Đường Thành Huân tự biết chính mình không phải chính nhân quân tử, hắn chính là một tên tiểu nhân ti tiện ích kỷ.
Cho nên, nụ cười của Lâm Yên Nhiên đẹp như vậy, đôi mắt cong cong thành hình trăng non khi cô cười đẹp như vậy, hắn chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Dục vọng chiếm hữu sinh ra từ dưới đáy lòng dần sinh sôi nảy nở đến mức không thể khống chế, chỉ có thể mặc kệ nó phát triển, phá kén thành bướm.
Hắn muốn có được cô, bằng bất cứ giá nào.
Thế lực Đường Thanh Hoà đã một phần nằm trong tay hắn.
Sức khoẻ của ông ta cũng chẳng còn bao nhiêu, hắn sắp có được tất cả rồi.
Lâm Yên Nhiên dù sớm dù muộn đều thuộc về hắn.
Hắn muốn Lâm Yên Nhiên là của hắn, từ đầu đến chân đều nhiễm lấy hơi thở của hắn, trên người cũng khắc lên ấn ký của hắn.
Không thể che giấu.
Đã hơn bốn năm, hơn 1400 ngày đêm hắn hằng mơ tưởng về cô, vô số lần bừng tỉnh từ trong mộng.
Trong mơ, hắn và cô cùng nằm cạnh nhau, cô gối đầu lên cánh tay của hắn, hắn chỉ cần duỗi tay một cái là cô đã ở trong vòng tay, cả người cô mềm như bông.
Hắn mơ thấy cô nằm dưới thân hắn, không hề có quần áo che lấp, chăn gối quay cuồng, chỉ toàn là những mãnh kiều diễm tràn lan.
Từ khi đó, hắn đã vô cùng chắc chắn rằng sớm muộn gì Lâm Yên Nhiên sẽ là của hắn.
Mong muốn chiếm hữu cô đã thôi thúc hắn hành động, dù chỉ là một phần tình cảm vặn vẹo.
Sau khi chiếc váy trắng bay xuống mặt sàn, hắn cũng nhanh chóng cởi bay chiếc váy trắng trên người cô.
Lâm Yên Nhiên ngấm thuốc, nhưng Đường Thành Huân cũng chỉ hôn hít mà thôi.
Cả người Lâm Yên Nhiên bỗng nhiên khô nóng, đôi lúc hình ảnh lập loè trước mắt cũng trở nên kỳ ảo không chân thật.
Có cái gì đó như thúc đẩy Lâm Yên Nhiên ôm lấy Đường Thành Huân, làm cô khao khát những động chạm từ người khác.
Cô vươn người, ôm lấy cổ Đường Thành Huân, gọi tên hắn bằng giọng điệu nũng nịu vô cùng.
Thấy Lâm Yên Nhiên đã bắt đầu có dấu hiệu khác lạ, Đường Thành Huân lại cố đánh thức cô, dùng giọng điệu hết sức vô tội mà nói với cô:
“Nhiên Nhiên, em làm gì vậy?”
Lâm Yên Nhiên cắn môi, âm thanh ngâm nhẹ phát ra từ cổ họng cô, kiều diễm vô cùng.
Ý thức của Lâm Yên Nhiên dù mơ hồ do tác động của rượu mạnh và thuốc nhưng vẫn còn chút thần trí.
Cô hình như thấy quần áo trên người mình không biết vì sao đã bị cởi ra hết, mà trên người Đường Thành Huân lại nguyên vẹn, chỉ có cổ áo hơi lỏng và ống tay đã bị kéo lên.
Cảm giác xấu hổ trỗi lên nhưng lại bị dục vọng đè nén, không thể phản kháng.
Khi Lâm Yên Nhiên cảm thấy cả người trở nên càng khó chịu mà ôm lấy hắn, hắn lại như có như không mà đẩy cô ra.
Cuối cùng, hắn lại như chịu thua trước những hành động thân mật của cô, thì thầm bên tai Lâm Yên Nhiên:
“Là do em chọn.
”
Lại dường như thấy mình có vẻ lạnh lùng quá, hắn lại mềm giọng hứa hẹn:
“Anh sẽ nhẹ nhàng”.
Sau đó, Đường Thành Huân nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, kéo bộ quần áo xuống vướng víu xuống khỏi người mình.
Hai cơ thể trần truồng quấn lấy