Sau một hồi làm theo tư thế truyền thống thì Đường Thành Huân giơ tay lật cô nằm ngược lại, lại đặt cô nằm úp xuống như đang quỳ lạy, cái mông chống lên trời, từ từ tiến cho cây gậy của mình tiến vào từ phía sau.
Cả người hắn bao phủ lên người cô, một tay chống đỡ thăng bằng, tay kia liên tục vuốt v e, sờ s0ạng cả cơ thể của cô gái, nhiều khi còn đưa mũi ngửi ngửi bên người cô rồi bảo,
“Em thơm quá”.
Giọng nói người đàn ông rất lưu manh mà vang lên,
“Thích không?”
Lại không đợi người phụ nữ trả lời mà tiếp tục động tác.
Đường Thành Huân cứ liên tục cày cấy không ngừng nghỉ, đôi lúc Chu Ngữ Anh phải nức nở cầu xin,
“Chậm một chút, a~, em chịu không nổi… a a”.
Mà đáp lại sẽ là giọng nói trầm thấp của Đường Thành Huân,
“Em có thể mà, cố lên!” hay “Đợi anh một chút nữa, anh sắp xong rồi!”.
Lợi dụng lúc Chu Ngữ Anh bị làm cho choáng cả người, Đường Thành Huân lại thường hỏi mấy câu:
“Anh Anh, em là của anh.
Em sẽ không rời xa anh đúng không?”
Mà đương nhiên là Chu Ngữ Anh đang chịu tấn công cả thể xác lẫn tinh thần sẽ thường vừa trả lời, vừa cầu xin,
“Vâng”, “Em sẽ luôn ở cạnh anh” … một cách ú ớ.
Nhiều lúc, trong lúc Chu Ngữ Anh không tỉnh táo thế này, Đường Thành Huân cũng sẽ vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép cô đồng ý hoặc mấy câu như,
“Em là của anh”, “Em sẽ không bao giờ rời xa anh”, “Chu Ngữ Anh sẽ không bao giờ rời xa Đường Thành Huân”, “Chu Ngữ Anh chỉ yêu Đường Thành Huân”.
Không biết có phải do đã đi công tác mấy ngày liên tục ở Xingapo không gặp nhau hay đêm nay là Thất tịch nên Đường Thành Huân làm rất nhiệt tình.
Gió biển thổi qua ban công thổi vào trong phòng, mát lạnh, hơi thở tình d*c cũng có chút tiêu tán.
Giữa đêm có mưa nhỏ, đôi khi còn lất phất.
Mấy âm thanh vận động “bạch, bạch, …” cứ không ngừng nghỉ.
Mà rải rác trên sàn nhà bên giường là quần áo, váy vóc rải rác lộn xộn.
Đường Thành Huân thì dường như không biết chán, địa điểm cũng đổi từ trên giường xuống sàn nhà, lại từ sàn nhà ra đến bên tường, rồi ra cạnh cửa sổ ban công, lại tiếp tục kéo dài từ đó vào tận nhà tắm, lúc vào nhà tắm còn nhiệt tình làm từ trước tấm kính tràn đày hơi nước đến trên chậu rửa mặt và cũng không bỏ qua bồn tắm.
Thông qua tấm kính lớn trong nhà tắm, hắn nhìn thấy hai người như con rắn nước cuốn lấy nhau, mềm mại, dụ hoặc.
Đường Thành Huân hôn cô, môi kề môi, ngực kề ngực, hai cơ thể áp sát với nhau.
Hắn bỗng dưng nhớ đến một câu nói, “Cô ấy nằm ở dưới thân tôi, tôi muốn làm gì thì làm”.
Đường Thành Huân xả nước vào bồn, những giọt nước dần dâng cao bao lấy Chu Ngữ Anh.
Hắn vuốt v e thân thể người phụ nữ đã lúc tỉnh lúc mê, dùng tay vuốt v e từ mái tóc đen đã thấm nước hay tấm lưng tr@n trụi của cô, lại như con thú làm thêm một lượt, nhìn thân hình đã tràn đầy những dấu hôn của cô, cảm thấy thật thoả mãn.
Cũng tự cảm thấy đêm nay mình có vẻ hơi quá, Đường Thành Huân mới lưu luyến buông tha cô.
Sau đó thì nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lau khô và bế Chu Ngữ Anh lên giường, dùng máy sấy làm cho tóc cho cô, bôi chút thuốc lên người cô, đắp chăn che kín cơ thể cô rồi mới quay lại nhà tắm giải quyết cho mình.
Đến khi xong xuôi mới lên giường, ôm lấy vợ mình ngon lành ngủ.
Trưa hôm sau Chu Ngữ Anh mới tỉnh dậy, đầu có chút nặng, cả người thì mềm rụp không sức lực.
Ngoảnh sang bên cạnh thì không thấy tên cầm thú kia đâu cả, lại giơ chăn lên, trời ơi, cả cơ thể rậm rạp dấu hôn.
Giữa phần ngực và đùi là nhiều dấu hôn nhất.
Dù đã được bôi thuốc nhưng vẫn vừa rát vừa ngứa.
Trong đầu chỉ muốn hét lên: “Đường Thành Huân, anh chết với tôi!”
Nhưng vì tạm thời không thấy tên kia đâu nên Chu Ngữ Anh cầm lấy điện thoại đặt bên đầu giường xem giờ.
Ôi mẹ ơi, đã là 12:08.
Cô nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi chăn đi vệ sinh một chút, nhưng vừa bước xuống giường, cảm giác đau nhức đã chuyển đến từ phần lưng.
Chu Ngữ Anh khuỵu xuống một chút bên giường, tay chân bủn rủn.
Mà lúc này thì tên cầm thú kia từ bên ngoài đi vào, đỡ cô ngồi xuống, giọng nói thì tràn đầy sức sống, khuôn mặt tươi rói, rất có tinh thần, không hề giống với người đã cật lực làm việc cả đêm qua, mà chỉ có Chu Ngữ Anh cảm thấy mình bị ép khô.
Chu Ngữ Anh cắm một miếng lên vai trái của hắn.
Đường Thành Huân lại tỏ vẻ vô cùng biết lỗi,
“Anh xin lỗi, hôm qua là anh hơi quá một tý.
Lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng”.
Sau đó thì Đường Thành Huân phải dỗ dành