Cuối cùng có một ngày, ta cảm giác được có chút điểm khí lực, nỗ lực mở hai mắt ra. Bên cạnh một tiểu nha đầu thanh tú nhìn ta ngẩn ngơ.
"A! Chủ tử tỉnh rồi! Chủ tử tỉnh rồi! Nhanh đi bẩm báo Thái hậu nương nương a!" Nha đầu này là một giọng nữ cao âm hạt giống tốt a.
Sau đó trong một trận binh binh bang bang tiếng vang, một phụ nữ trung niên sang trọng, mắt nhìn đoán tầm ba mươi mấy, dẫn một đám người cuồn cuộn oai nghiêm hướng ta chạy tới, đầu tiên chính là ôm lấy ta kêu khóc.
"Hoàng nhi của ta a! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi a, ngươi biết mẫu hậu lo lắng bao nhiêu sao, ngươi chính là đầu quả tim của mẫu hậu a!" Ho khan một cái, thím à, có thể đừng ôm chặt như vậy không, cái mạng nhỏ này của ta cũng sắp tiêu rồi a!
"Hoàng nhi a, về sau không được hù mẫu hậu như vậy a, ngươi nếu có chuyện không may, mẫu hậu liền... Mẫu hậu liền... Hu hu." Aiz, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a, thím ấy cũng là thương con nóng lòng. Được rồi, ta liền tha thứ thương tổn ngài gây ra cho ta.
"Hu hu hu hu hu hu..." Aiz, đáng thương đáng thương a!
"Hu hu hu hu..." Aiz, thím à ngài còn muốn khóc bao lâu a!
"Hu hu..." Không được, vì cuộc sống hạnh phúc thật vất vả mới tới được, ta không thể làm cái mạng nhỏ bị thiếu dưỡng khí mà tèo, ta biết ta nhất định phải làm chút gì đó.
Vì vậy, ta khó khăn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng nàng, chịu đựng cổ họng đau đớn, mở miệng an ủi: "Mẫu hậu, không có việc gì, hoàng nhi ở chỗ này, hoàng nhi sẽ không bỏ lại mẫu hậu, ngài buông tay ra nhìn xem hoàng nhi a."
Thái hậu từ từ buông tay ra, nước mắt lã chã nhìn ta, giống như một đứa bé: "Thật?"
"Thật!" Phù, cũng coi như hít thở được đến không khí mới. Không nên trách ta máu lạnh, kỳ thực ta cũng muốn cảm động, nhưng mà thời cơ không đúng a, dưới tình huống hô hấp khó khăn, đầu thiếu dưỡng khí,