Tuy yêu đương nhưng Lâm Yên Nhiên cũng không phải là người đầu óc chỉ có tình tình ái ái, cô còn phải chiến đấu với mấy mẫu luận văn rồi đi làm thiết kế.
Hồi đầu năm nhất, cô còn sống chung với Đỗ Hiểu Phù ở một căn chung cư ở thành phố C.
Đó là do vì cô mới lên đại học năm nhất nên mẹ không yên tâm và mới chuyển đến thành phố C sống rồi chăm sóc cho cô.
Nhưng Lâm Yên Nhiên tự nhận mình không phải trẻ con, nên cũng tự lo lấy cuộc sống cho mình và năm sau, vì cậu gặp tai nạn nên mẹ phải về Thâm Quyến.
Thế là cô cũng chuyển vào ký túc xá với các bạn.
Dù ở xa nhà nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn thường liên lạc về nhà hay với Chương Tuyết Trình đang học ở thành phố B bên cạnh.
Những câu chuyện thì cũng xoay quanh mấy đề như ăn uống, đi học.
Tuy tài khoản của Lâm Yên Nhiên không thiếu tiền nhưng mà Đỗ Hiểu Phù vẫn thường thăm hỏi cô, hỏi cô mấy câu như đồ ăn ngon không, có thiếu tiền không, học tập thế nào, rồi dặn dò cô phải ngoan ngoãn rồi chú ý an toàn các thứ.
Lâm Yên Nhiên đương nhiên đáp ứng, còn bảo nghỉ hè về.
Đỗ Hiểu Phù cười tủm tỉm rồi nhẹ nhàng hỏi cô:
“Nhiên Nhiên, có phải đang yêu không?”
Lâm Yên Nhiên đang cong môi cười cũng giật mình, suy nghĩ một chút vẫn là thành thật trả lời:
“Dạ!”
Đỗ Hiểu Phù ngay lập tức hoá thân thành một vị cảnh sát đang hỏi cung phạm nhân:
“Cậu ta tên gì?”
Lâm Yên Nhiên trả lời:
“Anh ấy họ Đường, Đường Thành Huân”.
Con gái cũng hơn 20 rồi, Đỗ Hiểu Phù cũng không ngăn cấm con yêu đương, bà thở phào một hơi trong lòng, chỉ cần không phải Tống Tranh là được.
Bà lại tiếp tục tra hỏi:
“Cậu ta bao nhiêu tuổi? Là người ở đâu, tính cách thế nào? Hai đứa quen ở đâu?”
Lâm Yên Nhiên từ từ trả lời từng vấn đề một:
“Anh ấy là sinh viên năm ba, nghĩa là bằng tuổi với con, quê quán ở đâu thì con không rõ lắm, nhưng hình như là thành phố B.
Tính cách thì rất tốt, khiêm tốn, ít nói, tuy hơi lạnh lùng nhưng rất dịu dàng với con, còn biết nấu ăn nữa.
Bọn con thì quen nhau trong thư viện.
Anh ấy theo đuổi con mấy tháng, nhưng mà quan hệ thì cũng mới chỉ xác nhận gần đây thôi”.
Đỗ Hiểu Phù tạm yên lòng, tuy Tống Tranh cũng là người thành phố B nhưng mà hai cái tên khác nhau, không thể là cũng một được, với lại cậu bạn trai kia là sinh viên đại học trong nước chứ không phải đi du học như Tống Tranh.
Mà qua lời kể của con gái, người kia đối xử với nó rất tốt, đương nhiên không bài trừ khả năng là mới yêu nên cố ghi điểm.
Còn có hai đứa gặp nhau trong thư viện, chắc bên kia cũng là người chăm chỉ đèn sách, theo đuổi tri thức, lại là sinh viên đại học C nên không kém đi đâu được.
Tuy chưa chắc đã kết hôn nhưng con gái yêu đương với một người như vậy cũng ổn, cậu ta còn biết nấu cơm nữa.
Nhưng người mẹ nào mà không lo cho con, bà càng hỏi tỉ mỉ hơn:
“Thế bố mẹ cậu ta thế nào? Làm nghề gì, có phản đối hai đứa không? Nhà cậu kia còn có anh chị em nào không? Điều kiện kinh tế gia đình thế nào?...”
Đỗ Hiểu Phù còn chưa nói hết thì Lâm Yên Nhiên đã cắt ngang:
“Mẹ! Bọn con chỉ mới yêu đương thôi! Mẹ hỏi nhiều như vậy con làm sao mà trả lời được! Mẹ cứ như đang điều