Chu Ngữ Anh nằm dưới thân hắn, như một tác phẩm nghê thuật tinh xảo.
Đường Thành Huân cúi người xuống hôn, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Mí mắt Đường Thành Huân giật giật nhìn cô, quả nhiên người này hắn vĩnh viễn không bỏ xuống được.
Đôi mắt Chu Ngữ Anh mềm như nước mùa xuân, ngọt ngào nhìn thẳng về phía hắn.
Trái tim hắn đập nhanh hơn.
Hắn nghe cô gọi,
“Chồng ơi!”
Đường Thành Huân thấy hai hàng nước mắt sinh lí của cô rơi xuống, đầu lưỡi li3m láp chúng, giọng nói khàn khàn mà thâm tình:
“Anh đây”.
Hắn lại tiếp tục làm một lúc.
Sau khi cao trào một hồi, hắn bước xuống giường, kéo người kia lên.
Hai chân Chu Ngữ Anh kẹp chặt lấy hông hắn, hai tay thì vòng lấy cổ.
Hắn kéo cô đến bên cửa sổ, đè cô lên cửa sổ làm.
Cửa sổ làm bằng kính nên có thể nhìn ra cảnh sắc bên ngoài và bên ngoài cũng có thể nhìn vào.
Chu Ngữ Anh nắm lấy tay Đường Thành Huân:
“Đừng làm ở đây, người ta thấy mất”.
Đường Thành Huân bình tĩnh trả lời:
“Không sao, vườn rất rộng, không ai thấy cả”.
Khu vườn biệt thự đương nhiên rộng lớn, người bên ngoài nhìn không vào được nhưng người bên trong có thể sẽ thấy, chẳng hạn như bảo vệ.
Chu Ngữ Anh còn chưa kịp nói thì Đường Thành Huân đã thả cô xuống, áp cô lên cửa kính, đi vào từ phía sau.
Hai bầu ng ực của Chu Ngữ Anh bị ép lên cửa kính tạo ra hai vòng tròn lớn.
Người từ phía sau lại không ngừng đ@m chọc nên vòng tròn đó cũng theo nhịp điệu và lực đạo mà phóng to thu nhỏ.
Đường Thành Huân vốn dĩ định đặt Chu Ngữ Anh bên cửa sổ rồi di chuyển thật chậm để cô phải cầu xin hắn.
Nhưng không rõ hoàn cảnh quá k1ch thích hay thân hình bên dưới quá mê người nên cây thịt bên dưới vốn dĩ chỉ đi vào một nửa lại vào hết cả cây. Hắn còn dùng sức đề lên người cô, cắn một miệng lên cổ cô, dưới thân càng dùng sức.
Bị tập kích bất ngờ, Chu Ngữ Anh không chịu nổi mà r3n rỉ lên:
“A! Mạnh quá!” Nước mắt Chu Ngữ Anh lại tràn ra, cô cố ý cắn một miếng lên tay hắn.
Đường Thành Huân không giận mà còn cảm giác tê tê như bị câu dẫn, thật k1ch thích.
Không đợi Chu Ngữ Anh nói gì, Đường Thành Huân lại đè lại thân hình mảnh mai kia, tiếp tục va chạm không ngơi.
Cứ tưởng đã làm một hồi, Đường Thành Huân sẽ nhẹ nhàng hơn, không ngờ tên này lại làm càng hăng.
Chu Ngữ Anh bị hắn đâm cho chảy ròng ròng nước mắt s1nh lý, nơi tiếp xúc với hắn phía th@n dưới có từng luồng kh0ái cảm truyền đến cả người, cảm giác tê dại sung sướng lan đến tứ chi, rồi lan cả thân mình đều chìm trong kh0ái cảm.
Sau khi chân mày Chu Ngữ Anh dần dãn ra, hắn lại càng ra sức.
Cứ thế lặp đi lặp lại, tiếng ngâm nga r3n rỉ của Chu Ngữ Anh cũng đều bị hắn đâm cho ngắt quãng.
Đường Thành Huân cũng vô cùng thoải mái, hắn thì thầm bên tai Chu Ngữ Anh: “Rồi sẽ có ngày anh chết trên người em”.
Đường Thành Huân hận không thể làm chết người này.
Lại qua một đoạn thời gian, tiết tấu dần ổn định lại đột nhiên thay đổi, động tác ngày càng lúc càng càn rỡ, tựa như mưa rền gió lốc.
Tiếng ngâm nga của Chu Ngữ Anh như bị Đường Thành Huân khống chế, cứ liên tục ngắt quãng.
Thời gian không biết bao lâu, hai người đều đạt lên cao trào.
Đường Thành Huân không động dưới thân, bàn tay lại vuốt v e tóc Chu Ngữ Anh cách nhẹ nhàng, chỉ có tiếng hít thở dồn dập không ngừng.
Chu Ngữ Anh như con cá mặn áp người lên cửa sổ kính, dư vị còn đọng lại trong thân thể.
Mà Đường Thành Huân phía sau lại hôn hôn trán cô, đôi mắt càng thêm ôn nhu.
Hắn đưa tay ra phía trước bóp lấy ngực Chu Ngữ Anh, vật vừa mềm vì đạt c@o trào lại cứng lên.
Bởi vì Đường Thành Huân cũng không có rút nó ra nên Chu Ngữ Anh cảm nhận rõ ràng được điều đó.
Sắc mắt còn ửng hồng của Chu Ngữ Anh có chút cứng đờ.
Nhìn khuôn mặt còn chưa rút đi sắc xuân của cô, Đường Thành Huân lập tức xoay người cô lại, đè ngay lên cửa kính, đôi tay nâng m ông cô lên, trực tiếp làm ngay.
Hai tay Chu Ngữ Anh vòng