Tống Tranh vậy mà tặng cô một cây bút máy.
Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Tranh, có chút không biết làm sao.
Cây bút máy này hình như rất đắt tiền thì phải? Nó có hơi nặng tay, nhìn cũng rất tinh tế.
Minh Trạch Dã thấy cô ấp úng thì mới nói:
“Cả lớp mình đều vậy đấy Yên Nhiên”.
Lâm Yên Nhiên nhìn về phía các bạn học, nhiều người cũng đang giữ một cây bút máy tương tự.
Xem ra hôm nay Tống Tranh là người chi tiền mạnh tay nhất rồi.
Có lẽ sinh nhật Tống Tranh cũng tặng quà đáp lễ bằng một thứ đồ đắt tiền vậy.
Cô cũng không từ chối nữa, giơ tay ra nhận và nói cảm ơn.
Giáng Sinh không được nghỉ học nhưng sau ngày Giáng Sinh là ngày nghỉ cuối tuần.
Hôm qua Lâm Yên Nhiên đã nói trước với ba người kia sẽ không đi thư viện trong tuần này rồi.
Cô hôm nay quyết định ở nhà vẽ tranh.
Lâm Yên Nhiên mở album ảnh ra, lật đến bức hình chụp chung với anh Tất Hành vào kỷ nghỉ hè ra để vẽ.
Cô cũng không định sẽ để người khác thấy bức tranh này, nếu không họ sẽ đau lòng.
Vốn dĩ đêm qua, cô còn tính hôm nay sẽ ra công viên vẽ tranh phong thuỷ, chỉ là nửa đêm mơ thấy anh Tất Hành rồi tỉnh lại, trong lòng đau nhức.
Những năm trước, năm nào cô và Tuyết Trình cũng đều quên chuẩn bị quà Noel cho mọi người, đều là anh Tất Hành nhắc nhở.
Noel năm nay anh Tất Hành không còn nữa, cả hai người lại không quên.
Giống như khi có người còn quan tâm, chúng ta có quyền quên, có quyền làm nũng, khi người đó không còn nữa, chúng ta không có quyền quên, bị bắt phải trưởng thành.
Xem như bức tranh hôm nay sẽ là quà Giáng Sinh muộn cho anh Tất Hành vậy.
Lâm Yên Nhiên ngồi cả một ngày, pha màu rồi vẽ, cả giờ ăn cơm cũng không chịu ra.
Sau khi xong xuôi đợi tranh khô lại lén gửi về nhà ngoại, cất trong phòng tranh của cô ở đó.
Khi mùa đông đến cùng những cơn thổi về từ phương Bắc, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Vì là vùng duyên hải nên cho dù là mùa đông thì cũng không lạnh như phía Bắc, chỉ cần khoác ngoài một chiếc áo ấm dày đủ ấm là được.
Mùa đông ở phía Nam không lạnh và cũng không đến sớm như phương Bắc.
Lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ đông sớm, chỉ riêng lớp 12 thì không.
Qua tháng 1 dương lịch, cả lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ.
Thời gian nghỉ đông hơn hai mươi ngày.
Mấy ngày đầu nghỉ đông, cả nhóm bốn người lại tụ tập nhau ở thư viện giải quyết bài tập.
Bài tập nhiều nhưng cặm cụi mấy ngày cũng xong xuôi.
Con đường từ thư viện về nhà khá gần, vì trời tối rồi nên Tống Tranh và Vu Ứng Hải cùng đưa hai người về nhà.
Lúc về, Đỗ Hiểu Phù còn mời hai người kia vào nhà ăn cơm cùng.
Tống Tranh còn chưa quyết định thế nào thì Vu Ứng Hải đã từ chối.
Đúng vậy, Vu Ứng Hải còn có bà đã lớn tuổi