Vì chuyện xảy ra với Phương Thư Giai mà Minh Dục hết sức rối bời, đã thế còn bị Triệu Thời Thanh đột ngột đâm ngang.
Cũng may là sau đó Triệu Thời Thanh không tiếp tục đến tìm anh nữa, nhưng dựa theo định lực của gã, hay nói cách khác chính là độ dày của da mặt, Minh Dục cũng không cho rằng gã sẽ cảm thấy áy náy, mà chỉ muốn lừa gạt, qua mắt người khác thôi.
Song hiện tại, những chuyện này đều không quan trọng.
Minh Dục không muốn vì chút việc đó mà phá hỏng tâm trạng của chính mình, định bụng tạm thời ném khúc mắc với Triệu Thời Thanh qua một bên, chờ giải quyết xong việc của bản thân lại tính.
Phương Thư Giai còn đang hứng thú dạt dào mà tán gẫu với anh: “Anh yêu, chồng à, người anh em, đại ca ới! Lần này anh không được thất hẹn đâu đấy nhé!”
[ L: Tuyệt đối sẽ không thất hẹn.
Cho dù ông chủ có bảo tôi không tăng ca sẽ bị đuổi việc, thì tôi vẫn sẽ tới đúng giờ.” ]
Minh Dục đã hạ quyết tâm, lần này sẽ không cho bản thân có cơ hội trốn tránh nữa.
Trò chuyện với Phương Thư Giai khiến anh có được một loại sức lực và niềm tin không thể lùi bước.
[ Đăng Các Mộng Ức: Anh mà còn thất hẹn, thì em sẽ xẻo….! ]
[ L:??? ]
Nhớ tới chức nghiệp của Phương Thư Giai, Minh Dục bỗng nhiên cảm thấy câu nói giỡn này đã biến thành lời uy hiếp hết sức đáng tin.
Thân dưới nhất thời lạnh buốt, mặc dù thằng em của anh không được mạnh mẽ lắm, nhưng cũng không mắc tội nặng tới mức đó mà!
Hết thảy đều đã sẵn sàng, bây giờ chỉ chờ có về nhà nữa thôi.
—— Không, trước đó vẫn còn có chuyện cần phải xử lý.
Chín rưỡi tối ngày thứ sáu, đèn trong toà nhà đã được tắt hơn nửa, Minh Dục bình tĩnh đi đến tầng lầu của giám đốc.
Một cô thư ký của Lý Dụ Hoà đang vui vẻ cất bước ra về, còn nhiệt tình chào hỏi anh ở trước cửa thang máy.
Cánh cửa văn phòng giám đốc khép hờ, cả một tầng này dường như chỉ có một mình Lý Dụ Hoà còn đang làm việc.
Bầu không khí quái gở.
Minh Dục theo thói quen đến sớm mười phút, đứng chờ bên ngoài cách cửa không xa.
Một tin nhắn từ Meet U bất chợt nảy ra: “Đếm ngược một ngày cuối cùng!!!”
Anh nhanh chóng trả lời: “Ừm.”
[ Đăng Các Mộng Ức: Sao cảm giác anh chẳng kích động chút nào vậy?” ]
[ L: Em không đứng trước mặt tôi, sao biết được tôi không kích động?” ]
Phía bên kia mãi không trả lời, Minh Dục buông điện thoại xuống, nhìn về phía văn phòng của Lý Dụ Hoà.
Bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng nói chuyện, hình như là đang gọi điện thoại.
Minh Dục nhìn nhìn đồng hồ, cân nhắc có nên rời khỏi phạm vi nghe thấy âm thanh hay không.
Đang lúc do dự, trong cuộc đối thoại lại đột nhiên xuất hiện tên anh.
Bước chân Minh Dục vô thức dừng lại.
Trong lúc phép tắc đạo đức “tôn trọng quyền riêng tư của người khác” không ngừng giằng co với lòng hiếu kỳ của chính mình, thì thân thể anh đã có phản ứng hết sức thành thật.
Não bộ và lỗ tai mau chóng hoạt động hết công suất, điên cuồng nắm bắt mọi tin tức có liên quan.
Tên của anh không xuất hiện nữa, nhưng một thanh âm quen thuộc lại vang lên —— Là giọng nói của Phương Thư Giai.
Minh Dục hít một hơi thật sâu.
Vào giờ phút này, người nọ lại xuất hiện cùng với tên của anh, là sự cám dỗ anh chẳng thể chối từ.
Phép tắc đạo đức bị quẳng ra chuồng gà.
Giữa bốn bề vắng lặng, anh buộc mình phải giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng bước vài bước tới gần cửa phòng.
Xuyên qua khe hở kia, anh có thể nhìn thấy Lý Dụ Hoà đang nhìn về tấm cửa sổ khổng lồ sát sàn, hẳn là đang gọi video với Phương Thư Giai.
Tựa như đang chờ xét xử, Minh Dục phải chịu đựng nỗi dày vò gấp đôi —— nhưng anh không thể không tìm tòi, khám phá cách đánh giá của Phương Thư Giai về mình.
Tâm trạng Phương Thư Giai hôm nay rất tốt.
Dựa theo địa chỉ nhà hàng mà L cung cấp, hắn lên mạng search nửa ngày trời, xem đánh giá của giang cư mận cả đêm, thậm chí cả đồ ăn ngày mai cũng đã quyết định xong rồi.
Đang tưởng tượng ra cảnh hẹn hò ôm hôn thắm thiết rồi vào khách sạn đọ kiếm đấu súng thì Lý Dụ Hoà đột nhiên gọi điện tới.
“Lý tổng, sao thế ạ?” Hắn vừa lướt mạng vừa biếng nhác cất tiếng hỏi.
“Cuối tuần hiếm khi có thời gian rảnh, muốn tâm sự với con một chút.”
Một lòng một dạ của Phương Thư Giai đều đặt ở hẹn hò, làm gì có tâm trạng mà nói chuyện phiếm với Lý Dụ Hoà, tiện mồm đáp: “Ngày mai con còn có việc quan trọng.
Lý tổng ba có chuyện gì thì mau mau nói đi, không cần phải quanh co lòng vòng, còn nếu không có việc gì thì ba con mình hôm khác lại nói nhé!”
“Đương nhiên là có việc.” Vừa dứt lời, Lý Dụ Hoà lại bắt đầu úp úp mở mở, “Gần đây con có kết thêm được bạn bè nào không?”
“Bạn bè? Thì….
cũng tạm ạ, vẫn như lúc trước thôi ba.”
“Ý ba là….
bạn trai ấy.
Hoặc là trong lòng cảm thấy có người nào thích hợp hay không?”
Phương Thư Giai nghẹn họng, hoá ra là vậy.
Vì để tránh bị truy hỏi, hắn dứt khoát nói: “Không có.”
“Là thế này, gần đây ba gặp được một một thằng nhóc rất được, cảm thấy con có thể nghiêm túc tìm hiểu, cân nhắc một chút xem sao?”
Phương Thư Giai trăm triệu lần không ngờ tới, ba mình vậy mà lại có thể làm ông mối: “Không phải chứ Lý tổng, ba muốn làm mai mối cho con ư?”
“Sao lại nói là làm mối chứ?” Lý Dụ Hoà phản bác, “Con trai nhà người ta cũng rất tài giỏi, cho dù không thể thành đôi, thì làm bạn bè bình thường cũng chẳng có gì xấu.
Ba thấy con độc thân mãi, tuổi không nhỏ nữa cũng không chịu kiếm người yêu, ba lo cho con thôi.”
Phương Thư Giai thầm nghĩ chuyện quái gì thế này, ngoài miệng lại qua loa đáp: “Được rồi, được rồi.
Vậy ba cho con Wechat đi, lát nữa con sẽ làm quen một chút.”
Cho Wechat rồi, cũng không nhất định phải kết bạn.
Kết bạn không nói lời nào, ba hắn có thể làm gì được hắn chứ? Không dùng bạo lực thì không hợp tác, chính là thái độ tốt nhất đối mặt với những cuộc mai mối.
Lý Dụ Hoà lại nói: “Không cần.”
“Dạ?”
“Con cũng quen đấy —— Chính là người bạn học kia của con, còn làm cố vấn cho chúng ta bên này, Minh Dục.”
Phương Thư Giai ngây ngẩn cả người, cơn buồn ngủ nháy mắt tan biến.
Sau một hồi trầm mặc đáng kể, hắn rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn khiếp sợ, chậm rãi mở miệng: “Không phải chứ…..”
“Hả?”
Thật chẳng hiểu nổi ba hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa, sao lại có thể nhìn trúng Minh Dục chứ!
Tuy hắn không thể nói rõ chuyện này không đúng ở đâu, song vẫn luôn có cảm giác sai trái cực kỳ.
Trong ấn tượng của hắn, Minh Dục là thần tượng, là bệnh nhân, là bạn bè, nhưng chưa bao giờ đặt anh ở vị trí người yêu mà suy xét —— Trước kia, Minh Dục tựa như một biểu tượng của sự hoàn mỹ, chứ không phải là một người bình thường.
Mặc dù sau này có tiếp xúc nhiều hơn, phát hiện người này còn rất đáng yêu, nhưng vẫn không thể móc nối với tình yêu.
—— Đương nhiên, điều này cũng có thể là bởi Minh Dục bị rối loạn cương dương nên mới quen biết hắn.
Nói tóm lại, mối liên hệ giữa “Minh Dục” và “bạn trai” đã gây ra một chút chấn động trong thế giới quan của Phương Thư Giai.
“Việc này không thích hợp lắm đâu……”
“Có gì mà không thích hợp?” Lý Dụ Hoà nói, “Gần đây ba đã quan sát kỹ càng rồi, thằng nhóc Minh Dục này, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, năng lực làm việc tốt, người xung quanh đều đánh giá không tệ, ba cảm thấy hai đứa cực kỳ phù hợp.”
“Không phải…” Phương Thư Giai vẫn không thể tưởng tượng nổi: “Chưa chắc người ta đã thích đàn ông mà!”
“Cậu ta cũng sắp 30 rồi, đến bây giờ vẫn không có bạn gái, sao lại có thể không thích đàn ông được?”
“Vậy cũng chưa chắc mà, nói không chừng người ta tạm thời chưa muốn tìm mà thôi! Lý tổng ba thế này không được đâu, ba quá không đáng tin rồi.
Con là gay, con có thể nhìn ra anh ấy thật