Hai tay Đoàn Đoàn nâng chai nước suối lên trước mặt Chu Ngữ Anh:
“Mẹ ơi, uống nước”.
Chu Ngữ Anh tiếp nhận chai nước, nói cảm ơn, phát hiện nắp chai phía trên đã được vặn lỏng, chắc là Đường Thành Huân chuẩn bị sẵn.
Cô uống một ngụm, cổ họng khô khốc dễ chịu hơn nhiều.
Đoàn Đoàn lấy một cái khăn ướt, vươn tay lau chút mồ hôi trên trán Chu Ngữ Anh, sau đó nhào vào lòng ôm cô, giọng nói non nớt như tiếng chuông đồng vang lên:
“Mẹ không vui hả?”
Chu Ngữ Anh hôn lên đầu thằng bé:
“Mẹ không sao, chắc là do thời tiết nóng quá”.
Nói xong, cô lại ngoảnh về phía Đường Thành Huân, nở nụ cười yếu ớt:
“Đừng lo, em không sao.
Tý về anh nấu canh bạc hà chua giải nhiệt cho hai mẹ con nhé”.
Đường Thành Huân giấu đi ánh mắt phức tạp và cõi lòng hỗn loạn như sóng đánh của hắn:
“Được rồi”.
Đoàn Đoàn lại nói thêm:
“Con cũng muốn ăn sương sáo nữa”.
“Được rồi, tý nữa bố bảo dì Trương nấu cho con”.
Dì Trương là đầu bếp chính ở Cẩm Viên, người có tay nghề đứng đầu, tinh thông đủ loại món ăn.
Không khí gia đình nhà họ Đường như trở lại với lúc trước.
Mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Đa số mọi người đều cho rằng, chuyến thăm cô nhi viện đã cải thiện mối quan hệ giữa hai người họ mà người cúi đầu nhận sai trước rất có thể là Đường Thành Huân.
Đương nhiên, ai nhận sai trước thì đều không thay đổi được sự thật rằng quan hệ giữa họ đã tốt trở lại.
Dì Lê còn tưởng công lao là nhờ những lời khuyên đầy kinh nghiệm của mình, bà lại tìm Chu Ngữ Anh nói nhỏ:
“Đấy, thế mới là gia đình chứ.
Cô nhìn mà xem, tiên sinh cười cả buổi rồi đấy.
Phụ nữ ấy à, nhịn một chút là mọi chuyện tốt lên liền.
Nắng hạ không dịu dàng chút nào, ánh mặt trời gay gắt từ buổi sáng.
Mấy chậu hoa tử la lan Chu Ngữ Anh trồng được treo trước hiên bị nắng hạ thổi cho héo dù chăm sóc rất kỹ.
Trong nhà, gia đình nhà họ Đường quây quần bên bàn ăn sáng.
Chu Ngữ Anh mới uống một ngụm nước, hai bố con một lớn một nhỏ đã từ cầu thang bước xuống.
Đoàn Đoàn mặc một chiếc yếm đùi bò màu xanh ngọc, bên trong là một áo sơ mi màu trắng kẻ ngang, trên chân đi giày thể thao màu trắng, nhìn rất sinh động, tràn ngập sức sống.
Đường Thành Huân mặc áo sơ mi trắng, quần vải xám.
Một tay hắn dắt bàn tay bé của Đoàn Đoàn, tay kia cầm chiếc áo khoác xám đơn giản.
Ánh mắt Chu Ngữ Anh dừng trên Đường Thành Huân.
Người đàn ông này như ánh nắng ban mai rực rỡ làm bừng sáng mọi thứ vậy.
Ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng ngọt ngào, tràn đầy tình yêu, hệt như cô là vị thiên sứ đến cứu rỗi những phàm nhân u mê bất ngộ vậy.
Chu Ngữ Anh đang mặc một bộ ký giả tay lỡ cổ nhọn màu trắng ngọc với chiếc nơ mỏng ca- rô màu hồng nhạt, vòng eo được bao gọn bởi đai eo vải màu ngà ngọc trai.
Phần tóc thì được bối lên gọn gàng, thể hiện hoàn hảo hình ảnh người phụ nữ công sở đầy khí chất, tự tin.
Mà quần áo trên người Chu Ngữ Anh kết hợp với hai bố con hoà hợp như nằm chung trong một mẫu thiết kế gia đình vậy.
Đường Thành Huân cất tiếng chào mọi người buổi sáng.
Cả dì Lê cũng không thể