Anh mới quay ngược xe lại chạy về phía công ty.
Bên ngoài vẫn còn đang sớm, phương tiện giao thông đi lại rất ít, khiến đường đi khá thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến cửa tập đoàn Eudora.
Anh vừa đến bãi giữ xe, đã có người chạy ra đứng sẵn.
Anh nhìn thoáng qua bảo vệ bên ngoài, đã thấy anh ta cúi đầu chào hỏi, anh gật đầu theo thói quen, rồi mới bước khỏi xe, giao chìa khóa lại cho anh ta.
Bảo vệ nhìn thấy anh lái một chiếc xe chẳng mấy nổi tiếng, thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn nhận lấy chìa khóa xe, rồi lái xe chầm chậm vào bãi xe.
Vừa đỗ xe xong, anh ta nhìn lại đã thấy trợ lí giám đốc đến, vậy là ra chào hỏi.
“Hôm nay đi làm sớm vậy".
Trợ lí của tổng giám đốc là một người đàn ông khá nghiêm túc, tóc tai gọn gàng, tác phong khi nào cũng sạch sẽ lưu loát.
Khi anh ta thấy bảo vệ, cũng chào hỏi theo phép lịch sự.
“Chào cậu, hôm nay sếp tổng gọi khá sớm, nên tôi phải lên đây”.
Bảo vệ nghe vậy không nói gì thêm, rồi nhìn lại hướng anh vừa đến, lúc này sếp đã đi từ bao giờ, vậy là nói với trợ lí.
“Kỷ tổng đến rồi, hôm nay anh ấy lái chiếc biển số 7493 kia kìa, không biết xe anh ấy đâu nữa".
Trợ lí nhìn thoáng qua chiếc xe tồi tàn bên đó, thoáng kinh ngạc.
“Sếp đi xe ấy á? Anh ấy đào đâu ra con xe này nhỉ?"
Bảo vệ nhún vai tỏ vẻ không biết, trợ lí cũng nghe cho biết vậy chứ không đào sâu thêm, rảo bước đến thang máy chuẩn bị lên tầng cao nhất của công ty, văn phòng của tổng giám đốc trong ánh mắt ngưỡng mộ của người bảo vệ.
Thanh Hào đến Eudora đã lâu, từ một nhân viên bình thường lên đến trợ lí của tổng giám đốc, tốc độ nhanh như tổng giám đốc đổi xe ô tô vậy.
Cho dù hiểu ý sếp, làm việc cẩn thận, nhưng anh vẫn không mấy tự nhiên khi đối diện với người ở tầng cao nhất kia.
Vòng qua hành lang vòng vèo là văn phòng của tổng giám đốc, sau đó luôn có một người đàn ông đang kí giấy tờ hoặc đọc email, với những nhân viên bình thường, sếp tổng luôn khiến người khác e dè sợ hãi khi anh lướt qua, còn với Thanh Hào, mỗi lần đối diện với anh, anh có cảm giác mình không đánh giá đúng được người đàn ông này.
Tuổi đời còn khá trẻ, nhưng sự nghiệp trong tay đã đạt đến mục đích của người khác cả đời phấn đấu.
Bên cạnh anh ta có một thư kí, một trợ lí, nhưng Thanh Hào là người gần anh nhất, cũng là người biết được khá nhiều chuyện riêng của anh, cũng là người có vẻ gần gũi nhất với anh.
Mở cánh cửa phòng tổng giám đốc theo thói quen, nhìn vào đã thấy tách trà trên bàn nghi ngút khói, anh vẫn ngồi ở vị trí cũ của mình, bắt đầu xử lí công việc sáng sớm.
Thanh Hào đi vào, bắt đầu lật sổ báo cho anh lịch trình hôm nay.
Anh chỉ nghe không đáp, nhưng Thanh Hào vẫn phải làm theo lệ cũ.
"Tám giờ họp giao ban, chín rưỡi sáng có khách hàng dự án An Viên hẹn gặp, hôm qua có người hẹn sếp đến khách sạn Rossi bàn về dự án 270, tôi đã hẹn lại ngày mai, nếu sếp muốn gặp thì tôi sẽ hẹn lại hai rưỡi chiều”.
“Được, hai rưỡi chiều nay đi".
Anh cúi đầu viết lại ghi chú, rồi lại nghe Kỷ Nhiên nói tiếp.
“Lát nữa đưa tôi bảng báo cáo doanh thu tháng này, chuẩn bị hợp đồng của dự án 270”.
Thanh Hào gật đầu, đã nhớ tất cả.
Bấy giờ anh mới ngẩng đầu lên, sâu trong ánh mắt anh, là vẻ tinh tường nhìn thấu tất cả như mọi khi.
“Bên nhà đầu tư mở thầu vào cuối tuần này”.
Thanh Hào gật đầu.
“Tôi sẽ gọi điện cho bên ấy xác nhận rồi bảo ngài sau.
Lão gia có căn dặn ngài mới bình phục không nên làm việc quá sức, cần nghỉ ngơi nhiều.
Phu nhân sang toà soạn đã báo với trưởng phòng marketing mới để sắp xếp nhân sự rồi ạ, hiện tại mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường ".
Anh hài lòng, xong việc công mới hỏi đến chuyện riêng.
“Ăn gì chưa?"
“Tôi ăn rồi, sếp ăn chưa?”
Anh gật đầu, nâng tách trà thơm lên miệng nhấp một ngụm.
Hương trà khiến cả văn phòng máy lạnh yên tĩnh hẳn đi, anh ngồi ngược sáng, cả người thanh nhã không chỉ vì bộ vest xa hoa.
Thanh Hào mỗi lúc nhìn thấy sếp uống trà, đều cảm thấy không thể gần gũi nổi.
Bởi anh ngồi đấy, lại tách biệt hẳn với người khác.
Chẳng hiểu sao lại nhớ đến vụ xe hơi hồi sáng, không kiềm chế được mà hỏi một câu.
“Sáng nay sếp đi xe hơi đến công ty, chiếc cũ của anh đâu rồi? Hay là hư hỏng gì?”
Anh liếc nhìn Thanh Hào một cái, lần đầu tiên lông mày hơi nhướn lên.
Anh ta không phải là người quá tò mò, hỏi vấn đề này cũng chỉ vì tìm chủ đề nói với sếp mà thôi.
Mà hơn hết, chuyện thay xe ô tô, trong công ty không phải là chuyện mới lạ gì nữa.
Anh là chủ của tập đoàn Eudora, bất động sản dưới tên anh không thống kê hết được, tài sản mang tên anh cũng không ít, người ta chỉ biết anh giàu, bởi số xe mà anh đổi mỗi năm mà thôi.
Cứ mấy tháng, anh sẽ thay một chiếc xe khác, BMW cũng có, Mercedes cũng có, mà khi anh đổi xe rồi, mấy chiếc cũ không thấy anh đi lại lần nào nữa, anh chẳng ngại việc thay xe, như thể anh có tiền không biết tiêu đi