Ta là Tô Nguyệt, là minh châu duy nhất trên tay Thần quốc Thái phó Tô Triết, trên ta còn có hai người anh, người một nhà chúng ta luôn luôn trôi qua vô cùng hạnh phúc.
Từ nhỏ, ta lớn lên trong tình thương của cha mẹ, huynh trường, được xem như châu như bảo, không biết khổ nạn là vật gì. Nhưng ta cũng không vì vậy mà kiêu căng, ta luôn luôn nỗ lực làm một đứa con có thể khiến cha mẹ, huynh trường kiêu ngạo, trên thực tế, ta cũng làm được.
Tuy rằng ta cũng không để bụng danh hiệu "Kinh đô đệ nhất mỹ nữ, tài nữ" mà người kinh đô gán ghép cho ta, thế nhưng cũng ít nhất đại biểu sự khẳng định của người khác đối với ta, không phải sao? Mỗi lần bị người đề cập tới, luôn có thể nhìn thấy phụ thân ta kính yêu nhất, nở nụ cười vô cùng tự hào. Hết thảy tất cả, có thể đổi lấy một nụ cười này, liền đã đủ.
Ta có một bằng hữu vô cùng tốt, nàng tên Giang Ly, tuy rằng nàng cứ mãi gây họa, bao giờ cũng thích làm một ít sự tình tùy tiện xằng bậy, nhưng mà, nàng lại là một người dị thường đơn giản tinh khiết. Nàng chính là sống tùy ý như vậy, không câu chấp như vậy, chân thực như vậy, làm ta không ngừng hâm mộ.
Nàng cũng không thích những thứ mà các tiểu thư thế gia bình thường yêu thích, ngược lại đặc biệt thích múa đao lộng thương giống như nam tử, điều này cũng khiến cho ở kinh đô, không có tiểu thư khuê phòng nào nguyện ý cùng nàng chơi với nhau. Kỳ thực nàng như vậy, nguyên nhân bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ, người trong nhà nàng đều vô cùng hào sảng, là thế đại quân nhân, đồng thời cũng là đại anh hùng trong lòng tất cả người dân Thần quốc, điều này khiến kẻ từ nhỏ đã sùng bái anh hùng như ta, nội tâm rất là kích động không thôi. Vì vậy dưới duyên phận dẫn dắt, hai ta đội lên ánh mắt không thể tưởng nổi của người khác, trở thành bằng hữu thân thiết nhất.
Cũng chính bởi vì nàng, mới chôn xuống mầm mống khởi đầu dây dưa một đời của ta, cùng với người trọng yếu nhất trong sinh mệnh ta sau này.
Ta là đại biểu tiểu thư thế gia trong mắt thế nhân, đoan trang cao quý, ưu nhã ung dung, bác học cơ trí, nhàn tĩnh như nước, thậm chí tài học thắng qua đại đa số nam nhi. Mặc dù có chút tán dương phóng đại, nhưng ta tự hỏi cũng sẽ không so với bọn họ kém, ta có kiêu ngạo của ta.
Phụ thân từng nói qua, nếu ta sinh là nam nhi thân, nhất định có thể vượt qua thành tựu của hắn, ngoài làm tướng quân trong làm tể tướng, vẻ vang Tô gia ta. Nhưng mà ta cảm thấy, có thể cứ như vậy, làm con gái bọn họ là được rồi.
Người khen tặng hâm mộ ta rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy gọn gàng phía trước ta, lại không biết sau lưng ta bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Không có ai, có thể không tốn sức chút nào lấy được hết thảy mong muốn, tất cả thành công, đều cần cố gắng.
Có lẽ do kiêu ngạo của ta, trừ Giang Ly ra, ta cũng không đặc biệt muốn có hảo bằng hữu, có chỉ là một ít hời hợt chi giao mà thôi. Trong cùng lứa tuổi, ta rất ít có thể tìm được một người để chân chính trò chuyện, luôn cảm giác bọn họ đều quá hạn hẹp, quá dối trá. Nếu như miễn cưỡng ra một người có thể trò chuyện mấy câu, đó chính là Hoài Nam Vương Hàn Sóc, bất quá, cũng chỉ là mấy câu mà thôi.
Đó là một người nhìn như thanh trúc đạm nhã, khí độ thanh hoa, hắn tuy chỉ so với ta lớn hơn mấy tuổi, lại có một đôi mắt cơ trí không giống với lứa tuổi chúng ta, hắn bao giờ cũng biểu hiện mưa thuận gió hoà, nhưng ta lại cảm giác, vô hình trung, chân chính hắn, nhất định không phải cái bộ dáng này, hắn tựa hồ đang ra sức ẩn núp một ít thứ làm người ta sợ.
Mặc dù chỉ cùng hắn ở trong yến hội gặp mặt mấy lần, nhưng hắn bao giờ cũng có thể tìm được lý do tới cùng ta nói chuyện mà không lộ vẻ đột ngột. Bất quá, không thể không nói, hắn ăn nói quả thật rất tốt, hoàn toàn bất đồng với những con em thế gia hạn hẹp khác, mà thật sự tài ba hơn người, lịch duyệt rộng lớn. Thậm chí rất nhiều đề tài, chúng ta đều có thể tìm được cùng chung ngôn ngữ, mà sự từng trải phong phú của hắn, luôn có thể cho một người ở sâu trong khuê phòng như ta một phần kinh hỉ, hắn mô tả thế giới bên ngoài, luôn mới lạ như vậy, có thể nói, chúng ta xem như trò chuyện rất cởi mở, ta đối hắn cũng rất là thưởng thức, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Sau đó, hằng năm sinh nhật ta, hắn bao giờ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách đưa tới cho ta một ít đồ chơi nhỏ, còn có lý do để cho người không thể không tiếp, tuy rằng ta chưa bao giờ thu lễ vật của hắn, nhưng hắn, lại vẫn làm không biết mệt. Lâu ngày, ta cũng lười để ý tới, chỉ đem hắn làm một bằng hữu có thể trò chuyện mấy câu.
Từ từ ta liền đến tuổi cưới gả, người đến cửa cầu thân rất nhiều, lại không có một người nào là ta thích, may mà phụ thân cũng không gấp, ta liền có thể không cần quá sớm vì chuyện này mà phiền lòng.
Có một ngày, Hàn Sóc tìm tới ta, nói chờ hắn xử lý xong chuyện trên tay, sẽ đến cưới ta làm vợ. Ta trong nháy mắt kinh ngạc, liền rất nhanh khôi phục thanh minh.
Lấy ta làm vợ sao? Nhưng mà ta đối hắn vẻn vẹn chỉ là thưởng thức mà thôi a. Hắn là lương nhân trong lòng đông đảo tiểu thư khuê các, bao giờ cũng ôn nhuận nho nhã, học rộng tài cao, được người kính yêu, ở trong mắt ngoại nhân, cùng ta cùng một chỗ, cũng xem như trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. Có lẽ, có thể cùng hắn thành thân, đã là lựa chọn tốt nhất kiếp này của ta rồi.
Nhưng mà, đáy lòng luôn có một thanh âm, nói với ta, không thể, hắn không phải là người ta muốn, ta không thể đáp ứng hắn. Đúng vậy! Ta luôn luôn muốn gả, chính là một anh hùng hào khí ngất trời, mà không phải một dã tâm gia thận trọng lễ độ giống như hắn. Phải, ta nhìn thấu dã tâm của hắn, hắn về sau nhất định sẽ không cam tâm bình tĩnh, hắn nhiều nhất trở thành một kiêu hùng, mà sẽ không là anh hùng.
Hắn đối với việc ta cự tuyệt, cũng không để ý, chỉ coi là nữ tử dè đặt cùng xấu hổ, vẫn một bộ dáng lòng tin tràn đầy nhất định phải được. Ta cũng lười đi so đo, ta không nghĩ tốn quá nhiều tâm tư trên một ít người không quan trọng.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, ta lại đột nhiên bị chỉ hôn cho "Kinh đô nhất hại" năm đó - Hàn Thanh. Ha ha, "Kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ" phối hợp "Kinh đô nhất hại", thật là làm người ta chuẩn bị không kịp a, ta trong nháy mắt lâm vào thống khổ không cách nào nói rõ. Ta cũng từng hối hận qua, vì sao ta khi đó không đáp ứng Hàn Sóc, như vậy ít nhất có thể so với hiện tại tốt hơn. Bất quá, ta thật may mắn, ta ước chừng cũng chỉ là hối hận một chút mà thôi, nếu không, ta từ đây sẽ bỏ lỡ chàng, sinh mệnh cũng sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Nhận được tin tức, Hàn Sóc lại len lén chạy tới gặp ta, hắn cuồng loạn, hoàn toàn lấy xuống mặt nạ nho nhã trước mặt người khác, hiển ra nanh ác chưa từng lộ qua. Chút hy vọng đột nhiên dâng lên trong lòng ta, vào thời điểm nghe được hắn nói, kêu ta nhẫn nại, hắn cuối cùng sẽ có một ngày mang ta rời khỏi, liền biến mất đến không còn.
A, nhẫn nại? Rời khỏi? Hắn xem ta là cái gì? Bản thân độc chiếm sao? Nếu thật đến lúc đó, thì cái gì cũng đã trễ. Chẳng lẽ hắn muốn cường đoạt em dâu sao? Coi như cuối cùng hắn thật sự làm như vậy, ta cũng sẽ không nguyện ý, ta thụ nhiều năm lễ giáo như vậy, gia tộc ta, kiêu ngạo của ta, cũng sẽ không cho phép ta làm như vậy. Nếu trong lòng hắn, đối ta có một tia tôn trọng, cũng sẽ không nói như vậy. Thì ra, hắn cũng không yêu ta như hắn nói a, hắn yêu, trước nay cũng chỉ có chính hắn. Vậy thì gả cho hắn hay gả cho Hàn Thanh, có gì khác biệt đâu? Dù sao đều không phải ta muốn a.
Nếu đã như vậy, cần gì phải để cho phụ thân lo lắng đây? Ta tóm lại là phải gả cho một người, nếu đã đều không phải ta muốn, vậy thì gả sao cho tất cả mọi người đều vui vẻ đi!
Ta vẫn cho là, tình yêu từ đây cùng ta không liên quan, ta một người tâm như chỉ thủy cô tịch tiếp tục sống, cũng không ngờ rằng, ta cuối cùng vẫn là bị khuấy loạn một hồ xuân thủy, yêu một người chưa từng nghĩ đến. Vốn cho rằng, ta cuối cùng yêu, sẽ là một đại anh hùng được vạn dân kính ngưỡng, thế nhưng không ngờ ta lại sẽ yêu một đứa ngốc, mà ta còn là cam tâm tình nguyện, thích đến không thể tự kiềm chế.
Ta như vậy điên cuồng yêu hắn, đem bản thân ta cũng biến thành một đồ ngốc kỳ quái. Từ đây, Tô Nguyệt trầm tĩnh như nước, ưu nhã đại độ, gặp biến không sợ hãi, cũng không tìm được tung tích nữa, lưu lại chỉ là một tiểu nữ nhân dễ vui dễ giận, không quá lý trí, sẽ ghen, sẽ cố tình gây sự, sẽ lo được lo mất, một đố phụ không muốn cùng người khác chia sẻ, chỉ muốn độc chiếm chồng mình.
Nhưng mà, có hắn dung túng cùng sủng ái như vậy, cho dù trở thành một đứa ngốc, một đố phụ, thì có quan hệ gì? Lòng ta, đã tìm được bến đỗ, tình yêu của ta, cũng lấy được viên mãn. Ta lần đầu tiên cảm thấy may mắn hạnh phúc như vậy, hoàn hảo ta gặp chàng, miễn đi trái tim ta nửa đời phiêu linh. Thì ra trời xanh, hoàn toàn không vứt bỏ ta.
Có hắn bầu bạn, mỗi một ngày, đều trở nên sắc màu rực rỡ. Ta cũng dần dần bắt đầu thích những ngày tháng bình thường không có gì đặc biệt này, học cách tỉ mỉ thưởng thức, mỗi một ngày mỗi một thời khắc đều có tư vị bất đồng. Nguyên tưởng rằng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta liền sẽ ở trong cuộc sống yên tĩnh an dật này, hạnh phúc già đi. Kỳ thực, người ta yêu không phải là đại anh hùng vạn dân kính ngưỡng cũng không sao, ít nhất, chàng đã là đại anh hùng trong lòng một mình ta a, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị.
Nhưng mà, cuộc sống bao giờ cũng tràn đầy rất nhiều vạn bất đắc dĩ. Chàng bị buộc xuôi nam, ta liền như bóng với hình. Kỳ thực, chỉ cần cùng chàng ở một chỗ, bất kể là hỗn loạn hay bình tĩnh, ta đều cam tâm tình nguyện, ngọt như ăn mật. Lúc chúng ta còn chưa kịp thưởng thức thời gian xuôi nam ngọt ngào, liền trải qua hiểm cảnh thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sau đó lập tức lại phải đối mặt với chia lìa.
Đối với việc chàng đi cứu Đại Lâu Nhi, trong lòng ta thật ra vẫn thấp thỏm, cho dù biết tâm ý của chàng đối với ta, cũng vẫn không cách nào ức chế, cái loại không tự tin cùng nhàn nhạt khủng hoảng trong lòng không tự chủ được sinh ra. Nàng ưu tú như vậy, ta nhìn ra được, tình yêu của nàng ấy đối với chàng, không hề so với ta thiếu. Nàng lại trước nay cũng khinh thường dùng âm mưu quỷ kế để cướp đoạt tình yêu của ta, nàng luôn luôn yêu một cách bằng phẳng thẳng thắng như vậy, nhưng cũng bởi vì phần thản nhiên này, khiến cho ta bỗng dưng khủng hoảng. Kiêu ngạo của ta, ở trước mặt nàng không có đất dụng võ nào.
Nàng ấy sống rực rỡ đầy sức sống như vậy, là một người có sức hấp dẫn trí mạng, cũng chỉ có nàng, mới có thể trở thành kình địch của ta, ta cũng mới sẽ thấp thỏm, mới sẽ lo lắng. Đồng thời, nàng cũng là một kình địch làm ta vô cùng kính nể cùng thưởng thức. Ta cùng nàng bỗng dưng có một loại luyến tiếc, nếu như có thể, ta kỳ thực rất muốn cùng nàng trở thành bằng hữu, chúng ta nhất định có rất nhiều đề tài chung nhau, trong đó, nhất định cũng bao gồm chàng.
Ta biết, chàng tuy rằng nhìn qua là một bộ dáng ăn chơi trác táng không chịu nổi, nhưng nội tâm lại là một người tốt trọng tình trọng nghĩa, không có ai, có thể so được với chàng. Đại Lâu Nhi vì chàng như vậy, nàng ấy gặp nạn chàng sao có thể mặc kệ không để ý tới? Ta ủng hộ chàng, hoàn toàn không phải ta nguyện ý đem chàng đẩy về phía người khác, mà là ta hiểu chàng, tin chàng, yêu chàng, ta không muốn thấy chàng khó xử cùng không vui.
Nhưng một động tác này, lại để cho chúng ta chia lìa mấy tháng liền, còn để cho ta thiếu chút nữa mất đi chàng, trơ mắt nhìn chàng mất đi sinh mệnh. Mỗi lần nhớ tới, ta đều hối tiếc không thôi, ta không thể chịu đựng chàng bị nửa điểm thương hại, ta tình nguyện, những tổn thương này, toàn bộ đều hướng về ta.
Chàng mất tin tức mấy tháng, ta mới càng sâu sắc nhận thức được, ta yêu chàng như thế nào, thậm chí so với ta tưởng tượng còn sâu đậm hơn rất nhiều, đã không chỉ đơn giản là nặng như sinh mạng, mà là ta hoàn toàn không thể không có chàng.
Thời điểm ban đầu, ta còn có thể nghe chàng, yên lặng ở nhà chờ chàng trở lại. Ta hết lần này tới lần khác làm đồ ăn ngon, sợ chàng vừa vặn trở lại rồi, đói bụng không kịp đợi, sau đó lại lần lượt nhìn chúng nó hư mất, nhưng mà chàng đi lại lâu không chờ được.
Ta sẽ đi đến dưới hành lang ngẩn người nơi chúng ta đã từng ngồi, tưởng tượng tình cảnh chúng ta lúc ấy cùng một chỗ thấy được; ta sẽ ở ban đêm thắp sáng đèn hoa sen, hưởng lại dư vị buổi đêm rực rỡ chàng và ta ở trong sinh nhật ta ngày đó ; ta sẽ ôm y phục chàng mà ngủ, ngửi khí tức của chàng, giả vờ như chàng vẫn còn bên cạnh ta, mà ta, vẫn như cũ ở trong lòng chàng.
Nhưng mà, cho đến khi điểm tâm hư hết lần này tới lần khác, dưới hành lang chuyển mùa, mùi trên y phục dần dần biến mất, chàng cũng chưa từng trở lại, chỉ có một phong thư thưa thớt mấy lời. Chàng ở nơi nào, chàng có từng nhớ ta, giống như ta nhớ chàng không?
Ta quả thực sắp nhớ chàng đến điên mất rồi, mỗi ngày đắm chìm trong ác mộng chàng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị người khi dễ, không cách nào tự kiềm chế, cho tới sau này, hoàn toàn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Ta mỗi ngày chờ đợi ăn không ngon, đêm không thể chợp mắt, chỉ có một đoạn thời gian ngắn đi an ủi mẫu hậu kia, ta mới có thể thuyết phục bản thân, giả vờ như chàng hết thảy bình yên, mà không phải đang trong nguy hiểm.
Sau đó, nam phương chiến loạn bùng nổ, ta cuối cùng bị khủng hoảng đáy lòng đánh bại, nghĩa vô phản cố đi tìm chàng. Ta cũng không cách nào nhịn được những ngày không có chàng ở bên được nữa. Ta vẫn cho rằng, không có tình yêu, ta như cũ có thể trở lại thành một Tô Nguyệt đã từng dửng dưng như nước, nhưng mà, sự thực nói cho ta, hoàn toàn không thể, không