Nắng ấm xuyên qua màn thưa, khiến cô lơ mơ tỉnh dậy.
Khi này, cô nhận ra cả người mình không có lấy một mảnh vải, phía sau lưng còn đang kề sát da với một nguồn nhiệt nóng bỏng.
Bàn tay ai còn đang luồn qua eo cô, đặt trước ngực chưa muốn buông ra cô mới nhớ ra chuyện tối qua.
Nghĩ đến chuyện tối qua, lại thấy người đằng sau cựa quậy, cả người nóng bừng như lửa.
Cô vừa làm gì vậy… Hôm qua không hề say mà… Bởi vì không hề say, nên mới nhớ rõ mọi chuyện như vậy…
Cô còn đang rối rắm, thì đã thấy bàn tay trước ngực mình cử động.
Cô mới nắm lấy tay anh, muốn tách khỏi anh.
Anh khi này cũng tỉnh rồi, nhưng biết tính cách ngại ngùng của cô, thành ra mới giả vờ còn ngủ.
Cô thấy bàn tay anh hơi nắm chặt, mới đỏ mặt vùng vẫy một chút.
“Buông em ra".
Anh không ghẹo gì thêm, chỉ ôm sát cô vào lòng, nói nhỏ bên tai.
“Để anh ôm một chút”.
Cô đáng lẽ phải đẩy ra, nhưng chẳng hiểu sao lại thật sự nằm im ngoan ngoãn trong lòng anh.
Có lẽ sáng sớm, vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu, nên cô cũng dễ tính hơn.
Anh rất hài lòng khi cô thôi không quấy nữa, mới ôm cô, như say như mê đặt nhẹ lên vành tai cô một nụ hôn.
Cô ngượng chín cả mặt, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô không ghét sự đụng chạm này.
Kể từ khi đáp lại nụ hôn ngày hôm qua, cô đã biết điều này rồi.
Cô nằm im trên giường, trong tay anh, đưa mắt nhìn rèm cửa bị gió thổi bay.
Bình yên nhẹ nhàng mà cô từng mong ước, dường như cũng không khác mấy với khung cảnh này…
Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, anh lấy xe đưa cô đi làm, vừa đến cổng tòa soạn, anh đã nghiêng người sang.
Cô còn chưa biết anh định làm gì, cả thân hình đã căng cứng.
“Đừng mà, đây là trước cửa công ty em đó…"
Anh nghe xong cũng hơi ngẩn ra, rồi lại bật cười khe khẽ.
Cô cúi đầu cắn môi.
“Anh cười gì chứ?”
Anh vươn tay giúp cô tháo dây an toàn, mới quay lại vị trí của mình.
Trì Tuyết thấy anh chỉ giúp mình tháo dây an toàn, khi này mới biết mình hiểu sai rồi, xấu hổ không thôi.
“Em đang nghĩ gì vậy?"
Cô thấy anh cười nhẹ, ý trêu ghẹo thấy rõ trên gương mặt anh.
Cô nhịn không được đánh anh một cái.
“Nghĩ gì chứ, ai bảo anh… như vậy.”
Anh tiến gần sát cô, giam cô giữa hai cánh tay mình, cô không còn cách nào khác phải ngẩng đầu nhìn anh, hai người rất gần, hơi thở của anh phả trên gương mặt cô làm lung lay mấy sợi mi.
Cô đỏ mặt, anh đã cúi đầu, rồi ghé sát bên tai cô thì thầm.
“Em tưởng anh định hôn em à?”
Cô ngượng chín cả mặt, đẩy nhẹ anh ra, muốn đẩy cửa xe ra ngoài, thì anh đã nhanh tay giữ cô lại, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lần này anh không hôn lâu, phớt qua rồi rời ngay.
Cô có muốn cũng không kịp phản ứng, ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ, anh đã nở nụ cười khá lưu manh:
“Em mong chờ như thế, không hôn em hụt hẫng thì sao?"
Cô không ngờ anh còn bộ mặt thế này, cô đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn rồi.
Trì Tuyết liếc xéo anh, đẩy mạnh cửa xe ra ngoài, quyết định không để ý đến anh nữa.
Anh không ngăn cô lại, đợi cô ra ngoài liền chuyển bánh rời đi, tâm trạng như ăn trúng mật.
Cô vừa xuống xe, đã gặp Dương từ xa lại gần.
Cô thở dài không thôi, gần đây ngày nào đi làm cũng thấy Dương, cô có đi làm khung giờ nào đi nữa vẫn gặp anh ta ở cổng vào, không biết đây là vô tình hay cố ý nữa.
Cô thật sự phục Dương rồi, cô đã từ chối uyển chuyển hết mức có thể mà Dương vẫn cứ lẽo đẽo theo sau cô, thành ra hôm nay Dương mặc chiếc áo mới, đứng ở cổng hút mọi ánh mắt đi sang, cô vẫn không có chút mảy may rung động nào, trái lại chỉ thấy đau đầu không thôi.
Dương như không biết sự khó xử của cô, cô vừa xuống xe anh đã rảo bước đến trước mặt, nở nụ cười tươi rói.
“Trì Tuyết, em đến rồi à?"
Cô không biết mình thân thiết với Dương như vậy đấy, nhưng cô vẫn gật đầu lịch sự, rồi đi vào trong.
Dương quả là không làm cô thất vọng, cũng rảo bước theo sau.
Chỉ là ngoài những câu chuyện bình thường như em ăn cơm chưa, hay công việc ra sao rồi, hôm nay lại có thêm một chuyện nữa.
“Trì Tuyết, ly hôn đi.”
Vậy là cot suýt thì đánh rơi hết giấy tờ trên tay, quay lại nhìn Dương, cố gắng tìm một sự bông đùa nào đó trên gương mặt anh ta.
Mà không, Dương Không đùa, nên cô chỉ thấy anh đứng cho tay vào túi quần, ánh mắt sáng như sao, giọng điệu như đang thuyết phục.
“Anh biết công ty nhà em đang gặp khó khăn, cần có người rót vốn đầu tư… Anh cũng có thể giúp đỡ xí nghiệp qua cơn nguy khó này…”
Cô mới ờ một tiếng, ánh mắt nhìn anh nhuốm chút buồn cười sâu xa, cô đưa tay gài tóc dài sau vành tai, rồi định quay đầu đi thẳng, nhưng Dương nào để cô toại nguyện, anh bước tới nắm chặt tay cô.
Cô muốn vùng ra, nhưng Dương nắm rất chặt, cô không thoát nổi.
“Trì Tuyết, nghe anh đi, lấy ai cũng là lấy thôi.
Tại sao em không chọn người yêu em?”
Cô nhìn anh như nhìn người xa lạ, lần đầu tiên thấy dáng vẻ khăng khăng theo ý mình của anh.
Cô có quen biết Dương, nhưng trước đây anh đâu có thế này? Vậy là cô lại vùng tay ra, lần này Dương không nắm chặt nữa, bởi anh biết cô có phần khó chịu.
“Anh Dương, cảm ơn ý tốt của anh.
Công ty nhà em và em chẳng liên quan gì cả".
Cô xoa xoa cổ tay đỏ ửng, sửa sang lại đống tài liệu cho ngay ngắn, mới nói tiếp.
“Em không phải là người lấy hôn nhân của mình ra đổi chác.”
“Vậy sao em lại cưới vội vàng như vậy?"
Dương như muốn đào cho ra nguyên nhân, nhưng cô lại chẳng cần phải giải thích.
Cô chỉ từ từ rời