Trì Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn như trước, chỉ là khi này cô không có cách nào giao tiếp được với anh thôi.
Trong phòng, chẳng ai nói gì với ai, đến khi sự yên lặng len lỗi qua từng ngóc ngách trong đáy lòng, anh mới dần thả tay cô ra, Trì Tuyết thu tay về, lặng lẽ xoa xoa tay hơi đau buốt.
Cô cúi đầu tiếp tục xếp đồ vào vali, mấy sợi tóc đổ dài trên vai như một thác nước mềm, cả hai không ai nói gì với ai, như thể thử thách sự kiên nhẫn xem ai là người mở lời trước.
Thật tâm, anh chưa bao giờ muốn cô đi cả, căn nhà này từng ngóc ngách đều tồn tại vì cô, nào có chuyện muốn đẩy cô đi chứ.
Vậy là anh cũng ngồi bệt xuống sàn cạnh cô, chăm chăm nhìn cần cổ trắng khi cô nghiêng đầu dưới ánh đèn đêm.
“Tiểu Tuyết".
Giọng anh như nỉ non, thiếu điều đáng thương dè dặt, cô hơi giật mình một chút, như thể không khí giữa hai người rung lên những sợi tơ mỏng manh, dần quay đầu lại.
Anh có thể đáng sợ, cũng có thể ngang tàng, cũng có khi dịu dàng như nắng, sưởi ấm lòng cô.
Vậy mà giờ đây anh dùng chất giọng như vậy, cô lại thấy tim như có ai bóp nhẹ một cái, muốn đáp lại anh thật dịu dàng, nhưng lời nói bị cơn ương bướng chặn lại, vậy là quay phắt đi không hề để tâm đến anh nữa.
Anh lại càng hoang mang hơn, tình cảm với cô là chuyện kì lạ nhất anh trải qua trong những năm tháng này, trước đây chưa bao giờ quen ai, nên chẳng biết làm thế nào cho phải, chỉ là khi thấy cô xếp đồ muốn đi, chẳng có chút vương vấn nào, anh thoáng thấy lạc lõng.
“Em đi dứt khoát như vậy à?"
Cô không buồn nghe, càng làm đảo lộn hơi thở của anh.
“Với em, anh là gì? Em không chút nào vương vấn, nói đi là đi sao?"
Anh mặc kệ cô quay người về phía anh, giữ vai cô xoay lại đối diện với anh, tiện đà lay nhẹ.
Cô cứ như một con búp bê bị anh lay lay trong gió, bấy giờ mới hất tay anh ra.
"Là gì ư? Kỷ Nhiên, em không hiểu.
Anh đã xem em là hạng con gái như thế, anh còn giữ em ở lại đây làm gì? Để làm gì???"
Cô có dịu dàng thế nào, thì bây giờ vẫn không tránh được to tiếng, giọng nói nặng mấy quãng của cô làm anh ngây như phỗng, lại thấy sự hụt hẫng trong ánh mắt cô.
Bấy giờ anh mới biết mình không nên hỏi vậy, cúi đầu nhẹ giọng xuống.
"Không có, anh thật sự không nghĩ em là hạng con gái tham phú phụ bần".
Mặc dù anh rất muốn em hãy tham phú đi.
Anh hiển nhiên sẽ không nói câu sau, biết anh không nên nói cô như vậy, khi này mới hay cô cảm thấy tổn thương vì câu nói của mình, vậy là giọng anh càng nhỏ đi, cô thấy anh thôi không cáu kỉnh nữa, cũng không tự chủ mà dịu xuống theo anh.
Anh thấy cô nguội rồi, bấy giờ mới dời tay từ vai cô đặt lên mấy ngón tay cô, đan cài vào bàn tay ấm áp của cô.
“Anh chỉ muốn hỏi, trên mạng có chuyện em và Herry Nguyễn..
tại sao không nói cho anh?"
Anh lựa lời rất kĩ, chỉ lo cô lại hiểu nhầm ý mình.
Bấy giờ cô mới giật mình, ra là anh đã biết chuyện của Herry Nguyễn rồi, nên hôm nay mới có thái độ thế này mà thôi.
Cô nhìn anh, đã thấy sự bồn chồn trên những ngón tay.
Cô vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng không sao giận hơn được, cảm xúc cứ chênh vênh, khóc không được, cười chẳng xong.
Anh không thấy cô trả lời, tưởng cô còn chưa hiểu ý mình, mới nói thêm.
"Anh thấy chuyện của Herry Nguyễn và em rồi, nhưng mà gặp chuyện như vậy, em có nghĩ sẽ nói cho anh không? Chúng ta là vợ chồng, chia ngọt sẻ bùi là chuyện thường tình...!Sao em lại không nói cho anh? Anh không cần em giải thích, anh chỉ muốn...!chia sẻ với em."
"Anh...!không phải giận chuyện của anh Dương sao?"
Anh thoáng ngẩn ra, nghe vậy chỉ lắc đầu.
"Dương là ai? Là người hôm đó đi BMW sao? Anh còn không biết tên anh ta, có gì mà giận".
Cô nghĩ cũng thấy đúng, mới biết anh thật sự không quan tâm đến anh Dương thật, thái độ của anh với anh Dương cứ như không cùng một hệ quy chiếu, thì việc gì anh phải rối rắm làm gì.
Nghĩ đến đây, cô mới lặng lẽ nhìn anh.
“Anh cũng biết em làm ở tòa soạn báo mà, đúng không?”
Anh gật đầu, mỗi ngày đều đưa cô đi làm, không lẽ không biết công việc của cô.
Cô lại thả lỏng ra, tiếp tục kể.
"Hôm nọ tổng biên tập yêu cầu em săn tin của Herry Nguyễn, em vô tình chụp được anh ta và bạn gái trong nhà vệ sinh, nhưng Herry Nguyễn bắt được, nên em hứa sẽ không công bố tin này ra ngoài.
Chẳng ngờ đâu trong tòa soạn em có một đồng nghiệp vô tình công bố tin này, khiến một khoảng thời gian lộ ra tin đồn của Herry và Minh Trang.
Vài hôm sau, em lại đi săn tin tiếp, thì Herry Nguyễn nhận ra em, có lẽ vẫn còn nhớ vụ hôm ấy nên mới lôi em ra nói lập lờ như thế.
Anh cũng biết mà, trong nghề này, càng mập mờ không rõ ràng mới càng có chuyện..."
Cô vừa nói, vừa nhớ lại cảnh Herry Nguyễn diễn xuất thần, trong lòng vẫn còn hơi ức.
Nhưng vẫn tiếp tục nói với anh.
“Sở dĩ em không nói với anh, vì em thật sự không để anh ta trong lòng,