Đường Thành Huân đứng ngay sau Lâm Yên Nhiên, cánh tay vòng lấy vai cô, cúi đầu xuống bên tai cô, nói nhỏ bằng âm lượng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy:
“Bây giờ nếu em nói không phải, tên kia sẽ đưa em về, em muốn vậy chứ? Ngược lại, tên kia nếu biết em là hoa đã có chủ cũng sẽ không bám theo em nữa đâu, đúng không? Nhìn hắn cũng không giống kiểu người vô đạo đức sẵn sàng đập chậu cướp hoa! Em nói phải không?”
Mà hình ảnh hai người cụm đầu vào nhau như vậy trong mắt Giang Thiếu Hiền, như hệt một đôi tình nhân đang thủ thỉ, càng thêm tăng thêm độ chính xác.
Hắn thật sự sợ hãi, hắn biết thông tin Đường Thành Huân theo đuổi Lâm Yên Nhiên mấy tháng nay rồi.
Cho nên hắn mới chuyển từ âm thầm sang bắn tín hiệu công khai như đêm nay.
Nhưng không lẽ, cô ấy đã đồng ý làm bạn gái của Đường Thành Huân rồi? Hi vọng không phải.
Chỉ cần Lâm Yên Nhiên nói không phải, hắn lập tức đưa cô thoát khỏi Đường Thành Huân.
Đường Thành Huân nói không sai, theo những gì mà Lâm Yên Nhiên hiểu biết về Giang Thiếu Hiền, hắn sẽ không làm phiền cô nữa.
Vậy nên, cô nhìn phía Giang Thiếu Hiền, gật đầu.
Khuôn mặt Giang Thiếu Hiền đột nhiên tái nhợt, một lúc sau hắn mới “ừ” một tiếng rồi bỏ đi.
Nói thật, lúc đầu Lâm Yên Nhiên rất có thiện cảm với Đường Thành Huân, nhưng sau rất nhiều hành động theo đuổi của hắn thì cô có chút phiền chán.
Giang Thiếu Hiền đã bỏ đi, Lâm Yên Nhiên lập lách người ra khỏi cái ôm của Đường Thành Huân.
Mà Đường Thành Huân thì như không sao cả, nhìn Lâm Yên Nhiên và cười.
Nhưng mà Lâm Yên Nhiên lại thấy nụ cười của hắn lần này rất phức tạp, như trộn lẫn rất nhiều thứ.
Rất nhanh, một chiếc Audi tiến đến gần vị trí của hai người.
Đường Thành Huân bước về phía đầu xe, gõ gõ cửa kính bên ghế tài xế và nói gì đó.
Và sau khi tài xế xuống khỏi xe, Đường Thành Huân lại ngồi vào vị trí tay lái và gọi Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên không muốn bước vào, cô đang đợi taxi.
Nhưng mà Đường Thành Huân thấy cô không chịu vào, cứ liên tục bấm tuýt còi.
Tiếng còi xe vang vang không dứt.
Nhiều người cũng bắt đầu nhìn chằm chằm về phía họ.
Lâm Yên Nhiên đành mở cửa sau tiến vào.
Đường Thành Huân ngoảnh ra phía sau nói với cô:
“Coi anh là tài xế thật đấy à?”
Lâm Yên Nhiên không có ý đó, nhưng mà ngồi ghế phụ thì cứ như thể cô và hắn là một đôi vậy.
Cô im lặng không nói.
Đường Thành Huân cũng chỉ nói vậy chứ không hề bắt bẻ.
Thật ra ngoài miệng nói vậy chứ Đường Thành Huân thấy Lâm Yên Nhiên ngồi ghế sau càng yên tâm.
Ngồi ghế sau an toàn hơn.
Vì con trai cả đã chết, trong nhà cũng chỉ có một cô con gái, mà Đường Thanh Hoà chính là loại người trọng nam khinh nữ và ích kỷ, cổ hủ, không muốn để tài sản cho