Trong lúc cả ba đang trao đổi bút ký thì bỗng dưng nghe thấy một giọng nam vang lên:
“Chăm chỉ quá nhỉ?”
Vu Ứng Hải ngoảnh đầu sang nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Tống Tranh đang di chuyển qua ghế ngồi của hắn về đến chỗ ngồi trong góc sát đó.
Hắn nhìn về phía hai cô gái với ý hỏi “Trời! Sao Tống Tranh lại ở đây?”
Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên có chút mất tự nhiên.
Dù không có làm gì sai nhưng cả ba người bọn họ có cảm giác như là đang ăn trộm thì bị phát hiện.
Tống Tranh thấy ánh mắt nghi vấn của Vu Ứng Hải mới nói:
“Tớ đến đây trước hai người bọn họ, vừa mới chỉ là đi vệ sinh”.
Vu Ứng Hải trước đó cũng đã thấy mấy quyển sách và đồ đạc ở vị trí kia nhưng không ngờ lại là Tống Tranh.
Mà lời vừa nói của Tống Tranh làm Vu Ứng Hải hiểu nhầm là Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên cũng hẹn cả Tống Tranh.
Sao không báo cho hắn một tiếng vậy?
Nếu như Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên biết Vu Ứng Hải đang nghĩ gì thì chắc có lẽ đã kêu oan rồi.
Tống Tranh lại nhìn về ba quyển sổ nhỏ trên tay ba người:
“Các cậu đang làm gì vậy? Trao đổi bút ký hả?”
Tống Tranh vừa nói lời này, ba người còn lại đều cảm thấy ít nhiều có chút ngượng ngùng.
Nhưng trọng điểm của Tống Tranh không phải câu nói này, hắn nói tiếp:
“Tớ cũng đem bút kỳ này, các cậu có cần không?”
Nói xong, Tống Tranh đem một quyển sổ nhỏ bằng da màu nâu ra, đẩy về phía ba người.
Ba người lắp bắp nói cảm ơn.
Chương Tuyết Trình cầm quyển sổ lên, mở ra xem.
Hai người còn lại cũng chụm đầu vào nhìn.
Chưa xem qua trang thứ hai, khuôn mặt cả ba người đều kinh ngạc nhìn về phía Tống Tranh.
Tống Tranh cũng cảm nhận được ánh nhìn của họ, ngẩng đầu lên thì thấy ba cặp mắt đầy nóng rực từ phía đối diện:
“Sao vậy?”
Vậy mà cả người kia lại không nói gì, chỉ cụp mắt xuống.
Mặt hắn dính gì hả?
Lúc này, Tống Tranh không biết ba người kia đang phỉ nhổ hắn trong lòng.
Là những người có thành tích tốt, cầm cờ đi đầu từ bé, ba người vẫn thấy khá tự hào, nhưng thấy được nội dung trong bút ký của Tống Tranh, bọn họ lại cảm thấy hổ thẹn không bằng người.
Rõ ràng là phương pháp ghi chú và tổng hợp của ba người đều khá tốt nhưng nhìn cách Tống Tranh trình bày nội dung, bọn họ đã hiểu rằng cái gì gọi là “không phải yếu hơn mà là không cùng một đẳng cấp”.
Cả ba nhanh chóng chép lại nội dung theo phương pháp như Tống Tranh.
Thế là cả bốn người không hề to tiếng mà chuyên tâm chú ý học hành.
Đôi lúc, Tống Tranh nhìn sang, thấy ba người đối diện rất hăng hái học tập.
Hắn dường như cảm nhận được hơi thở của thanh xuân, thứ mà hắn không có.
Hắn sẽ không giống ba người này, có cha mẹ yêu thương gìn giữ, có thể toàn tâm toàn ý học tập bình thường, nhẹ nhàng trưởng thành.
Hắn phải mạnh mẽ, phải xuất sắc, phải có năng lực, nếu không hắn sẽ bị đào thải, thậm chí là chết bất kỳ lúc nào.
Mẹ hắn cũng sẽ luôn nói với hắn như thế, nếu hắn không ưu tú, cha hắn sẽ không cần hắn, mẹ hắn sẽ bị vứt bỏ, hắn cũng sẽ không được yên ổn.
Hắn sẽ không có được nụ cười hồn nhiên ngây thơ, mềm mại và hạnh phúc như những người bạn xung quang.
Tầm mắt Tống Tranh xẹt qua cô gái nhỏ đang gặm bút, cô là người có nụ cười đẹp nhất, ngọt ngào nhất ở đây, chắc là được cưng chiều từ bé, đôi mắt hắn đen nhánh như mực,