Hình như cậu ấy cũng phát hiện ra cô, cặp mắt đào hoa kia xuyên qua khe hở vừa được tạo thành do quyển sách bị rút đi nhìn qua bên này.
Cậu ấy bỗng cười, khuôn mặt lạnh bỗng nhiên dịu dàng hẳn, nhướng mày nhìn cô, ý bảo có phải cần quyển sách này không?
Lâm Yên Nhiên lắc đầu, trên giá không còn quyển sách này nữa.
Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, nếu đã bị người khác lấy trước, cũng không nên tranh đoạt hay cần người ta nhường nhịn.
Thư viện đại học B chứa nhiều sách quý, kể cả những quyển sách đã ngừng xuất bản, trong đó có một bộ phận chính là do những vật lớn quyên tặng, có giá trị cất chứa rất lớn.
Lâm Yên Nhiên xem lại tên quyển sách cần tìm một lần nữa rồi tiếp tục tìm.
Cuối cùng, trên một kệ sách khá cao, thấy được quyển sách cần tìm.
Cô nhón mũi chân, giơ tay lên cũng chỉ có thể vừa chạm đến chứ không lấy xuống được.
Lâm Yên Nhiên không thấp, 1m 69, với nữ cũng khá ổn, nhưng chính là không với tới.
Lúc này, anh chàng lúc nãy lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào, nhẹ nhàng nói:
“Để mình”.
Anh chàng đó đứng ngay sau Lâm Yên Nhiên, đưa tay lên, rất dễ dàng đã lấy được quyển sách.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy tư thế này quá thân mật rồi, người này đứng áp ngay sau cô, trên cổ cô còn cảm nhận được hơi thở phả vào cùng hương nước hoa hương chanh tươi mát.
Người đó lấy xong quyển sách, đưa xuống cho cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Yên Nhiên rõ ràng thấy được lông mi cong vút khẽ run của hắn, hình như còn có cả một chút gì đó ôn nhu mềm mại.
Lâm Yên Nhiên nhận lấy sách từ người kia, lách người tránh thoát khỏi tư thế nhạy cảm kia, biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi, nhẹ nhàng đáp:
“Cảm ơn”.
Tống Tranh cũng lui ra sau một bước, đôi mắt đen xẹt qua Lâm Yên Nhiên, rất tự nhiên hào phóng không có chuyện gì mà nói:
“Không có gì”.
Giọng nói hắn trầm thấp nhưng không giấu nổi sự hứng thú vui vẻ.
Lâm Yên Nhiên cũng nhận ra điều này.
Cô cảm ơn xong thì quay người đi.
Cô không biết, khi cô vừa quay người, người kia đã không thèm khắc chế gì mà tham lam nhìn cô.
Sau khi lựa xong sách, Lâm Yên Nhiên đến khu tự học cạnh đó ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống một lúc thì cả khu tự học bống nhiên tấp nập người.
Rất nhanh, bên vai Lâm Yên Nhiên đã bị vỗ một cái.
Lâm Yên Nhiên ngoảnh đầu, là người đã lấy sách giúp cô.
Hắn nói:
“Ở đây kín chỗ mất rồi, mình có thể ngồi cạnh cậu được không?”
Lâm Yên Nhiên nhìn quanh, đúng là chỉ còn chỗ cạnh cô là trống.
Cô gật đầu:
“Được”.
Tống Tranh cảm ơn rồi đem sách vở đặt xuống và ngồi cạnh đó.
Lâm Yên Nhiên đọc sách rất lâu rồi mới đem mấy bản thiết kế ra đối chiếu lại.
Sau khi chỉnh sửa xong mấy mẩu thiết kế, cô lại phải viết tiểu luận.
Lâm Yên Nhiên chưa quen viết tiểu luận lắm, cô còn phải mày mò tra cứu khá nhiều.
Bên cạnh bỗng dưng phát ra một tiếng nói:
“Xem thử cái này đi”.
Lâm Yên Nhiên nhấc đầu, người kia đẩy sang một tập tiểu luận thiết kế.
Bây giờ đúng là cô rất cần một tiểu luận mẫu, cô nhẹ nhàng cảm ơn.
Sau một lúc, Lâm Yên Nhiên