Vừa nghĩ đến chuyện có thể khiến Triệu Thời Thanh gặp phiền toái không nhỏ, thì việc đi làm cũng trở nên vui vẻ vô cùng.
Nghĩ tới nghĩ lui, người phải sứt đầu mẻ trán đầu tiên trong vụ việc lần này chắc hẳn là lãnh đạo nhà trường.
Lý Gia Lương mật báo cho Minh Dục, cậu ta đã bị trường học đưa đi "tâm sự" mười mấy lần.
Minh Dục nghe xong thì cười lạnh, sao bọn chúng chỉ toàn xuống tay với một cậu sinh viên yếu ớt, không chút bối cảnh chứ....!
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, Nguyên Phong vờ như vừa mới biết được chân tướng, cực kỳ bi thương mà chất vấn Triệu Thời Thanh, sau đó liền đề nghị chia tay với gã ngay tắp lự.
Cô nàng cứ tưởng Triệu Thời Thanh lúc này sẽ sứt đầu mẻ trán vì chuyện ở trường học, không nghĩ tới đối phương vẫn nghiêm túc mà nói với cô rằng: "Em phải tin tưởng anh.
Đây đều là do bọn họ vu khống, thời gian sẽ trả sự trong sạch cho anh.
Em nhất định sẽ chờ anh, có đúng không?"
Nguyên Phong cạn lời, lạnh lùng "tặng" cho gã một cái block.
Thời điểm bọn họ gặp lại cũng là lúc trường học mời tất cả những người có liên quan đến mở một cuộc họp nhỏ.
Triệu Thời Thanh không cạo râu, đuôi mắt rũ xuống, mắt kính lỏng lẻo treo ở trên sống mũi, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
Gã cúi đầu ngồi ở trên ghế, nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng giống như trước kia nữa, trên gương mặt vậy mà lại lộ ra chút sợ hãi và yếu đuối.
Nguyên Phong liếc gã một cái rồi quay mặt đi.
Giờ phút này ngồi ở đây còn có Lý Gia Lương vẻ mặt chết lặng, Minh Dục ngồi xuống đối diện Triệu Thời Thanh, nhìn gã chằm chằm.
Xem ra Triệu Thời Thanh đã phải trải qua mấy vòng tra khảo, gã cũng không còn cách nào để có thể chối cãi được kết quả này.
Khuôn mặt gã ngập tràn đau thương, sau khi thừa nhận toàn bộ sai lầm thì thành khẩn xin lỗi Nguyên Phong cùng với Lý Gia Lương, trong giọng nói còn xen chút nghẹn ngào.
"Bởi vì những việc làm sai trái của tôi đã khiến cho cô Nguyên và bạn học Lý chịu tổn thương sâu sắc, đồng thời cũng tạo thành ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng cho trường học.
Tôi ý thức được bản thân đã không còn xứng với danh hiệu nhà giáo này nữa...."
Minh Dục lạnh lùng nhìn gã.
Trông thấy Triệu Thời Thanh chật vật như vậy, ít nhiều gì vẫn khiến anh có một chút vui sướng, song cũng chỉ giới hạn trong "một chút" mà thôi.
Không phải là vì anh vẫn còn thiện cảm với gã, mà vì anh hiểu rõ, Triệu Thời Thanh sẽ không dễ dàng để lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy.
Bộ dạng suy sụp này chỉ có thể là do gã ta tỉ mỉ ngụy trang mà thôi.
Chờ đến khi Triệu Thời Thanh khóc lóc, kể lể, sám hối xong, giáo viên chủ trì cuộc họp hỏi mọi người có còn vấn đề hay ý kiến gì không?
Minh Dục nói: "Tôi không có ý kiến, chỉ hy vọng trường học có thể cho hai người bị hại, còn có tất cả các sinh viên trong khoa IT một cách xử trí thoả đáng."
Hai ngày sau, trường học công bố kết quả xử lý, huỷ bỏ hết thảy danh hiệu cùng với chức danh của Triệu Thời Thanh, nhưng vẫn để gã làm trợ lý nghiên cứu viên trong khoa.
Phương Thư Giai có chút bất mãn: "Tại sao lại không đuổi việc gã chứ?"
"Trường học để cho gã một công việc nuôi thân." Minh Dục đáp, "Hiệu suất thế này đã cao hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều rồi.
Tiến sĩ từng dẫn dắt Triệu Thời Thanh là một lãnh đạo đã về hưu trong trường, ông ấy không muốn thanh danh của mình bị huỷ, nên cũng không ra sức bảo vệ cho gã."
Phương Thư Giai trợn mắt: "Gã mà còn cần ăn cơm hả? Em thấy da mặt gã dày như vậy, chất béo bên trong cũng đủ dùng một vài năm!"
Minh Dục bị hắn chọc cười, vui vẻ nói: "Những giáo viên làm việc chung với Triệu Thời Thanh đều biết chuyện của gã rồi, gã sẽ không sống thoải mái được đâu."
"Phải khiến cho gã càng không được thoải mái hơn nữa." Phương Thư Giai nói, "Anh mau nói cho gã biết, gã bây giờ mới là kẻ cô độc, còn anh đã có người yêu rồi đi!"
Minh Dục gọi điện cho Triệu Thời Thanh: "Triệu tiên sinh, gần đây chắc không bận đâu nhỉ? Có thời gian đi uống ly cà phê chứ?"
Vẫn là tiệm cà phê bên ngoài cổng trường lúc trước, Minh Dục và Phương Thư Giai đã ngồi chờ gã ở một bàn trong góc quán từ lâu.
Lúc Triệu Thời Thanh tới nơi, nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau không khỏi ngạc nhiên trong giây lát.
Kể từ lúc diễn ra cuộc họp ở đại học C đến giờ mới chỉ qua hai ngày, vậy mà trông Triệu Thời Thanh hoàn toàn khác hẳn khi ấy, sạch sẽ, tươm tất và thong dong, ngoại trừ hốc mắt lộ ra chút mỏi mệt, thì gần như không hề khác lúc trước.
"Tình huống ngày hôm nay quả thật khiến tôi có chút không ngờ tới được." Triệu Thời Thanh lên tiếng trước.
Minh Dục đáp: "Thoạt nhìn Triệu tiên vẫn sống rất tốt mà."
"Đều nhờ phúc của cậu." Triệu Thời Thanh cười cười, "Cấp trên, đồng nghiệp lẫn ba mẹ đều biết rõ đời tư của tôi như lòng bàn tay rồi, quả thực khiến tôi phải phiền não mất một khoảng thời gian."
Trông cái vẻ chuyện trò ung dung, bình tĩnh của gã cứ như thể đang tám chuyện của người khác vậy.
Phương Thư Giai nhìn mà giận đến ngứa cả răng, sao gã có thể làm như không bị ảnh hưởng một chút nào thế chứ?
Phương Thư Giai giả vời cười nói: "Chào tiền bối, chính thức giới thiệu với anh, tôi là bạn trai của Minh Dục."
Triệu Thời Thanh cười khẽ ra tiếng: "Ồ, Tiểu Minh cũng tìm được bạn trai rồi sao?"
Lời này nghe sao cũng giống như đang mắng chửi người khác ấy!
Phương Thư Giai mỉa mai đáp: "Minh Dục là gay, đương nhiên phải tìm bạn trai rồi, chẳng lẽ lại đi kiếm bạn gái ư?"
"Cũng tốt." Triệu Thời Thanh nói, "Tôi vẫn luôn cảm thấy cậu là một người rất được, chúc hai người hạnh phúc."
"Đúng vậy." Phương Thư Giai không chút khách khí đáp, "Chúng tôi đương nhiên sẽ hạnh phúc."
Triệu Thời Thanh lắc đầu cười, khẽ khàng khuấy cà phê trong tách: "Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện con người không thể kiểm soát được.
Những áp lực đến từ gia đình và xã hội, chưa chắc cậu đã hiểu được hết."
"Như vậy không phải rất tốt ư?" Phương Thư Giai nói, "Lần này anh không cần phải cảm thấy áp lực trước mặt cha mẹ hay đồng nghiệp nữa rồi.
Tiền bối này, tôi vẫn luôn hoài nghi, lúc ấy anh cố gắng lôi kéo làm quen với tôi có phải vì sợ hãi bản thân khi quan hệ với phụ nữ sẽ không cứng nổi không?"
"...." Triệu Thời Thanh nhịn không được phản bác, "Tôi với phụ nữ cũng có thể cứng được."
"Oa, anh không thích phụ nữ mà vẫn có thể cứng được?!" Phương Thư Giai khinh bỉ, "Anh đúng là không đồ biết xấu hổ!"
Triệu Thời Thanh:...!
Sao trước kia gã không phát hiện miệng lưỡi người này lại cay nghiệt như vậy chứ?
Nhưng đây hiển nhiên đây không phải lý do bọn họ hẹn gặp mình.
Gã nhìn Minh Dục hỏi: "Trả thù được tôi chắc cậu vui lắm nhỉ, Minh Dục?"
Rất hiếm khi gã không dùng biệt danh mà lại gọi đầy đủ họ tên của Minh Dục thế này.
Minh Dục hỏi lại: "Anh cho rằng đây là trả thù sao?"
"Không thì sao?" Triệu Thời Thanh giống như nghe được chuyện gì đó thực buồn cười, nói: "Đuổi bạn gái tôi đi, nói với cha mẹ tôi, bảo học trò của tôi tố cáo tôi, làm đồng nghiệp của tôi đều biết chuyện, khiến tôi thân bại danh liệt, mất đi mọi thứ.
Mặc dù năm đó tôi đá cậu, nhưng cũng không đến mức phải chịu sự trả thù gấp bội thế này chứ?"
"Anh đáng bị như vậy." Minh Dục nói, "Cho dù không có tôi."
"Phơi bày hết thảy bí mật của tôi, thực ra cậu rất hiểu làm thế nào để khiến người khác tổn thương đấy." Triệu Thời Thanh nói, "Nếu tôi cũng kể chuyện cậu không muốn tiết lộ cho người khác biết —— Ừm, chắc là cậu cũng sẽ hiểu loại cảm giác này nhỉ?"
Đã nhiều năm như vậy mà Triệu Thời Thanh vẫn chỉ biết dùng chuyện này để công kích anh? Minh Dục mỉm cười trả lời: "Không khéo là tôi thật sự không hiểu cảm giác đó.
Nếu chuyện anh muốn nói đến là vấn đề cơ thể của tôi, vậy thì tôi hoàn toàn không thẹn với lòng, thật sự không cảm thấy có gì xấu hổ hay đau thương."
Trải qua rất nhiều năm, Minh Dục rốt cuộc cũng hiểu được đó không phải lỗi của mình.
Cũng bởi vậy mà anh đã có thể trở nên thản nhiên, chẳng còn e ngại trước mặt Triệu Thời Thanh nữa.
"Đúng vậy, cậu chẳng thể hiểu được nó có nghĩa là gì đâu." Triệu Thời Thanh nói, "Cha mẹ tôi chỉ là công nhân viên chức bình thường, bọn họ đã bay tới thành phố C, khóc lóc hỏi tôi tại sao lại như vậy.
Hai người già hơn sáu mươi, trong một đêm giống như già đi mười tuổi vậy.
Để bọn họ phải tiếp nhận những điều này thật sự là quá tàn nhẫn.
Nếu chỉ vì trả thù, vậy thì cậu đã thành công rồi."
Minh Dục im lặng không trả lời.
Triệu Thời thanh lại thở dài nói tiếp: "Là vì cuộc sống của tôi quá mức thuận lợi, tôi cho rằng cái gì mình cũng làm được hết, mới có thể sa chân một bước này.
Xét từ góc độ nào đó, tôi còn phải cảm ơn cậu đã giúp tôi trưởng thành ấy chứ."
Minh Dục chỉ cảm thấy thật nực cười: "Vậy thì ngại ghê, cuộc sống của tôi cũng rất thuận lợi —— Chẳng lẽ những thành tựu hiện giờ của tôi cũng là nhờ anh khiến tôi vỡ mộng, giúp tôi trưởng thành hay sao? Cuộc sống quá thuận lợi chính là cái cớ để anh làm làm những việc này ư?"
Triệu Thời Thanh thong thả bưng tách cà phê lên uống một ngụm, mới nói: "Không quan trọng nữa rồi.
Minh Dục, tôi nghĩ rằng ân oán giữa chúng ta cũng nên kết thúc tại đây.
Chắc cậu cũng hiểu, trường học không nỡ để tôi nghỉ việc.
Một năm tôi có thể viết ra bao nhiêu bài luận, xin được bao nhiêu hạng mục? Những nhân vật vĩ đại trong lịch sử sẽ không vì chút vết nhơ trong đời tư mà bị người đời phủ nhận.
Minh Dục này, tôi có thể sáng tạo ra giá trị, đây chính là sức mạnh của tôi.
Chỉ vì trả thù mà khiến tôi bị thị phi bủa vây, một lần thế này là quá đủ rồi.
Cuộc đời của tôi, vẫn còn rất dài."
"Chẳng sao cả." Minh Dục nói, "Việc anh có thể mang đến bao nhiêu giá trị cho lịch sử cũng đâu liên quan gì đến tôi.
Tôi chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh mình không bị anh làm tổn thương nữa, vậy là đủ rồi.
Triệu Thời Thanh vẫn mỉm cười như cũ.
"Làm tổn thương?" Gã nói, "Nếu cậu đang nói về Nguyên Phong, vậy thì tôi sẽ làm một người chồng đủ tiêu chuẩn, cho cô ấy một cuộc hôn nhân hoàn mỹ.
Nếu cậu muốn nói đến Lý Gia Lương, tôi đã cho cậu ta hết thảy những tài nguyên mà mình có.
Đây cũng gọi là làm tổn thương ư?"
"Tôi không có hứng thú với mấy lời nguỵ biện của anh." Minh Dục lạnh lùng đáp, "Nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện dùng mối quan hệ ở trường để chèn ép Lý Gia Lương.
Là tôi ép cậu ta phải đứng ra làm chứng."
"Làm sao có thể." Triệu Thời Thanh nói, "Cho dù cậu muốn bảo vệ cậu ta, chí ít cũng phải tìm một cái cớ cao minh hơn chứ?"
"Anh xem, anh xem." Phương Thư Giai không nhịn được chen lời, "Chính anh cũng biết những việc mình làm khiến người khác không thể chịu nổi, mà còn không biết xấu hổ nói không làm tổn