Lâm Yên Nhiên giật mình, đến chuyện này mà Tống Tranh cũng biết.
Là do cô quá ngốc hay do Tống Tranh quá thông minh vậy?
Tống Tranh nhìn khuôn mặt mờ mịt Lâm Yên Nhiên có chút ngốc nghếch, trong lòng mềm lại.
Lâm Yên Nhiên, em có biết, em và người khác không giống nhau ở đâu không?
Người khác cười, không đẹp như em! Nụ cười của em, ngọt ngào như mật ong vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ để người ta vui sướng.
Tôi chưa gặp chưa người nào có nụ cười trong vắt mà ngọt ngào như em cả.
Em có biết, khi em cười, sẽ có người nguyện ý hái mặt trăng xuống tặng cho em?
Em có biết, chỉ cần em cười với người khác, tôi cũng không nhịn được mà đâm ra ghen tỵ và khó chịu trong lòng đến nhường nào?
Thành tích của em cũng tốt hơn nhiều người, tưởng thông minh nhưng mà hoá ra cũng chỉ là cô nhóc còn chưa kịp lớn.
Em rực rỡ dưới ánh sáng dễ dàng làm cho một con chuột sống trong tối tăm u ám như tôi khao khát chiếm lấy.
Nụ cười ngây ngất, ngọt ngào và hạnh phúc của em, sự thiên chân vô tà mà em vô tình lộ ra chính là màu sắc rực rỡ duy nhất trong thế giới của kẻ sống trong bóng tối như tôi.
Tôi muốn giữ lấy sự tốt đẹp của em để không bị ai lấy đi mất, cũng chẳng có ai có thể vấy bấn lên vẻ đẹp của em.
Mà từ ngày hôm đó, Tống Tranh trước mặt mọi người đối xử rất tốt với Lâm Yên Nhiên.
Tống Tranh mua bữa sáng cho Lâm Yên Nhiên, đem sữa và đồ ăn vặt, giúp cô làm trực nhật.
Đương nhiên, nhiều lúc không chỉ là chỉ cho một mình Lâm Yên Nhiên mà còn cả mấy người khác.
Minh Trạch Dã còn tỏ vẻ cao thâm nói: “Dĩ hoà vi quý, con người a, phải biết trân trọng nhau mới tốt”.
Mà mọi người cũng dấy lên tin tức: Cơ mặt của Tống Tranh không bị liệt, cậu ta biết cười.
Đối diện với hành động của Tống Tranh, Lâm Yên Nhiên tự hỏi: Mình có thích Tống Tranh không?
Chắc là không!
Trong phim, chỉ cần nhìn người nào đó và đã biết một đôi với ai rồi, chẳng hạn như nam chính và nữ chính.
Hay là mẹ kể với cô: “Tình yêu là một thứ quả ngọt, từng nếm thử sẽ không quên.
Nếu như con đã yêu một ai đó, thì trong đầu con sẽ chỉ toàn là hình bóng người ấy”.
Cho nên, Lâm Yên Nhiên tự mình phủ nhận, quan hệ của cô và Tống Tranh không phải kiểu đó.
Nhưng cô quả thật không có ác cảm với Tống Tranh, một chút cũng không, chỉ là không thoải mái và có chút gò bó khi ở cạnh hắn thôi.
Sau khi khỏi ốm đi học lại, Chương Tuyết Trình hình như cũng phát hiện ra có gì đó giữa quan hệ giữa Lâm Yên Nhiên và Tống Tranh.
Chương Tuyết Trình còn rất thần thần bí bí mà nhắc nhở Lâm Yên Nhiên: “Tống Tranh không bình thường, tỉnh táo lên”.
Rút kinh nghiệm từ việc lần trước bị bóng đập vào đầu nên Lâm Yên Nhiên sẽ không ngồi gần sân bóng cho dù khi được giải lao trong giờ thể dục.
Vậy mà cô lại gặp bị thương lần nữa ở sân thể dục.
Cũng không phải là vết thương nặng gì nhưng Lâm Yên Nhiên nhìn rất tủi thân làm Chương Tuyết Trình đau lòng muốn chết.
Đó là trong giờ thể dục, giáo viên yêu cầu nữ chạy 800 mét, nam 1000 mét.
Lâm Yên Nhiên từ nhỏ đã được cưng chiều, hoàn