Chu Ngữ Anh đã rất lâu rồi không bị ốm nên đêm ấy, khi mà Đường Thành Huân thấy mặt cô đỏ lừ, dùng súng đo nhiệt độ, thấy được con số 38 độ 5 hiện lên thì đã gấp rút gọi bác sĩ tới.
Chu Ngữ Anh nằm mơ, hình như trong giấc mơ của mình, cô có một gia đình, có đủ cả bố và mẹ.
Bọn họ cùng nhau sống ở trong một ngôi nhà gỗ khang trang.
Gần nhà cô có một công viên.
Hình như bọn họ đã sống rất hạnh phúc.
Bố của cô hình như là một kỹ sư hoặc người làm công việc liên quan đến thiết kế.
Còn mẹ cô hình như có mở một lớp dạy piano, bà ấy sẽ ngồi đánh đàn...
Trong cơn mơ màng, Chu Ngữ Anh cảm nhận được có người dùng tay sờ lên trán mình.
Lúc mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Đường Thành Huân.
Trong vô thức, lưng cô cứng nhắc, cảnh giác nhìn hắn.
Khuôn mặt Đường Thành Huân dường như sững lại, hắn hỏi cô: “Em đã có thấy cơ thể không khoẻ chỗ nào nữa không?”
Chu Ngữ Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể vượt quá bình thường của mình, cô đảo mắt nhìn xung quanh, trong phòng ngoài hai bố con và dì Lê thì còn có bác sĩ nữa.
Cô yếu ớt trả lời Đường Thành Huân:
“Em không biết nữa, chỉ cảm thấy cả người như không có chút sức lực nào cả”.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của Đường Thành Huân:
“Em bị cảm rồi, ngồi lên uống chút thuốc hạ sốt, không đắng đâu, rất ngọt”.
Theo lực tay của Đường Thành Huân, Chu Ngữ Anh ngồi lên, cô cố gắng uống hết thuốc hạ sốt.
Thuốc hạ sốt có vị cam, vị ngọt như nước ép cam.
Vì Chu Ngữ Anh không thích uống thuốc vị đắng nên tất cả các thuốc của cô thường được Đường Thành Huân lưu ý với bác sĩ là dùng loại có vị ngọt.
Sau khi uống xong, bác sĩ cũng tiến đến đo lại nhiệt độ một lúc, cũng hỏi han một chút rồi tản ra.
Sau khi nhắc nhở dì Lê đưa Đoàn Đoàn đi ngủ, Đường Thành Huân dùng rượu tẩm lên một chiếc khăn rồi lau khắp người cho Chu Ngữ Anh.
Dưới tác dụng của rượu và thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể của Chu Ngữ Anh hạ bớt.
Cả đêm ấy, Đường Thành Huân thức trắng chăm cô, lúc nào cô kêu khát nước hắn đều lập tức chuẩn bị 1 ly nước ấm sẵn sàng ngay.
Buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Chu Ngữ Anh vừa mở mắt đã thấy Đường Thành Huân đang nhìn cô.
Ánh mắt hắn có mấy tia máu, nhìn qua có vẻ mệt nhọc.
Chu Ngữ Anh cảm thấy giật mình, ánh mắt vô thức tránh né tầm nhìn của hắn.
Đường Thành Huân thu hết tất cả vào mắt nhưng không nói gì, đưa tay lên sờ trán cô, nhiệt độ có vẻ đã hạ thấp, nhưng vẫn là đang sốt nhẹ.
Chu Ngữ Anh hỏi:
“Mấy giờ rồi anh?”
Đường Thành Huân nhìn đồng hồ trên tay:
“Mới hơn 6 giờ sáng.
Em nghỉ thêm đi”.
Chu Ngữ Anh hỏi:
“Anh không ngủ cả đêm đúng không?”
“Không sao.
Anh gọi bác sĩ lên nhé”.
“Không cần, em khoẻ hơn nhiều rồi.
Anh đi nghỉ tý đi.
Em không sao”.
Đường Thành Huân nhăn mày:
“Còn đang sốt đây nè”.
Hắn lại ủ rũ nói tiếp “Dạo này em lạ lắm”.
Chu