Cũng may là Phương Thư Giai không có ý định trổ tài tại đây, hai người cứ thế ngồi trên sô pha, có chút mất tự nhiên mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Phương Thư Giai ho khan một tiếng, nói: “Tiền bối, cảm giác thân thể gần đây…… thế nào?”
“À……” Minh Dục vô thức muốn đẩy gọng kính, nhưng vừa giơ tay lên mới nhớ mình đã tháo kính rồi, đành phải ra vẻ thâm trầm mà sờ sờ mũi, “Gần đây bận quá, không để ý đến việc này.”
Phương Thư Giai sâu xa đáp: “Công việc có bận rộn đến mấy, cũng phải chú ý tới sức khỏe, phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi một cách hợp lý.
Không phải lúc trước em đã nói rồi sao, chữa bệnh chủ yếu là phải dựa vào bản thân, nếu anh không chịu thay đổi thói quen sinh hoạt, thì bác sĩ có cố gắng bao nhiêu cũng vô dụng thôi.”
“…… Ừ.” Mặt Minh Dục chẳng biến sắc, trả lời: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Phương Thư Giai lại nói: “Tiền bối à, thời gian rảnh rỗi anh có thể đi ra ngoài nhiều một chút.
Không phải nói giải tỏa áp lực bằng cách nấu nướng không tốt, nhưng chúng ta cũng có thể giao lưu nhiều hơn một chút mà, đúng không? Đầu tiên là phải khắc phục chướng ngại tâm lý, dũng cảm yêu đương chính là bước thứ nhất!”
Minh Dục thầm nghĩ, tôi đã hợp tác với không biết bao nhiêu khách hàng từ khắp trời Nam đất Bắc, còn cần cậu, một thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp chưa lâu chỉ dạy phải giao lưu thế nào chắc? Chẳng qua, anh vẫn khiêm tốn đáp: “Cái đó…… Thật ra, tôi làm điểm tâm, cũng là để chuẩn bị yêu đương.”
Phương Thư Giai giống như bừng tỉnh: “Chà —— Quả thật là cô gái nào cũng sẽ thích những người đàn ông tri kỷ như thế này.
Tiền bối yên tâm đi, nếu có gì không hiểu ở phương diện yêu đương thì có thể hỏi em, em đã chẩn đoán cho không ít ca bệnh, kinh nghiệm phong phú lắm!”
Đối với kinh nghiệm yêu đương của Phương Thư Giai, Minh Dục luôn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, chỉ là kiến thức chuyên môn thì vẫn có thể hỏi một chút.
Anh cụp mắt trầm ngâm một lúc, sau đó thì sửa sang lại cổ áo, nắm thật chặt cà vạt, nghiêm chỉnh nói: “Bác sĩ Tiểu Phương?”
“Ôi chao, gọi xa lạ như vậy làm cái gì!” Phương Thư Giai vội vàng nói, “Tiền bối cứ gọi thẳng tên em, giống như lúc còn đi học là được.”
…… Rốt cuộc là ai nhắc tới công việc trước hả?.
ngôn tình hoàn
Minh Dục lại hắng giọng kêu một tiếng: “Thư Giai?”
“Tiền bối, có chuyện gì thế?”
“Có một vấn đề nhỏ, muốn hỏi cậu một chút……”
“Vấn đề gì?”
Minh Dục vô thức đáp: “Tôi có một người bạn……”
Nói xong lời này, anh mới ý thức được Phương Thư Giai chính là bác sĩ của mình, không cần phải quanh co lòng vòng như thế.
Cho nên sửa miệng nói: “Tôi có một người bạn…… cũng không trả lời được vấn đề này.
Nếu —— tôi nói là nếu —— nếu dùng thuốc ức chế PDE5 mà vẫn không có bất cứ hiệu quả gì, có phải chứng tỏ bệnh tình tương đối nghiêm trọng không?”
“Chuyện này cũng không nhất định.” Phương Thư Giai nhìn về phía anh, “Lúc ấy tâm trạng anh có căng thẳng không?”
“Có chút căng thẳng.”
“Có chút?”
“…… Vô cùng căng thẳng.”
“Màn dạo đầu có đầy đủ không?”
“Không quá đầy đủ.”
“Không quá?”
“…… Rất không đầy đủ.”
“Đối phương nhiệt tình chứ?”
“Không quá…… Thực không nhiệt tình.”
“Vậy không phải rõ rồi sao.” Phương Thư Giai mỉm cười, “Anh giai à, đây là Viagra, là thuốc tráng dương, chứ không phải thuốc kích dục.
Nếu anh nghĩ nó có thể giúp mình súng đạn sẵn sàng, cứng hơn sắt thép, thế nhưng lại không có hứng làm, thì coi như thuốc kích thích tiêu hóa cũng vô dụng —— Đương nhiên, cũng không thể xem nó như thuốc kích thích tiêu hóa được.
Hàiii, tiền bối đang cảm thấy thuốc không có tác dụng sao?
“Không……” Minh Dục thấp giọng nỉ non, tựa như đang nói cho chính mình nghe, “Là trước kia.”
Khi đó anh còn quá trẻ, luôn cho rằng hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của mình, làm tình thất bại, tình yêu tan vỡ, đều là do mình mà ra.
Mà Triệu Thời Thanh rời đi cũng là bởi sự kém cỏi và khiếm khuyết của