nhiều thời gian cho anh.
Các gia tộc khác được ông nội đánh tiếng, đều thường xuyên đem mấy đứa nhỏ trạc tuổi đến chơi cùng anh.
Lúc đó anh trông gầy gò ốm yếu, lại không giỏi giao tiếp nên qua được vài ngày bọn chúng đều khóc ré lên đòi về, bắt ép cỡ nào cũng không chịu quay lại.
Duy chỉ có Chu Tử Linh từ nhỏ đã như đàn ông, lúc nào cũng chủ động bắt lái xe chở mình đến nhà anh chơi, anh không chơi cùng thì sẽ đi lung tung, tự mình tìm vui.
Tuy không thân thiết như hình với bóng giống như em tưởng, nhưng anh vẫn rất biết ơn cô ấy.
Vì Chu Tử Linh đã cứu anh một mạng."
Anh chậm rãi nhắm mắt, quá khứ lần nữa ùa về trong tâm trí.
Năm đó anh tám tuổi, cha mẹ thường xuyên vắng nhà, bác Phúc lúc ấy vẫn còn là quản gia riêng của ông nội, vậy nên cha mẹ anh tìm cho anh một bảo mẫu.
Chẳng ai ngờ, bi kịch của anh đã bắt đầu ngay từ khoảnh khắc ấy.
Bảo mẫu được thuê về độ khoảng năm mươi tuổi, tên Án Dư.
Ban đầu, Án Dư đối xử với anh rất đúng mực, đúng giờ gọi đứa nhỏ dậy ăn sáng rồi liên hệ với tài xế đưa đi học.
Chiều về trên bàn đã bày biện sẵn đồ ăn nghi ngút khói, quần áo được giặt giũ là ủi đến mềm mại thơm tho.
Ngoài ra, Án Dư cũng rất chịu khó để ý đến tiến độ học tập của anh và thường hay hỏi thăm xem một ngày hôm nay của anh có vui không.
Dù sao lúc ấy anh vẫn chỉ là một đứa nhỏ chẳng ai chịu ngó ngàng bảo ban.
Vậy nên dần dần trở nên thân thiết hơn với vị bảo mẫu hiền lành này, chủ động kể chuyện, thi thoảng sẽ cùng Án Dư đi ra siêu thị mua đồ.
Mọi thứ dần chệch đi khỏi quỹ đạo vốn có khi Án Dư dỗ dành bảo anh rằng tối nay sẽ kể chuyện để anh ngủ ngon giấc hơn.
Đứa nhỏ vốn dĩ đã cởi bỏ phòng bị vậy nên liền ngoan ngoãn nghe theo.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Án Dư dặn dò anh phải uống hết li sữa ấm được đặt trên bàn.
Trong giấc ngủ chập chờn, anh cảm giác có ai đó đang nhào nặn thân thể mình đến mức phát đau, nhưng khóe mi nặng trĩu khiến anh chẳng tài nào mở mắt ra nổi.
Khi choàng tỉnh giấc, trời đã hừng sáng, anh loạng choạng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, phát hiện cả người mình tựa hồ toàn là vết cào cấu.
Đứa nhỏ sợ hãi, hốc mắt đỏ cả lên nhưng vẫn quật cường cắn chặt răng, mặc đến mấy lớp quần áo hòng che đi dấu vết đỏ đến gai mắt kia rồi mới lên xe đến trường.
Những ngày sau đó, Án Dư luôn nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, vừa có vẻ lo lắng tột độ vừa tràn ngập sự hưng phấn.
Chớp mắt đã vài tháng trôi qua, thấy không có tin tức xấu gì xảy đến, Án Dư cười