“Ý anh là ly rượu của Chu Tử Lam có vấn đề?"
Anh hoàn toàn không đủ sức để nói nữa, chỉ có thể khó khăn gật đầu.
Thấy cả thân thể anh lung lay sắp đổ, Trì Tuyết càng thêm ôm chặt thắt lưng anh, giữ người đứng vững.
Cô dìu anh đến ghế ngồi, sau đó gọi người hầu đến chỗ mình, giọng điệu gấp gáp.
“Có thể chuẩn bị cho tôi một phòng nghỉ riêng không? Tôi cần nó ngay lập tức.”
"Chuyện này.”
Nữ hầu bối rối, thông thường mọi người muốn nghỉ ngơi lại đều được chuyển xuống nhà phụ, cách nhà chính mười phút di chuyển bằng xe điện.
Nhưng vị tiểu thư trước mắt gần như không có đủ thời gian để chờ đợi.
Thấy vẻ khó xử trên gương mặt nữ hầu, Trì Tuyết cố gắng kìm nén sự nóng nảy, lấy từ túi áo vest anh tấm danh thiếp nhét vào tay đối
phương.
“Ngày mai nếu Chu Tử Lam hoặc chị Jasmine có hỏi, cô chỉ cần đưa danh thiếp ra trước mặt họ.
Nếu họ thật sự mở miệng khiển trách, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
Nhận được lời bảo đảm, nữ hầu lập tức dẫn cả hai người xuống căn phòng cuối hành lang.
Đây là phòng dùng cho khách quý ở lại và nghỉ ngơi, rất ít khi được sử dụng.
Trì Tuyết nhìn cả người anh ướt đẫm mồ hôi, hả miệng th ở dốc, cô mím môi, lúc quay sang dặn dò nữ hầu thì vành tai đã đỏ ửng cả lên.
“Làm phiền cô, không được để cho bất kì ai đến nơi này quấy rầy."
Nữ hầu cung kính cúi đầu, nhanh chóng rời đi chừa lại khoảng không gian cho hai người.
Trì Tuyết khóa trái cửa, đẩy anh nằm lên giường, cẩn thận tháo giày cho anh.
Cô muốn đi rót chút nước ấm liền bị anh cản lại, thô bạo túm lấy cổ tay cô, khiến cô ngã đè lên người mình.
Cả người anh nóng bừng, bên dưới trướng đến mức khó chịu.
Anh ghì chặt Trì Tuyết vào lòng, khàn giọng nói bên tai cô, giọng điệu đầy vẻ khổ sở.
“Trì Tuyết, em mau ra ngoài, anh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Anh không muốn làm tổn thương em”.
“Nếu em rời đi anh phải làm sao bây giờ?"
Trì Tuyết gấp đến độ vành mắt đỏ ửng cả lên, anh nới lỏng caravat hòng khiến bản thân dễ chịu hơn nhưng cả người vẫn bừng khô nóng đến khó chịu.
Anh buông cổ tay Trì Tuyết, tự mình nắm chặt lấy gra giường, chống đỡ bản thân.
Anh nâng cao giọng, cố tình dọa nạt cô để cô nhanh chóng rời đi.
Thuốc càng ngày có tác dụng càng mạnh, anh cảm giác mình chỉ muốn lao đến người trước mặt, chậm rãi nhấm nháp cô từng chút một, sau đó nuốt người vào bụng.
“Loại thuốc này đến một lúc rồi cũng sẽ hết tác dụng, anh tự giải quyết được.
Trì Tuyết, nghe lời anh, mau ra ngoài đi!”
“…Những lúc như thế này, anh đừng nên suy nghĩ thêm điều gì cả."
Trì Tuyết phát hiện cho dù chính mình hoảng sợ vô cùng nhưng cô thật sự không đành lòng nhìn anh bị d*c vọng tra tấn đến mức khổ sở như vậy.
Cô chống tay ngồi bên mép giường, ngón tay run rẩy chạm lên từng khuya áo, nhẹ nhàng cởi bỏ, đầu ngón tay lướt qua da thịt khiến cả người anh trở nên tê dại, trầm giọng lên tiếng.
“Trì Tuyết, em tốt nhất đừng nên hối hận".
Dứt lời, anh xoay người chiếm thế thượng phong, anh để cô cởi áo vest cùng sơ mi của mình, lộ ra lồ ng ngực nam tính mê người.
Anh nâng cằm cô, vội vàng hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn, nụ hôn mang theo d*c vọng không hề nhẹ nhàng, mang theo sự thô bạo cùng mạnh mẽ, Trì Tuyết ngượng ngùng rụt lưỡi liền bị anh chủ động câu lấy, nối tiếp nụ hôn, âm thanh mở âm kích tình vang vọng khắp phòng, khiến cả người cô