Lần đầu tiên gặp Hàn Thanh, là ở thời điểm ta sáu tuổi. Khi đó ta đã sớm học được nỗ lực, phải làm một đứa con khiến phụ thân kiêu ngạo. Ta thích chơi với Giang Ly, tuy rằng nàng cứ mãi gây họa, nhưng nàng sống tùy ý không câu nệ, đó là sinh hoạt mà ta mong mỏi lại không thể tiếp xúc, hơn nữa nhà nàng có rất nhiều đại anh hùng, mà ta vô cùng sùng bái anh hùng, cho nên hai người chúng ta trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của nhiều người, chơi thân vô cùng. Còn Hàn Thanh thì lại luôn là một tiểu bá vương bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, tuổi còn nhỏ đã không làm việc đàng hoàng, một ngày nọ cuối cùng đụng đến Giang Ly, Giang Ly không nói hai lời, "Xoát xoát xoát" liền quyết đoán đem Hàn Thanh thu thập, nàng mới sẽ không quản cái gì hoàng tử hay không, chỉ cần nàng nhìn không vừa mắt, nàng liền muốn quản.
Tuy rằng không đồng ý hành động của Giang Ly, nhưng nhìn tiểu bá vương kia ở trên đất khóc một phen nước mắt nước mũi, lại cũng cảm thấy dị thường hả giận. Hắn nếu có thể có một người thanh mai trúc mã ưu tú thanh đạm ở bên cạnh an ủi xoa dịu hắn, chắc hắn cũng sẽ không thành bộ dáng này. Aiz, người a! Ta khi đó, tuyệt đối không tưởng tượng nổi, một lần đứng nhìn nho nhỏ, liền quyết định khởi đầu một đoạn sinh hoạt khổ nạn rất dài của ta về sau. Vận mệnh có lúc chính là kỳ diệu như vậy, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, ngươi nếu hỏi ta, nếu như trở lại lúc ấy, ta sẽ còn chọn đứng đó nhìn xem hay không? Ta nghĩ, ta cũng không biết đáp án. Không đứng nhìn, liền ý nghĩa sẽ không gặp nhau, sẽ không bắt đầu đoạn khổ nạn kia, có thể chúng ta sẽ có một lần tình cờ gặp gỡ càng tốt đẹp hơn; nhưng không đứng nhìn, cũng có thể ý nghĩa rằng chúng ta sẽ bỏ qua nhau, trong cuộc đời sẽ không còn lần nào đồng thời xuất hiện nữa, mỗi người bình yên một đời. Bất kể nói thế nào, chính là vào giờ khắc đó, vận mệnh cấp chúng ta một khả năng bắt đầu, không phải sao?
Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Thanh, là ở đêm động phòng hoa chúc ngày đó. Tuy rằng ta như kiên cường đồng ý cuộc hôn nhân này, thế nhưng cũng chẳng qua là không muốn để phụ thân khó xử. Không phải không biết thân nữ tử bi ai, dù cho ưu tú đi nữa, đội lên danh hiệu kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ đi nữa, cũng chạy không thoát kết cục phải gả người, cuối cùng biến thành một thâm khuê phụ nhân chết già trong nhà. Trong lòng ta vẫn rất là mất mát, từ nhỏ ta đã sùng bái anh hùng, cũng từng như rất nhiều nữ tử khuê phòng thông thường, ảo tưởng qua phu quân bản thân, nhất định phải là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, hoặc là một quân tử học rộng tài cao. Nhưng mà những thứ này, tựa hồ đều cùng người trước mắt, Hàn Thanh, kéo không nổi một chút quan hệ. Buồn cười chính là, Giang Ly còn bảo ta đào hôn, thậm chí còn đi cảnh cáo Hàn Thanh một phen. Nàng không biết, ta sao có thể làm ra chuyện đào hôn như vậy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thể sống không chút kiêng kỵ giống như nàng. Nàng có tiêu sái của nàng, ta có kiêu ngạo của ta. Nàng cũng sẽ không biết, nàng cảnh cáo không chỉ không khiến tên ác ma trước mắt thu liễm, ngược lại sẽ càng khiến cho hắn càng thêm dữ tợn lộ ra răng nanh.
Hàn Thanh vạch trần khăn đội đầu của ta, hai mắt đỏ thẫm, mặt vặn vẹo nhìn ta gầm thét, thì ra, cuộc hôn nhân này, chẳng qua là bắt đầu một sự trả thù. A, như vậy cũng tốt, ít nhất ta sẽ không còn mong đợi, có thể yên lặng một người già đi, không cần đi qua loa lấy lệ người khác, có thể trông giữ phần thanh minh trong lòng, cho đến khi chết đi. Mặc dù đối với cuộc hôn nhân này không mang bất kỳ hy vọng nào, nhưng nhìn hắn cùng một số người bừa bãi ở trước mặt ta làm xằng làm bậy, kiêu ngạo của ta cũng không cho phép ta tiếp tục trầm mặc, vì vậy chúng ta tranh cãi, đổi lấy kết quả hắn đánh ta một tát sau đó nghênh ngang mà đi. A, ta trước mắt cha mẹ như châu như bảo, lại bị người coi như bụi đất, danh tiếng kinh đô đệ nhất mỹ nữ thật là châm chọc a, ở trong mắt người gọi là phu quân, ta còn không bằng kỹ tử thanh lâu sở quán. Vậy thì, trong mắt thế nhân, ta sẽ thành một người như thế nào đây? Ta bị nhét vào phòng tân hôn tự sinh tự diệt, cũng không có ai để ý tới, khi ta cho rằng cuộc sống đã kém đến không thể kém hơn, thực tế lại hung hăng tát ta một bạt tai, nói cho ta, ta quá ngây thơ rồi, không có kém nhất, chỉ có kém hơn. Ta bị lấy phương thức sỉ nhục như vậy đưa về nhà mẹ, cảm nhận được thói đời nóng lạnh trước nay chưa từng cảm nhận được, đám người đã từng nịnh nọt ta, ca ngợi ta, ghen tị ta, hâm mộ ta, đều thay đổi bộ mặt, dùng ngôn ngữ ác độc công kích ta, kiêu ngạo của ta vỡ vụn trên đất, đoạn thời gian kia cũng là thời gian u tối nhất của ta, không nhìn thấy ánh sáng. May mà, ta có những người nhà vô cùng thương yêu ta, một người phụ thân chịu vì ta chống đỡ một mảnh trời, là bọn họ cấp ta dũng khí chiến thắng hết thảy u tối, nếu không, ta có lẽ thật không chống đỡ nổi.
Lần thứ ba nhìn thấy Hàn Thanh, là ở cửa tiểu viện của ta. Nghe nói hắn đoạn thời gian trước trúng độc, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, rất nhiều chuyện đều không nhớ, lần này hắn tới là để đón ta trở về. A, cái này cùng ta có quan hệ gì, tuy rằng hắn là phu quân ta, nhưng mà ta cũng không quan tâm hắn, đồng thời cũng không hận hắn, mỗi người đều có bản thân số mạng, khoảng thời gian này ta khám phá rất nhiều chuyện, lòng trở nên tĩnh lặng như nước, có lẽ ta có thể tìm một ngôi chùa xuất gia được rồi. Hắn tới đón ta? Cũng tốt, ta quả thực không đành lòng nhìn ánh mắt lo âu của cha mẹ nữa, mặc dù bọn họ giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị ta nhạy cảm phát hiện, ta không nghĩ lại làm cho nhị lão thêm phiền toái, mỗi lần thấy bọn họ trên đầu sinh thêm tóc trắng, ta đều xót xa không dứt, ta đã bất hiếu, không muốn lại để cho kỳ vọng tha thiết của bọn họ rơi vào khoảng không.
Hàn Thanh rón rén chần chừ ở ngoài viện, điều này cũng thật có chút không giống hắn. Ta nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại —— người đến có một đôi mắt tinh khiết trong suốt như trẻ sơ sinh, ta trước nay chưa từng ở trong mắt ai nhìn thấy qua ánh mắt trong suốt như vậy, không khỏi có chút ngây ngô nhìn, người đến cũng nhìn ta ngẩn người, hai chúng ta nhất thời đều chỉ lẳng lặng nhìn đối phương quên mất nói chuyện. Người này thật sự là Hàn Thanh sao? Là ác ma dữ tợn kia sao? Nếu quả thật chính là hắn, biến hóa cũng quá lớn đi. Một lần trúng độc, thật có thể để cho người phát sinh biến hóa long trời lở đất như vậy? Vẫn cho rằng, thanh lâu làm thơ, Sùng Văn điểm họa chẳng qua là người khác tâng bốc hoàng gia mà thôi, không xem là thật, nhưng nhìn đôi mắt này, ta lại không hiểu sao tin tưởng, những thứ này chính là hắn làm.
Người này mở miệng còn hỏi ta có khỏe hay không? A, đây là châm chọc ta sao? Hay là, thật sự quên. Ta lễ phép trả lời hắn, nghĩ xem hắn sẽ mượn cớ như thế nào đón ta trở về. Ai biết, người này lại trực tiếp mở miệng muốn ta và hắn cùng nhau trở về, không mượn cớ, không giải thích, cũng không có lá mặt lá trái, dứt khoát đem mục đích nói ra. Ta thật sâu nhìn vào mắt hắn, muốn nhìn rõ ý tưởng chân thật của hắn, là âm mưu hay gì khác. Nhưng mà, ta thất bại, bên trong trừ trong suốt vẫn là trong suốt. Hắn nói về sau muốn đối tốt với ta, ta lại bị đôi mắt trong suốt này mê hoặc, bỗng dưng muốn đi tin tưởng. Được rồi, nếu đã quyết định không quấy rầy phụ thân mẫu thân nữa, vậy thì cùng hắn trở về đi thôi, cho dù về sau đều là khổ nạn, ta cũng có thể dửng dưng mặc kệ, không lại phiền nhiễu phụ mẫu nữa, dù sao, ta cũng có thể không để ý thế sự dốc lòng lễ phật.
Trở lại Vương phủ, cũng không có nghênh đón khổ nạn như tưởng tượng, hắn cứ như thật sự biến thành một người khác, đối ta tốt vô cùng, bất luận chuyện to nhỏ nào trong viện của ta đều đi chú ý, tỉ mỉ đến mức không giống nam tử. Bất quá ta ngược lại thật rất cảm ơn hắn dời một cây hoa quế đến trong viện ta, cái này làm cho ta cảm giác như ở nhà, giống như vẫn còn ở bên cạnh phụ thân mẫu thân, vẫn còn ở cái tiểu viện kia của ta ở phủ Thái phó, ta vẫn là người kiêu ngạo năm đó, chưa từng rơi xuống, chưa từng thay đổi. Hắn mỗi ngày đều sẽ đến dùng bữa, ôn tồn nhỏ nhẹ thay đổi bộ mặt dữ tợn ban đầu, lại chưa từng ngủ lại. Ban đầu ta còn rất kinh ngạc, cũng từ từ thành thói quen, cũng sẽ lưu cơm cho hắn, giống như một người bằng hữu. Như vậy cũng tốt, ta đột nhiên cảm thấy, cứ như vậy một mực an tĩnh sinh hoạt cũng không tệ, hắn là hắn, ta là ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Lưu Huỳnh lại mỗi ngày đều lo âu cùng ta nói nam nhân hay thay đổi, bảo ta nhất định phải kêu hắn ngủ lại, phải bắt được tâm hắn, nếu không không chừng ngày nào hắn lại đổi trở về nguyên dạng. Ta không thể hình dung ra, ngủ lại thì sẽ không thay đổi sao? Tình huống xấu nhất ta đều đã dự liệu được, ta còn sợ cái gì. Cho nên, thời điểm Lưu Huỳnh mỗi ngày ở trước mặt ta lẩm bẩm Hàn Thanh cùng thị vệ mặt lạnh kia làm sao như thế nào, lòng ta lặng như nước, không gợn nổi một tia gợn sóng, vẫn lạnh nhạt như cũ trôi qua sinh hoạt của ta, mà Lưu Huỳnh bao giờ cũng nhìn ta hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ta chưa từng nghĩ đến, ngày đó sau khi Giang Ly đánh hắn như vậy, hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt mong đợi của ta, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, cũng không gây khó khăn Giang Ly, cứ như vậy bỏ qua, cuối cùng còn không quên nhắc nhở Giang Ly phải thu liễm tính tình. Một người hiền lành đại độ như vậy, vẫn là hắn sao? Sau chuyện này hắn vẫn trước sau như một đối tốt với ta, dáng vẻ cũng không có gì ngăn cách, vừa nghĩ tới hắn lúc ấy ủy khuất trách móc, ta lại không hiểu sao buồn cười. Đây là ta, lòng tĩnh lặng như nước sao? Tựa hồ có thứ gì đó đã sớm bất tri bất giác thay đổi. Cũng đúng, lòng người đều là máu thịt, trong quá trình sớm chiều chung sống với nhau, khó tránh khỏi sẽ có thay đổi, ta vẫn lạnh nhạt sinh hoạt như cũ. Lưu Huỳnh thì lo lắng đề phòng chú ý thương thế hắn, mỗi ngày đều xách đồ bổ mang danh nghĩa ta đi thăm hỏi hắn, chỉ sợ hắn mất hứng một cái, lại ghi hận ta. Về việc phố phường truyền lưu "An Nhạc Vương phi chuyên sủng", "An Nhạc Vương là thê quản nghiêm", ta chỉ có thể cảm thán lời đồn đãi quả nhiên không thể tin hết. Nhưng hết lần này tới lần khác liền có một ít người chột dạ nghe được tin tức xong, chủ động tới lấy lòng ta, những thứ người dối trá kia, ta cần gì phải để ý tới.
Sau đó hắn thương thế lành, liền đứng ngồi không yên, mang theo ta đi Lạc Phong sơn Hàn Ẩn Tự thắp hương. phong cảnh Lạc Phong sơn thật xinh đẹp, ta đã rất lâu không tới, không khỏi có chút hưng phấn. Nhưng mà dẫu sao thương tổn trên chân chưa lành hết, mới đi một hồi, ta đã có chút chịu không nổi, ta cắn răng cố nén, cũng không lên tiếng, không nghĩ làm mất hứng thú của mọi người, cũng không muốn để cho người ta cảm thấy ta vô dụng như vậy. Không nghĩ tới hắn sẽ phát hiện, hơn nữa ở trước mặt mọi người ngồi xổm xuống, cứ như vậy ôn nhu kêu ta đi lên, đây là muốn —— cõng ta?! Tên ngu ngốc này, có khi nào nhìn thấy trong số đại quan quý nhân có phu quân cõng qua thê tử chưa! Phu tử không dạy hắn lễ nghi sao? Không biết kêu người hầu sắp xếp cáng tre khiêng ta lên sao? Aiz, cũng đúng, hắn trước nay chưa từng nghiêm túc nghe qua phu tử dạy dỗ, nếu không, cái danh tiếng "Kinh đô nhất hại" của hắn từ đâu mà đến. Vốn dĩ ta nhất định sẽ không đi lên, nhưng ngày đó dưới góc núi tràn đầy hồng phong, nhìn nụ cười của hắn bị nắng chiếu ấm áp như vậy, ta cứ như bị cái gì đầu độc, ma xui quỷ khiến đến nằm sấp trên lưng hắn. Hóa ra, vai hắn, lại rộng rãi như vậy, và còn rất —— ấm áp.
Thì ra hắn sợ Giang Ly đến mức này, tuy rằng nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của hắn, nhưng ta vẫn đồng ý cùng Giang Ly đồng hành, chỉ để nhìn bộ dáng không được tự nhiên kia của hắn. Không biết từ lúc nào, ta lại cũng sẽ có ý nghĩ trẻ con như vậy. Không nghĩ tới báo ứng đến quá nhanh, tên ngu ngốc này lại ở trước mặt mọi người ngồi xổm xuống, nhiều người quen như vậy, kêu ta làm sao có thể làm ra hành vi thất lễ như thế a! Aiz, mà thôi, bây giờ ta và hắn đã xem như nhất thể, hắn cũng là có hảo ý. Ta liền từ từ nắm sấp trên lưng hắn. Tuy rằng đã chuẩn bị xong tâm tư bị trêu chọc, nhưng đối mặt với Giang bá mẫu mập mờ ánh mắt, ta vẫn không khỏi đỏ mặt. Nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, nội tâm lại có chút không đành lòng, lặng lẽ vì hắn lau chùi. Nhìn chung quanh một ít nữ tử ném tới ánh mắt hâm mộ, ta nghĩ, một tên ngốc có ánh mắt trong suốt, nụ cười ấm áp cùng nội tâm tinh khiết tựa hài đồng như vậy, chắc hẳn cũng có thể xem là nữ tử lương phối đi! Không biết từ lúc nào, ta lại bắt đầu tham luyến phần ấm áp này, không muốn cùng người khác chia sẻ. Cũng chính ở ngày này, ta lần đầu tiên gặp được nữ tử làm hắn hao tốn hết tâm tư kia—— nữ tử này cả người phong hoa, quyến rũ mà không lẳng lơ, quả nhiên là một vưu vật, so với mấy người trước kia của hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu, khó trách sẽ làm hắn si mê như vậy. Bên người nữ tử đó lại có nam tử khác vây quanh, hắn có lẽ cũng có một loại khổ sở cầu mà không được đi. Nghĩ tới đây, ta đột nhiên xiết chặt tay trên vai hắn, nội tâm đã không còn phần bình tĩnh ban đầu nữa.
Hắn đôi lúc thật rất ngốc, làm ra chuyện để cho người dở khóc dở cười. Người khác ở thanh lâu làm thơ đều lưu truyền ra chuyện tài tử giai nhân phong lưu phong nhã, nhưng hết lần này tới lần khác hắn... thật làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, đến mức cái loại cảm giác là lạ trong lòng còn chưa kịp dâng lên cũng đã biến mất hầu như không còn, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn đi trêu chọc hắn một chút. Nhìn thấy hắn biểu tình đầy mong đợi trong nháy mắt trở nên như đưa đám, ta đột nhiên có chút hối hận, rất muốn làm cho hộp hạt dưa tặng hắn biến thành lễ vật thật sự, để cho hắn thật sự vui vẻ. Tên ngốc này, bị đùa giỡn nóng nảy cũng sẽ không tức giận, chỉ biết ai oán kêu tên ngươi, sau đó giả bộ mặt đáng thương. Thật đần! Nhưng chính là một tên đần như hắn, để cho ta bỗng dưng nổi lên bận tâm, muốn đi quan tâm. Ta lần đầu tiên vì một nam tử trừ phụ thân ra, làm xiêm áo cùng điểm tâm, nhìn hắn cầm áo khoác yêu thích không buông tay, cùng với bộ dáng ăn điểm tâm lang thôn hổ yết, ta lại không hiểu sao cảm thấy thỏa mãn.
Kỳ thực, trong nụ cười của hắn thật sự có một loại sức mạnh đầu độc lòng người, trung thu ngày đó, ở cửa hoàng cung, hắn mặt mày anh tuấn, mỉm cười hướng ta đưa tay ra, làm ta một trận kinh ngạc, thiếu chút nữa bị lạc trong khuôn mặt tươi cười của hắn. Đối mặt châm chọc đột nhiên xuất hiện, ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không muốn để ý tới, liền sẽ không để ý, không nghĩ tới hắn gần đây luôn luôn biểu hiện ôn hòa, lại sẽ vì ta mà đứng ra, hướng người khác lộ ra răng nanh, dùng lời lẽ sắc bén như thế, đáp trả lại người châm chọc ta, sau đó còn cười mặt đầy vô tội. Đây mới thực sự là hắn đi? Bộ dáng hắn biểu hiện trước mặt ta, không phải vẫn luôn là giả chứ? Ta trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, ta đang sợ cái gì? Nhìn nụ cười thuần khiết của hắn, ta như thế nào cũng không chịu tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng, khoảng thời gian này đã phát sinh hết thảy đều là giả tạo. Chẳng biết từ lúc nào, ta đối với nụ cười của hắn, lại tham niệm như vậy.
Ta như thế nào cũng không tưởng tượng nổi, một người không buồn không lo như vậy, cũng sẽ có thời điểm thương tâm đến thế. Ngày đó trở lại từ yến hội trung thu, hắn tỏ ra vô cùng tịch mịch, kéo ta uống rượu không ngừng, kỳ thực ta cũng không có uống bao nhiêu, rượu đều là hắn uống. Ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn —— nhìn hắn khóc, nhìn hắn cười. Nghe hắn hát những tiểu khúc không biết tên, ngôn ngữ tuy rằng thô tục, nhưng ca từ đều hàm chứa tình cảm mãnh liệt, hắn cứ như vậy hát, tỏ ra bi thương như vậy, phảng phất như người mất đi chí ái đau xé ruột gan. Ta nghe một hồi cũng liền bị tâm tình hắn lây nhiễm, bỗng dưng trở nên bi thương. Ta muốn đi an ủi hắn, lại không biết nên làm thế nào, vì vậy ta chỉ có thể mọi việc đều theo hắn. Dáng vẻ uống say của hắn, thật làm lòng người đau, có lẽ là hoa khôi kia lại thương tổn hắn đi, nghĩ tới đây, lòng ta bỗng dưng căng thẳng. Bất kể là ai, nếu ngươi đã thương tổn hắn một lần, vậy thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội thương hại hắn