Đây rốt cuộc là cái quỷ gì a?! Chẳng lẽ Tô Nguyệt muốn ở trong đêm giao thừa này hóa thân thành sói? Ta trước kia sao không phát hiện nàng còn có tiềm chất này a! Ta đột nhiên có một loại cảm giác "Ta là tiểu bạch thỏ", Tô Nguyệt a, "Sói xám" xinh đẹp nhà nàng, phải đối ta ôn nhu một chút a! Ta... Ta... Ta đây vẫn là lần đầu tiên a! Ta sợ đau! Hu hu ~~ nàng nhất định phải đối ta phụ trách a!
Ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào dung nhan gần trong gang tấc, nhìn hai mắt phía trên đóng chặt kia, lông mi thật dài khẽ run, quên hết mọi suy tính.
Cái lưỡi thơm tho hơi lạnh, nhẹ nhàng cạy ra môi ta, trượt vào trong miệng ta, điên cuồng thu lấy hết thảy thuộc về ta, dùng sức thăm dò mỗi một xó xỉnh trong miệng, truy đuổi trêu chọc đầu lưỡi ta cùng nhau vui đùa.
Nụ hôn này nóng bỏng như vậy, có thể tưởng tượng, bên trong ẩn chứa tình cảm cường liệt như thế nào a! Nụ hôn này, cứ như vậy mãnh liệt mà đến, mang một loại quyết tuyệt hủy thiên diệt địa, lại mang một loại phóng túng cùng khẩn cầu không để ý hết thảy, còn mang một loại thâm tình không cho phép cự tuyệt.
Ta dần dần bị nụ hôn nhiệt tình này hòa tan, thật sâu đáp trả người trước mắt, không tiếng động an ủi phần thâm tình này. Hương mềm trơn nồng va chạm quấn quanh đầu lưỡi, mùi vị Tô Nguyệt chính là thơm ngọt như vậy, mỗi một lần thưởng thức, đều làm ta lưu luyến quên về.
Túy Hoa Nhưỡng hương thơm dễ ngửi, tràn ngập răng môi chóp mũi chúng ta, ta dần dần bị mùi hương này mê say, hôn càng thỏa thích, không kiềm hãm được muốn nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút, càng nhiều hơn một chút...
Chúng ta hô hấp từ từ trở nên nóng bỏng mà dồn dập, đáy mắt dần dần nhuộm vào sắc thái xa lạ, chúng ta say sưa đòi lấy đối phương, muốn càng gần sát đối phương, dần dần quên đi hết thảy chung quanh, trong mắt, liền chỉ còn lại lẫn nhau.
Nhịp tim ta đập càng lúc càng nhanh, cả màng nhĩ liền chỉ nghe thấy tiếng tim đập "đùng đùng đùng đùng" như đánh trống của bản thân. Đôi tay nhỏ bé lành lạnh của Tô Nguyệt, vẫn ở nơi đó lộn xộn moi y phục ta. Từng nơi bàn tay nhỏ sờ đến, không chỉ không thể đem phần hơi lạnh kia truyền qua, ngược lại còn như mồi lửa, nhanh chóng châm ngòi ngọn lửa kỳ quái trong thân thể ta, toàn thân ta trở nên khô nóng khó nhịn, chỉ muốn nhanh lên một chút bỏ đi tầng che phủ trên người, để cho thân thể bại lộ trong không khí, giảm bớt phần khô nóng khó hiểu này. Trên tay, liền không tự chủ bắt đầu giúp Tô Nguyệt, tự cởi y phục mình, thẳng đến khi thân thể hoàn toàn cùng không khí tiến hành tiếp xúc thân mật.
Hơi lạnh trong không khí, đánh vào đầu ta nháy mắt thanh minh. Oái, ta đều đã thành khẩn đối đãi, Tô Nguyệt sao còn mang bộ dáng vũ trang đầy đủ này! Không được, ta không thể thua thiệt a!
Vì vậy, ta chìa ra ma chưởng, bắt đầu vừa hôn Tô Nguyệt, vừa vội vàng cởi y phục trên người nàng. Mẹ nó chứ! Cái nút này mở kiểu gì nha! Sao khó cởi như vậy! Được! Giờ thì vui rồi, bị ta túm thành nút chết rồi.
Ta tức thì khóc không ra nước mắt, trên đầu gấp đến mồ hôi chảy hết ra. Trong lòng nói thầm: "Ta không thể thua thiệt! Ta không thể thua thiệt! Ta không thể thua thiệt!" Trong đầu ta đột nhiên linh quang chợt lóe, thoáng rời môi Tô Nguyệt, đưa hai tay ra, cầm hai bên y phục nàng, dùng sức xé một cái—— "Xoẹt" một tiếng, thanh âm dị thường dễ nghe, vấn đề giải quyết rồi.
Trong chớp nhoáng này, lãnh ý dâng trào, khiến cho Tô Nguyệt hơi mở mắt một chút, ta không kiềm hãm được run lên một cái, trong lòng một trận rung động, không khỏi si ngốc nhìn Tô Nguyệt, quên mất động tác.
Chỉ thấy Tô Nguyệt hơi mở ra cặp mắt tràn ngập hơi nước, dị thường nhu mì nhìn ta, trên mặt hiện lên sóng hồng nhàn nhạt, chóp mũi rịn ra mồ hôi lấm tấm như hạt châu, một đôi môi xinh đẹp lúc này hơi hiện lên sưng đỏ, kiều diễm ướt át phơi bày trước mặt ta, tựa như đang không tiếng động mời gọi ta.
Nàng toàn thân da thịt bại lộ trong không khí, hiện lên bạch quang óng ánh nhu hòa, kích thích con ngươi ta. Cỗ thân thể mỹ hảo này dán thật chặt thân thể ta, làm ta toàn thân một trận run rẩy, nhưng lại không bỏ đi được, chỉ càng muốn đến gần nàng, cảm thụ cảm giác kỳ dị này. Thân thể chúng ta càng đến gần nhau, ta càng có thể cảm giác được một trận vui thích phát ra từ nội tâm, dây cung trong đầu ta như bất chợt bị đứt đoạn, ta không khỏi hung hăng nuốt nước miếng một cái, trong đầu trống rỗng.
Người trong ngực như không hài lòng ta chậm chạp, trong lúc bất chợt dừng lại động tác, nhắm lại cặp mắt sóng sánh thủy quang, đưa hai tay ra, vòng ở cổ ta, đem ta kéo đến gần nàng, như trừng phạt khẽ cắn xuống ta môi, tiếp tục tiến hành nụ hôn thật sâu ban nãy.
Dần dần, chúng ta đều không chỉ vỏn vẹn thỏa mãn ở nơi này, chúng ta thỏa thích cảm thụ thân thể đối phương, loại động tác thân mật này, dẫn phát một trận hoan du đến tận chỗ sâu trong linh hồn, chúng ta không ức chế được khẽ ngâm ra tiếng. Loại tán thán từ trong thâm tâm này, lại kích thích chúng ta càng nhiệt tình thân cận, quên mình đòi lấy. Từ đó, liền dần dần hình thành một vòng tuần hoàn, quanh đi quẩn lại, tuần hoàn lui tới, qua lại không dứt, chúng ta chìm đắm trong đó, không muốn thanh tỉnh lại.
Tô Nguyệt đè trên người ta, trân trọng hôn lông mày, mắt, mũi, miệng, gò má, tai cùng cổ ta, ta không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Dẫu sao, có thể được người mình yêu, quý trọng đối đãi như vậy, đó là một chuyện hạnh phúc dường nào a! Ta lại may mắn biết bao a! Ta còn có cái gì không thỏa mãn đây?
Xem ra, "thanh bạch" ta giữ mấy thập niên, hôm nay liền phải giao phó ở chỗ này. Ta làm xong tâm tư chuẩn bị, vì bản thân sẳn sàng sức lực, bày ra một bộ dáng dấp "mặc quân ngắt hái", an tâm đợi ở nơi đó, chờ đợi thời khắc trọng yếu nhất đến.
Éc, chờ một chút! Hình như có cái gì sai sai nha! Rốt cuộc là cái gì sai? Cái đệt! Hóa ra là họa phong không đúng a! Sặc, ta giờ mới phản ứng được, ta bây giờ là nam nha! Loại chuyện này, ở tình huống bình thường không đều là nam thượng nữ hạ sao?! Sao đến lượt ta, liền lật thuyền rồi!
Không được! Ta phải đoạt lại quyền chủ động! Vì vậy, ta toàn thân dùng sức, muốn xoay mình đem Tô Nguyệt đè dưới người, đoạt lại quyền chủ động. Tô Nguyệt tựa hồ cũng phát giác ý đồ của ta, cường thế bảo toàn vị trí của nàng. Nhỏ à! Chẳng lẽ cái thân ta mà lại không chống nổi mấy chục cân nhà nàng sao?! Hừ hừ!
Nhưng mà, loại chuyện này, cũng không phải như cân bán thịt heo, ai nặng ai làm chủ. Sự thực chứng minh, hàm súc cô đọng mới là tinh hoa! Ta đánh giá sai thực lực của ta, muốn "nông dân xoay mình làm chủ", cũng muốn dùng thực lực nói chuyện, ta bi thảm đoán trúng mở đầu, lại không đoán trúng được hồi kết, cười đến cuối cùng, cũng không phải là nặng nhất.
Ta sai chính là ở chỗ, đánh giá cao thực lực bản thân, đồng thời cũng đánh giá thấp năng lực của Tô Nguyệt. Ta uổng công có cái thân thể cao ráo chắc khỏe, lại không lật được Tô Nguyệt cái tiểu thân bản kia! Vị trí của chúng ta, cũng không bởi vì ta cố gắng mà có thay đổi.
Sỉ nhục! Sỉ nhục a! Chẳng lẽ ta trời sinh mệnh tiểu thụ, mệnh lý chú định không thể "Công" đức vô lượng, chỉ có thể vạn "Thụ" vô cương?! Aiz, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác a. (*)
(*) Con đường này còn dài đằng đẵng, ta còn cần ngược xuôi thỉnh cầu tìm kiếm. – [Ly Tao - Khuất Nguyên.]
Yêu nàng, thì không cần để ý những chi tiết này, tùy theo nàng cao hứng là được, về sau ta nhất định sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng, cố lên!
Chậc chậc, kể ra thì không ngờ thời điểm Tô Nguyệt bùng nổ tiểu vũ trụ, lại sinh mãnh như vậy! Thật là nhìn không ra a! Quả nhiên người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường a!
Ta hoàn toàn buông tha giãy giụa, nín thở chờ đợi thời khắc trọng yếu nhất tới. Tô Nguyệt chần chừ một chút, cắn răng tấn công nhanh một cái, trong nháy mắt nàng đau đến mồ hôi lạnh đều đi ra, chân mày sít sao nhíu lại, không hành động tiếp nữa. Ta lại bị một loại tư vị mỹ hảo thực cốt tiêu hồn chưa bao giờ có bao phủ, trong lòng chính là ấm áp cùng chìm đắm như vậy.
Ta nhẹ nhàng hôn mồ hôi giữa trán Tô Nguyệt, ức chế khát vọng thân thể đến từ chỗ sâu trong linh hồn, ôn nhu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Tô Nguyệt, đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ta sẽ luôn luôn phụng bồi nàng, đối mặt tất cả mọi chuyện."
Ta giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa chân mày nàng, vô cùng thỏa mãn nói: "Hiện tại, chúng ta cuối cùng cũng chân chính ở chung một chỗ!" Như vậy, thật tốt!
"Tô Nguyệt, ta yêu nàng!" Ta vô cùng ôn nhu ở bên tai nàng, nói ra lời tỏ tình động lòng người, biểu đạt chân tâm của ta, an ủi đau đớn của nàng. Hai tay nhẹ nhàng ôm Tô Nguyệt, như trấn an dịu dàng vỗ sống lưng nàng. Tô Nguyệt, nếu như có thể, ta nguyện ý thay nàng chịu đựng hết thảy khổ nạn, chỉ nguyện nàng bình an hạnh phúc mà sống.
Đợi Tô Nguyệt hòa hoãn lại sau, chúng ta liền nắm tay nhau cùng rong ruỗi giữa những đám mây, toàn tâm toàn ý đi thể hội cái loại vui thích đến từ chỗ sâu trong linh hồn, mặc cho