Hai tuần sau, Huy Khải rời đi.
Anh nhận được tin nhắn từ ông nội trong lúc đang ngập đầu trong công việc, anh cảm giác toàn thân đều bị đông cứng, dù đã chuyển bớt việc cho Thanh Hào, thời gian tới còn cất nhắc cả Quang Duy – người được Huy Khải gửi gắm nhưng những thứ cần phải xử lý quả thật có rất nhiều.
Anh gọi cho Trì Tuyết, tay liên tục xoa thái dương, giọng điệu như hổ chuẩn bị vồ người, đầy tức giận cùng cấp bách.
“Thằng nhóc kia đi tu nghiệp rồi, em biết chưa? Thật hết nói nổi mà, ban đầu nó chắc như đinh đóng cột sẽ tiếp nhận các dự án nhỏ hơn, vẫn bám sát tiến độ phát triển tại Eudoura.
Giờ thì đùng một phát biến mất, chỉ nhắn cho anh cái tin thúc giục bảo anh mau chóng bồi dưỡng nhân tài.
Em xem, thật là …"
“Em với ông nội đều biết chuyện này từ lâu rồi, có mỗi anh là bị cậu ấy qua mặt thôi.
Chắc Huy Khải đoán trước anh sẽ tức giận nên giữ kín như bưng đấy.
Trước mắt anh cứ đem việc đưa xuống cho người dưới quen tay đi, cũng không thể nào cố chấp ôm khư khư hết được.
Huy Khải muốn tập trung theo đuổi con đường nghệ thuật, giống như anh chấp nhận duy trì và phát triển gia tộc họ Kỷ.
Mỗi người đều có lựa chọn riêng cho cuộc đời mình, anh đừng nên đặt kì vọng lên người cậu ấy quá".
“…Em phát hiện ra chuyện này từ bao giờ".
“Nhiên, trước giờ anh luôn lạnh nhạt với mọi người.
Thời gian đầu quen biết em, tuy cử chỉ lúc nào cũng đúng mực nhưng người có tâm đều nhận ra anh luôn giữ khoảng cách.
Người khiến anh để ý chỉ có ông nội, thế nên em khá bất ngờ khi từ sau chuyện Huy Khải và anh giúp em tránh khỏi việc bị vu oan, anh bắt đầu đem đến cho cậu ấy rất nhiều cơ hội phát triển trong công việc.
Tiếc là, kinh doanh đối với Huy Khải chỉ mang tính chất tạm thời, chỉ có nghệ thuật mới khiến cậu ấy vĩnh viễn sục sôi ý chí."
“Xem ra tâm tư của anh đều sớm bị em nhìn ra rồi.
Trì Tuyết, khả năng nhìn thấu lòng người của em thật đáng sợ".
“Nếu khả năng của em cao siêu đến như vậy, thì lúc Hoài Khanh vụng trộm em đã sớm nhận ra được rồi."
“Chẳng phải người ta luôn nói yêu là mù quáng sao? Lúc đó cho dù trong lòng rõ ràng dao động nhưng ngoài miệng em vẫn chẳng chịu tin anh, bênh vực tên khốn kia quyết liệt còn gì?"
Giọng điệu này, chắc chắn là ghen tuông.
Trì Tuyết nở nụ cười vui vẻ, không ngại lớn giọng thêm một chút trêu chọc anh.
"Đừng bảo là anh đang ghen đấy nhé?”
“Anh chẳng bao giờ nhàm chán đến mức đi ghen với người cũ cả".
“Thật không? Thế ai đã bảo em rằng nếu biết trước đó em với Huy Khải là tình đầu của nhau thì sẽ tống cổ đối phương sang nước ngoài tiếp tục tu nghiệp ấy nhỉ?"
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Trì Tuyết đoán rằng anh đang xấu hổ đến mức chẳng nói được thành lời.
Quả thật lúc này, vành tai của anh đã nhuộm đỏ, trong lòng liên tục phỉ báng bản thân thiếu thấu đáo, tại sao lại quên mất rằng cô thích nhất là trêu chọc anh cơ chứ.
Trì Tuyết thấy anh liên tục ho khan, liền chủ động đánh tan sự lúng túng.
“Được rồi, không đùa anh nữa.
Quế Chi vừa tặng em hai vé đi công viên, vừa vặn ngày mai là cuối tuần, anh đi với em chứ?"
“Lớn rồi mà em vẫn thích mấy nơi trẻ con như thế à?”
“Nếu anh nói mấy ngày em mặc bộ đồ con gấu phát tờ rơi trong công viên được tính là đi chơi thì em cũng đành chịu.”
“… Xin lỗi, anh không cố ý".
Thấy Trì Tuyết đối với chuyện bản thân từng đi làm mệt mỗi khổ cực vẫn xem nhẹ mà bông đùa, anh càng thêm áy náy.
Anh chỉ cần tưởng tượng ra giữa trời trưa nắng nóng cô vẫn một thân đồ nặng trịch, nhảy tới nhảy lui khiến đám trẻ con vui vẻ, cảm giác không thoải mái liền ngập tràn trong lòng.
“Đừng nói vậy.
Làm việc bán thời gian, bất kì sinh viên nào cũng đều phải trải qua.
Em đi được đến ngày hôm nay, đã tốt hơn rất nhiều người rồi."
“Em lúc nào cũng lạc quan như vậy cả.
Hôm nay nếu về sớm thì ở nhà đợi anh, anh về sẽ nấu bữa tối cho chúng ta".
“Không phải hôm nay đến lượt em sao?”
“Ngoan, đừng tranh với anh”.
“Được hầu hạ tận miệng như thế này, đương nhiên em không tranh với anh rồi.
Lái xe cẩn thận".
Thời điểm cuối tuần nên mọi người đến khu vui chơi đông hơn thường lệ, thời tiết sáng sớm lại nắng gắt nên anh quyết định dời cuộc đi chơi xuống chiều.
Anh mở cửa tủ lạnh, ngoái đầu hỏi Trì Tuyết đang ngồi trên ghế sofa cặm cụi làm việc.
“Em có muốn mang theo đồ ăn như kiểu đi picnic không?”
“Chúng ta vẫn nên ăn ở ngoài thì hơn.
Nơi đó anh không ăn trưa ăn chiều gì nổi đâu."
“Tại sao thế?”
“Thì…mấy thảm cỏ lẫn lùm cây đều có người chiếm dụng cả rồi anh ạ.”
Trì Tuyết bĩu môi ra chiều ghét bỏ.
Khu vui chơi nằm ở đoạn đường trung tâm, xung quanh cũng chẳng thiếu gì nhà nghỉ tình yêu hay khách sạn sang trọng, cần gì phải chơi dã chiến làm hư mắt trẻ em và người lớn như cô cơ chứ.
Anh bật cười, đồng thời dẹp bỏ đi ý nghĩ chế biến món ăn đem theo.
Trời nhá nhem tối, anh chở cô đến nơi.
Lúc này khu vui chơi đã giăng đèn khắp lối, ánh sáng nhàn nhạt từ đèn đường rọi xuống còn mang theo chút dịu dàng khó tả.
Trì Tuyết nắm chặt vé trong tay, háo hức đưa mắt nhìn quanh.
Anh xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, nắm tay dắt người vào trong.
Khi anh ngỏ lời hỏi xem cô muốn thử chơi những trò cảm giác mạnh hay không.
Trì Tuyết lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Cô đối với mấy trò như vậy có ám ảnh vô cùng sâu sắc.
Từng đọc được thông tin, lại còn vô tình xem được những đoạn phim do người dùng internet quay lại về tai nạn khi chơi, kết cục toàn bộ đều tử vong khiến cô sợ hãi mất mấy ngày liền, từ đó về sau nhìn thấy đều cảm thấy tay chân run lẩy bẩy.
Anh chẳng hề biết gì về chuyện này, chỉ nghĩ cô thần kinh yếu liền trực tiếp bỏ qua, dẫn cô đến chỗ vòng quay ngựa gỗ.
“Anh mau chơi cùng em."
“Trò con nít, anh thấy hợp với em.
Chỉ mình em lên thì thích hợp hơn."
“Nếu anh không chịu lên cùng, em sẽ đứng lì mãi ở đây.
"
Trì Tuyết bướng bỉnh tựa vào gốc cây gần chỗ soát vé, tựa chẳng có ý định đi vào.
Anh đưa mắt nhìn lũ trẻ con đang nhao nhao chơi đến vui vẻ, lại nhìn sang cô vẫn đang dán chặt mắt lên mấy chú ngựa hồng cột nơ, chỉ biết đỡ trán thở dài.
“Được rồi, đi thì đi”.
Thế là vị tổng giám ở nơi làm việc hô phong hoán vũ, khiến nhân viên sợ tái xanh cả mặt mày lúc này đây đang có chân ôm cổ chú ngựa trắng, cạnh bên anh là Trì Tuyết đang cười hạnh phúc đến mức cả đôi mắt cong lên tựa vầng trăng khuyết.
Mặc kệ mọi người xung quanh tò mò bàn tán, cô vươn tay nắm lấy bàn tay anh, giọng nói vang lên với âm lượng vừa đủ cho hai người nghe.
“Cảm ơn anh".
“…Ngu ngốc”.
Chẳng biết Trì Tuyết có nghe được anh mắng yêu hay không, chỉ biết nụ cười cô càng thêm phần rạng rỡ.
Thay vì nghỉ chân, cô bảo anh cùng đi đến nhà băng, nghe bảo rằng nơi đó rất tuyệt.
Vào được mười