Quan hệ trước kia của Chương Tất Hành và Chương Tuyết Trình rất tốt, hai anh em rất hoà thuận và yêu thương nhau.
Chương Tuyết Trình ngồi trong một góc phòng, co ro trên chiếc giường.
Cô như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, cứ mơ mơ màng màng.
Cô cảm thấy mình như một hạt bụi bay trong không khí, nhỏ bé và vô dụng.
Cô cảm thấy mình thật là vô tích sự.
Chỉ mới hơn một tuần trước, ngày nào cô cũng nói chuyện điện thoại với anh ấy mà lại không nhận ra điều gì.
Cô có cảm giác như mình không phải là con người nữa, không tồn tại và không có ý thức.
Cô vẫn đi học, vẫn ăn cơm, vẫn làm mọi thứ, nhưng dường như cô chính là cái máy được lập trình sẵn, không có cảm xúc.
Từ nhỏ, cô đã biết sức khoẻ anh ấy không tốt, nhưng mà anh ấy lại luôn là người nhường nhịn cô.
Anh Tất Hành từng nói với cô và Yên Nhiên rằng con gái không phải nhường nhịn người khác, con gái là để yêu thương.
Lúc ấy, cô cảm thấy mình hạnh phúc lắm, cho dù hạnh phúc ấy bị phân ra cho cả Lâm Yên Nhiên.
Xong rồi, sau này cô sẽ không có anh trai nữa…
Lúc Lâm Yên Nhiên bước vào, cô cũng không cảm nhận được gì.
Đến khi Yên Nhiên ôm lấy vai cô, tự dưng nước mắt cô vậy mà trào ra như suối tuôn.
Sau cái chết của anh Tất Hành, Chương Tuyết Trình dường như trở nên trầm tĩnh và bớt nói đi rất nhiều.
Cô ấy không bao giờ cười tươi như lúc trước nữa.
Một thời gian sau cái chết đột ngột của anh Tất Hành, Chương Tuyết Trình đã không đến trường.
Mà đây cũng là quãng thời gian, Lâm Yên Nhiên bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với Tống Tranh.
Lúc trước, Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên luôn ở cạnh nhau như hình với bóng.
Chương Tuyết Trình còn luôn coi Lâm Yên Nhiên là em gái, quan tâm chăm sóc cô.
Nếu như Lâm Yên Nhiên ngủ quên, Chương Tuyết Trình đứng bên cửa sổ gọi cô thức dậy đi học.
Giờ ra chơi, Chương Tuyết Trình sẽ không quên nhắc nhở Lâm Yên Nhiên uống sữa.
Khi Lâm Yên Nhiên vẽ tranh, cô sẽ ngồi cạnh đó đánh một bản nhạc nhẹ nhàng…
Một thời gian Chương Tuyết Trình vắng học, Lâm Yên Nhiên đã luôn quen với sự có mặt của cô nên thấy buồn chán mãi.
Quan hệ của Chương Tuyết Trình, Lâm Yên Nhiên với bạn bè xung quanh khá tốt.
Biết được hoàn cảnh của Chương Tuyết Trình, mọi người đều rất thông cảm.
Vì tính cách thoải mái, hào phóng, thành tích tốt, nên không chỉ các bạn nam trong lớp thích hai người bọn họ mà các bạn nữ cũng vậy.
Đôi lúc, sẽ có những người bạn xuất hiện bên cạnh Lâm Yên Nhiên, nói chuyện với cô, an ủi cô, chỉ là Lâm Yên Nhiên quả thực không vui lên nổi.
Vị trí chỗ ngồi của Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên vẫn cạnh nhau như cũ, còn Tống Tranh thì chuyển ra ngồi ngay sau bọn họ.
Có lần, khi còn đang mơ mộng ngắm nghía bầu trời, Lâm Yên Nhiên thấy xuất hiện trước tầm mắt một con hạc giấy màu hồng phấn.
Cô ngước đầu lên, tầm nhìn chuyển từ con hạc nhỏ sang bàn tay rồi đến cánh tay, dần đần lên trên, vượt qua vai và cổ nhìn lên khuôn mặt chàng thiếu niên.
Tống Tranh đang cười, đôi mắt đen lay láy, cũng đang đối diện tầm nhìn