Ta không ngừng xoắn xuýt chuyện làm sao đối mặt Tô Nguyệt, thật hận không thể tìm khối đậu hũ đập chết bản thân a! Ta đã làm ra chuyện xấu gì đây! Cái mặt già hai chục năm quả thực không còn a! Dù cho Tô Nguyệt cũng giống ta trí nhớ rời rạc, nhưng cũng không ngăn được bên cạnh nàng nhiều thêm vài cái miệng nói cho nàng biết nha! Tô Nguyệt sẽ không tức giận đi? Nàng còn có thể làm điểm tâm cho ta ăn hay không? Nàng sẽ không vì trinh tiết mà cùng ta ngọc đá cùng vỡ chứ? Chờ một hồi ăn cơm ta rốt cuộc có đi hay không a? Sầu chết ta nha! Ta lằng nhà lằng nhằng cho tới giờ cơm trưa, ta do dự mãi, vẫn là nhắm mắt đi Minh Nguyệt Các. Dù sao chuyện đã xảy ra, thế nào cũng phải thăm dò chiều hướng một chút, tốt xấu gì hiện tại ta cũng coi như một nam nhân không phải sao!
Ở cửa viện Minh Nguyệt Các, ta hít một hơi thật sâu, sải bước nhảy đi vào, bày ra một bộ dáng anh dũng hy sinh, kỳ thực trong lòng sợ phát run. Xem đi, ta đã nói ta người này không thể làm chuyện trái lương tâm! Tư chất tâm lý không đủ cứng a! Ta cố ý ho khan hai tiếng, tỏ ý ta đến.
Trong viện trên bàn đá đã sớm bày thức ăn xong, Tô Nguyệt ngồi một bên, nghe tiếng ta, ngay sau đó đứng dậy hướng ta hành lễ, tiếp đó chúng ta liền cùng nhau ngồi vào, bắt đầu dùng cơm. Trong khi đó, ta nơm nớp lo sợ dùng một đôi tròng mắt không ngừng liếc Tô Nguyệt, cũng không tiện nhìn quá mức trắng trợn, thiếu chút nữa thì đem đôi mắt này của ta liếc ra bệnh mắt hột, may phước Tô Nguyệt nhìn qua hết thảy bình thường, trừ sắc mặt hơi ửng đỏ, cũng không có lộ ra khuynh hướng đột nhiên bùng nổ hay muốn cùng ta ngọc đá cùng vỡ. Phù, ta thở phào, ngay sau đó nghĩ đến, ta lo lắng cái rắm a, tốt xấu gì ta trên danh nghĩa vẫn là trượng phu của nàng, nào có thê tử bởi vì ngủ với trượng phu mà cùng trượng phu ngọc đá cùng vỡ nha! Ta teo não mới sẽ lo lắng bừa! Bất quá, vẫn là thật lúng túng! Nhìn chung quanh bọn hạ nhân nhìn ta cười trộm, ta thẹn quá thành giận, thật nghĩ đem người biết chuyện ngày hôm qua đều "răng rắc" diệt khẩu a! Nhưng mà, nhưng mà tỷ tỷ