Một mình ta lẳng lặng ngồi trên ghế trong lều trại, nhắm mắt hồi tưởng những lời Ảnh Nhị nói ở thời điểm cuối cùng trước khi rời khỏi vừa rồi, trong lòng tràn đầy áy náy cùng thương tiếc đối với Tô Nguyệt.
Đột nhiên, có một hương vị thơm dịu quen thuộc, chui vào lỗ mũi ta, kích thích cảm quan ta, vỗ về tâm linh ta, thiếu chút nữa liền làm ta không ức chế được lệ ướt hốc mắt. Thật là đã lâu a, loại mùi hương này, hôm nay một lần nữa ngửi được, lại có một loại cảm giác như cách đã mấy đời.
Một đôi tay nhỏ bé non mềm trơn trượt, từ phía sau lưng vòng ở cổ ta, tiếp đó, một loại xúc giác ấm áp nhẵn nhụi, tỉ mỉ ma sát gò má ta, làm ta từ trong xương tủy, hiện ra tới một cỗ cảm giác tê dại. Ta không khỏi cong lên mép, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Ta biết, là Tô Nguyệt tắm xong trở lại rồi, đang như làm nũng dùng mặt cọ gò má ta. Loại cảm giác ấm áp này, luôn làm ta chìm đắm như vậy. Ta từ từ mở mắt, chậm rãi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng hai cái, đem nàng ôn nhu kéo ngồi ở trên đùi ta.
Ta vô cùng thương tiếc ôm Tô Nguyệt, tựa đầu nhẹ nhàng để ở trên trán nàng, tham lam hô hấp khí tức thuộc về nàng, một đôi mắt thâm tình chăm chú nhìn song cửa tâm hồn xinh đẹp kia của nàng, cũng không nói chuyện, tựa như muốn cứ như vậy đem nàng lạc vào trong lòng ta.
Tô Nguyệt cong lên khóe môi xinh đẹp, yên lặng một hồi, đầy cưng chiều nhìn ta nói: "Làm sao vậy?"
Ta không đợi nàng nói tiếp, liền cướp trước một bước phong bế môi nàng. Lần này, ta không lại nêm nếm lướt qua nữa, cả người trên dưới tràn đầy khí tức thô bạo, nhưng lại không tự chủ mang một cỗ ôn nhu cưng chiều.
Ta bá đạo xâm nhập cánh môi nàng, gõ mở ra hàm răng nàng, tham lam mút vào mùi vị thuộc về nàng. Nàng vẫn là trước sau như một hương vị ngọt ngào như vậy, ngọt thẳng vào trong lòng ta, làm ta tình khó tự kiềm chế muốn thưởng thức nhiều một chút, lại nhiều một chút, càng nhiều một chút. Đầu lưỡi ta, tham luyến truy tìm bạn chơi của nó, tựa hồ đang lẫn nhau nói ra nỗi nhớ ly biệt.
Trong lòng ta tựa hồ châm lên một ngọn lửa, nướng cháy linh hồn ta, nóng bỏng da thịt ta, thiêu đốt lý trí ta, dẫn dắt hai tay ta ở trên người Tô Nguyệt du ngoạn. Chúng ta hô hấp, không khỏi trở nên nặng nề.
Cái hôn này, bao hàm quá nhiều tình yêu, cùng với quá nhiều nhớ nhung, đến mức, vượt ra khỏi phạm vi lớn nhất mà nó có thể chịu đựng, trở nên bùng phát không thể thu thập.
Ta vừa nhiệt liệt hôn Tô Nguyệt, vừa đem nàng nhẹ nhàng bồng lấy, hướng mép giường bên trong trướng đến gần, trong khi đi, đụng ngã không ít cái ghế, nhưng hoàn toàn không bị chúng ta chú ý, khi chúng ta cuối cùng khó khăn tới được đích đến, vạt áo chúng ta đã sớm lộn xộn.
Ta ôn nhu đem Tô Nguyệt đặt lên giường, ngay sau đó lấn người lên, không muốn cùng nàng chia lìa dù chỉ trong chốc lát, chỉ muốn đến gần một chút, lại một chút, tiến thêm một chút, cho đến khi giữa chúng ta, hoàn toàn không còn một chút khe hở. Ta như một đứa con nít tham luyến mùi vị của kẹo, đắm chìm trong thế giới ngọt ngào, lại vĩnh viễn không được thỏa mãn, điên cuồng thưởng thức tư vị làm ta si mê, làm sao cũng không muốn rời đi.
Hồi lâu, ta mới chậm rãi buông ra đôi môi vẫn luôn giam cấm Tô Nguyệt, nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, vô cùng say đắm yêu thương nhìn dung nhan tuyệt thế trước mắt, trên mặt nàng đã nổi lên nhàn nhạt hoa hồng, đôi môi non mềm đã sớm trở nên kiều diễm ướt át, tuy rằng đã động tình, nhưng khóe mắt chân mày cũng không khó nhìn ra mỏi mệt thật sâu, trong lòng ta không khỏi nổi lên nồng đậm thương yêu quyến luyến.
Tô Nguyệt mở ra đôi mắt đầy sương mù dày đặc, nghi ngờ nhìn ta, như đang hỏi vì sao đột nhiên ngừng lại. Ta cúi người hôn một cái lên mi tâm của nàng, giơ tay lên nhẹ nhàng cởi ra vạt áo nàng, giống như đang hủy đi giấy bọc của một kiện lễ vật dị thường yêu mến, động tác dè dặt cẩn thận.
Tô Nguyệt nhẹ nhàng đè xuống tay ta, trong ánh mắt tràn đầy không hiểu của ta, hơi có chút mất tự nhiên rủ xuống mi mắt, nghiêng đầu đi, không nhìn ta nữa, nhẹ nhàng nói: "Thanh, chàng đi đem... đem đèn tắt đi."
Ta khóe miệng giơ cao nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoay qua đầu nhỏ của nàng, để nàng có thể tiếp tục nhìn ta. Ta hơi lắc đầu một cái, tràn đầy thâm tình đối nàng nói: "Không được, ta liền muốn như vậy nhìn kỹ nàng một chút."
Tô Nguyệt như do dự một chút, cuối cùng không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của ta, từ từ nhắm hai mắt lại, chậm rãi buông lỏng tay ngăn cản động tác tiếp theo của ta.
Ta tiếp tục dịu dàng cởi y phục nàng, thời điểm thân thể mỹ hảo của nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt ta, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng vẫn không ức chế được tràn đầy chấn kinh.
Chỉ thấy Tô Nguyệt nguyên bản thân thể trắng sạch không tỳ vết, giờ phút này đã sớm hiện đầy vết bầm tím, không còn thấy được chút nào bộ dáng nguyên bản óng ánh trong suốt. Hai chân nàng hơi hướng vào phía trong thu chặt, như đang cực lực cất giấu cái gì, nhưng vảy kết sưng đỏ giữa cặp chân kia, há có thể đơn giản ẩn giấu như vậy. Trước kia thân thể đầy đặn nở nang, hôm nay cũng đã biến thành gầy yếu không chịu nổi. Tô Nguyệt nha, nàng rốt cuộc đối bản thân làm cái gì a? Chúng ta không phải đã từng nói, phải vì đối phương, yêu quý thân thể mình sao? Nàng hôm nay như vậy, lại đưa lời hứa của chúng ta bỏ vào chỗ nào a?
Ta bị tình cảnh trước mắt rung động thật lâu chưa tỉnh hồn lại, đến mức hoàn toàn quên mất động tác tiếp theo, cứ như vậy ngơ ngác chăm chú nhìn, thân thể trước mắt thương tích khắp người.
Không khí lạnh kích thích bên ngoài da, để cho nàng không ức chế được khẽ run lên. Nhưng mà nàng lại, cắn cánh môi, như cũ