Edit: Tiểu Lục
Nàng sinh ra đã là một âm mưu được tính toán tỉ mỉ, cuộc đời nàng giống như một thân cây không có gốc rễ, một dòng nước không có ngọn nguồn, nếu rời khỏi Ân Nam Chiêu cây sẽ chết, nước sẽ cạn.
Sáng sớm.
Khi Lạc Tầm đến viện nghiên cứu, vài đồng nghiệp đang xem tin tức, uống cà phê tán gẫu.
Lạc Tầm đến bàn làm việc, bọn họ vẫn không phát hiện, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình bàn tán.
“Sau khi tin tức mẫu hạm Nam Chiêu đâm cháy được công khai, nhiều người đang chỉ trích Chấp Chính Quan.”
“Chấp Chính Quan nên nhanh chóng xử tử hoàng đế Đế Quốc Ar, để oán khí của dân chúng được phóng thích, như vậy mới có thể hóa giải thù hận của dân chúng đối với ông ta.”
“Xử tử công khai hoàng đế Đế Quốc Ar, chiến tranh giữa liên bang và nhân loại không phải sẽ kéo dài liên miên đấy chứ?”
“Không xử tử, chiến tranh cũng không thể kết thúc, hiện giờ chúng ta và loài người đã không đội trời chung…”
Vị đồng nghiệp đang nói chuyện đột nhiên nhìn thấy Lạc Tầm, lập tức im miệng, cười xấu hổ.
“Giáo sư Lạc, cô về khi nào vậy?”
“Hôm qua.”
Mọi người chào hỏi Lạc Tầm xong, đều kiếm cớ bỏ đi.
Lạc Tầm cảm giác bọn họ không có ác ý với nàng, nhưng cũng không muốn đến gần nàng.
Mọi người nói chuyện với nàng có chút e dè cẩn thận, giống như không biết đối xử với nàng thế nào cho đúng, sợ lỡ lời xúc phạm đến nàng.
Những người này đều là đồng nghiệp nàng đã quen biết nhiều năm, hiểu rõ cách đối nhân xử thế của nàng, bọn họ chỉ số thông minh cao, nhìn nhận vấn đề lý trí khách quan, sẽ không vì chiến tranh giữa loài người và dị chủng mà căm ghét nàng, nhưng còn người bình thường thì sao?
Lạc Tầm bỗng cảm thấy gì đó, nhanh như chớp tránh sang một bên, một ly cà phê hất thẳng vào nơi nàng đứng lúc nãy.
Một nữ nghiên cứu viên nàng thấy rất quen nhưng không nhớ tên, đang cầm một ly cà phê trống không, hai mắt rưng rưng, tràn ngập giận dữ nhìn nàng.
Lạc Tầm lạnh lùng nói: “Cô nên biết, cà phê chỉ dùng để uống, không phải dùng để hất vào người khác.”
Nữ nghiên cứu viên nước mắt rơm rớm, không nói tiếng nào xoay người ra khỏi phòng nghiên cứu.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, mọi người nhìn Lạc Tầm thì thầm bàn tán, ánh mắt ẩn chứa tò mò, chán ghét.
Giáo sư Trác Nhĩ điều chỉnh cửa sổ sang chế độ chắn sáng, che đi các ánh mắt bên ngoài.
Hắn an ủi Lạc Tầm: “Đừng để tâm, cha của cô ấy là quân nhân, chết ở tiền tuyến. Cô ấy không oán hận cô, chỉ là một lúc không kiểm chế được, trút thù hận của những người khác lên người cô thôi.”
Lạc Tầm không nói gì, chỉ lau vết bẩn của cà phê trên bàn làm việc.
Hôm nay trong một lúc không thể kiềm chế thì hất cà phê vào người nàng, ngày mai trong một lúc không thể kiềm chế có phải sẽ phóng dao vào nàng không? Nàng hiểu nỗi đau của đối phương, vĩnh viễn không thể giải tỏa, nhưng bị hất cà phê nóng ở trước mặt mọi người, nàng không thể trái với lương tâm tỏ vẻ không có việc gì.
Giáo sư Trác Nhĩ tỏ vẻ xấu hổ, đang muốn khuyên thêm vài câu, Lạc Tầm hỏi: “Tác dụng phụ của thuốc an thần có biểu hiện lâm sàng thế nào?”
Giáo sư Trác Nhĩ thở phào, vội vàng nương theo câu nói của Lạc Tầm, thảo luận cùng nàng kết quả nghiên cứu mới nhất.
————·————·————
Lạc Tầm thảo luận với Trác Nhĩ về tác dụng phụ của thuốc an thần xong, thì đến phòng nuôi trồng xem Tầm Chiêu đằng.
Đám cây con đều phát triển không tệ, tưng bừng tươi tốt. Lạc Tầm mỉm cười, hy vọng tương lai của loài người và dị chủng sẽ ẩn giấu bên trong thân thể của lũ cây non này.
Một người rón rén đi tới, chồm người định vồ vào vai Lạc Tầm. Lạc Tầm xoay người thật nhanh, bắt được cổ tay cô, đang muốn tiện thể bẻ gãy, thì nàng nhận ra Tử San, nên vội vàng buông tay.
Tử San nhăn mặt, thở gấp la lên: “Đau quá, đau quá!”
Lạc Tầm ngượng ngùng: “Xin lỗi, tâm trạng của tôi gần đây có chút căng thẳng.”
Tử San vội cười: “Là em không đúng, không nên đến gần cô từ phía sau.”
Lạc Tầm nhìn thấy nàng mặc y phục nghiên cứu, hỏi: “Em làm việc ở đây?”
Tử San cười gật đầu, nói như tranh công: “Em đã tốt nghiệp đại học, đứng hạng nhất danh dự, hiện giờ đang làm ở viện nghiên cứu.”
“Chúc mừng!”
Tử San có chút xấu hổ, cũng có chút vui vẻ, cười mâm mê cổ tay. Dưới ánh mặt trời, trên ngón tay nàng lóe sáng, Lạc Tầm nhìn chăm chú, nhận ra là một chiếc nhẫn thạch anh tím.
Kiểu dáng rất khoa trương, chắc hẳn giá tiền cũng khoa trương không kém, không phải người thường nào cũng có thể mua được loại tốt như vậy. Lạc Tầm không khỏi thốt lên một câu: “Tử Yến tặng nhẫn cho em?”
Nụ cười trên mặt Tử San lập tức biến mất, cô chán nản lắc đầu: “Đại ca không cần em, sao tặng thứ quý giá như vậy cho em được?”
Lạc Tầm nghĩ nàng tự mua, mỉm cười an ủi: “Tử Yến có thể cho em nhiều tiền để em xài xa xỉ như vậy, cũng xem như coi trọng em rồi.”
“Không liên quan đến tiền của anh ấy!” Tử San sờ nhẫn, mệt mỏi nói: “Sở Mặc tặng em. Em và anh ấy cùng đi mua sắm, anh ấy để em tùy ý chọn, em vì muốn giữ thể diện cho đại ca, nên chọn món quý nhất, chói mắt nhất.”
Ánh mắt của Lạc Tầm đột nhiên sắc lạnh, mặt mày tái xanh: “Sao em lại cùng đi với anh ta?”
Tử San không hiểu thái độ của Lạc Tầm tại sao lại kỳ lạ như vậy, cô hoang mang giải thích: “Lần đó em đến gặp Sở Mặc để khám bệnh, dần dần thì thân quen, anh ấy đối với em rất tốt…”
Đội nhiên, một nhóm cảnh sát xông vào phòng nuôi trồng, bao vây hai người, chỉa súng nhắm vào Lạc Tầm.
“Các anh muốn làm gì?” Tử San bất mãn lớn tiếng hỏi.
Tông Ly đi tới, lạnh lùng nói: “Lạc Tầm, trên Tiểu Song Tử, phòng thí nghiệm của Giáo sư An đã phát nổ, bây giờ tôi tình nghi cô có liên quan, mời cô hợp tác điều tra.”
Lạc Tầm hoảng sợ: “Cái gì? Phòng thí nghiệm của Giáo sư An phát nổ? Giáo sư An đâu?” Khi nàng rời khỏi mẫu hạm Bắc Thần, Giáo sư An cũng đã quay về Tiểu Song Tử, vội vàng tiếp tục làm việc.
“Giáo sư An đã chết.”
Giống như bầu trời ban ngày bị sét đánh, Lạc Tầm vô cùng choáng váng, không thể tin được tất cả đều là sự thật.
Giáo sư An luôn cố gắng ứng phó nghiên cứu gene của Ân Nam Chiêu, hy vọng có thể tìm thấy bí mật của dị biến. Bây giờ chẳng những phòng thí nghiệm bị tiêu hủy, mà người cũng chết, nghiên cứu vài chục năm bị mất sạch trong phút chốc.
Tông Ly phất tay, hai cảnh sát tiến lên trước, muốn còng Lạc Tầm.
“Này! Các người không thể làm vậy!” Tử San chắn trước người Lạc Tầm muốn cản trở, liền bị một cảnh sát xô đẩy thô bạo.
Lạc Tầm hồn phi phách tán, vô thức tung nắm đấm, khóa cánh tay của viên cảnh sát, thiếu chút nữa đã bẻ gãy tay hắn.
Tông Ly rút súng, nhắm vào Lạc Tầm, quát lớn: “Lạc Tầm, cô muốn cản trở người thi hành công vụ?”
Lạc Tầm hồi phục lại tinh thần, nhìn hàng loạt nòng súng ở xung quanh, mới buông viên cảnh sát.
Ân Nam Chiêu chắc chắn có phái người âm thầm bảo vệ nàng, viện nghiên cứu có Anna canh chừng, nhưng sự việc diễn biến đến nước này, vừa không gặp Ân Nam Chiêu, cũng không thấy Anna ra mặt, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Tông Ly thấy nàng không có ý định tiếp tục phản kháng, liền thu súng lại.
Để đảm bảo, hắn tự mình tiến lên, mang còng cho Lạc Tầm.
Một người nữ cảnh sát động tác nhanh nhẹn lục soát khắp người Lạc Tầm, lấy đi súng tử thần và tất cả dao găm chiến đấu của nàng.
Tông Ly giải Lạc Tầm ra ngoài, một đội cảnh sát vũ trang đầy đủ hộ tống xung quanh.
Tử San lo lắng gọi lớn: “Lạc tỷ tỷ, em sẽ tìm đại ca ngay bây giờ, cả Sở Mặc…”
Lạc Tầm quay đầu lại, nói thật nhanh, thần sắc nghiêm nghị: “Đừng qua lại với Sở Mặc nữa! Lập tức đi tìm Tử Yến, ở bên cạnh Tử Yến đừng đi đâu hết.” Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiểu rõ tình thế đã vượt khỏi tầm tay, Tử San vẫn còn ngây ngô, chưa phân biệt kẻ thù và thân cận.
Tử San hoang mang: “Tại sao?”
Lạc Tầm còn muốn nói thêm vài câu, Tông Ly đã không kiên nhẫn ra sức đẩy nàng: “Đi nhanh lên!”
Lạc Tầm chỉ có thể nhanh chóng dặn dò: “Đi tìm Tử Yến!”
——————–
Tông Ly giải Lạc Tầm lên xe cảnh sát.
Lạc Tầm vốn nghĩ Tông Ly sẽ đưa nàng đến cục cảnh sát, nhưng không ngờ xe dừng lại tại khu vực gần lễ đường liệt sĩ.
Lễ đường liệt sĩ đang cử hành nghi lễ tưởng niệm các chiến sĩ hy sinh tại tinh vực G2299, gần như toàn bộ các quan viên cấp cao đều ở bên trong, mức độ bảo an cao nhất liên bang từ trước đến nay.
Bốn phía đậu đầy xe quân đội, xe cảnh sát, lúc này có thêm một chiếc, cũng không thể làm người ta chú ý.
Trong lòng Lạc Tầm dâng lên cảm giác bất ổn, nàng hỏi: “Tông Ly, anh muốn làm gì?”
Tông Ly mặt hầm hầm nhìn vào kính xe trước, im lặng không nói gì.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trước kia Lạc Tầm cho tằng, tuy tính cách của Tông Ly khiến người ta căm ghét, nhưng làm việc ngay thẳng, nhưng bây giờ nàng lại không mấy tin tưởng.
“Tông Ly, anh đã nói anh là người chấp pháp, phải độc hành độc đoán. Nếu anh cấu kết với Sở Mặc, anh đã làm trái…”
Tông Ly đột nhiên rút ra một miếng băng keo, dán kín miệng của Lạc Tầm: “Tôi không cấu kết với ai cả.”
Lạc Tầm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Tông Ly không thèm để ý đến nàng, mặt vẫn hầm hầm ngồi yên, trừng mắt nhìn thẳng phía trước.
Trong xe yên tĩnh, Lạc Tầm loáng thoáng cảm nhận được, tâm trạng của Tông Ly cũng không bình tĩnh giống như bên ngoài của hắn, dường như hắn cũng khó chịu khổ sở.
Tít Tít.
Thiết bị cá nhân của Tông Ly vang lên, hắn nhìn lướt qua, dường như nhận được tín hiệu hành động, đã lập tức kiểm tra vũ khí trang bị trong người.
Sau khi xác định không có vấn đề, hắn hung hăng đẩy Lạc Tầm xuống xe, áp giải nàng đi đến lễ đường liệt sĩ.
Lạc Tầm nhận ra Tông Ly muốn làm gì, nàng vùng vẫy không muốn đi, nhưng phản kháng không hiệu quả, nàng bị Tông Ly áp giải thô bạo vào lễ đường liệt sĩ.
————·————·————
Bên trong lễ đường liệt sĩ.
Không khí trang nghiêm, mọi người hoặc là mặc quân phục, hoặc là mặc tang đen, vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng.
Trong tiếng nhạc buồn thảm, tên của người liệt sĩ cuối cùng được khắc lên vách tường của lễ đường liệt sĩ.
Nhạc dừng lại, Ân Nam Chiêu tuyên bố nghi thức truy điệu chấm dứt, mọi người đều ngồi xuống.
Ân Nam Chiêu đang muốn đi xuống bục phát biểu, Tả Khâu Bạch đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Ngài Chấp Chính Quan, xin hỏi tại sao không xử tử những kẻ đã gây ra cuộc chiến này là thú dị biến và tù binh chiến tranh đặc biệt Anh Tiên Diệp Giới?”
Ân Nam Chiêu bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu muốn gì cứ việc nói thẳng!”
“Tôi muốn nói, xử tử thú dị biến và Anh Tiên Diệp Giới mới là cách thương tiếc thực tế nhất đối với vong hồn các tướng sĩ! Tại sao ngài Chấp Chính Quan lại không làm?”
Bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Đúng vậy! Tại sao không xử tử thú dị biến và Anh Tiên Diệp Giới?”
“Nói gì là nghiên cứu thú dị biến để chữa khỏi dị biến, nhưng cho đến giờ kết quả nghiên cứu vẫn không có.”
“Nghe nói bộ trưởng Tông Ly đã từng muốn bắt Anh Tiên Diệp Giới, nhưng ngài Chấp Chính Quan chẳng những từ chối, mà còn uy hiếp bắn chết bộ trưởng Tông Ly.”
…
Giọng nói của Tả Khâu Bạch vang lên, lấn át tiếng bàn tán to nhỏ của mọi người: “Hôm nay, tôi dùng thân phận thẩm phán tối cao của tòa án liên bang đưa ra lời buộc tội đối với ngài Chấp Chính Quan Ân Nam Chiêu.”
Trong phút chốc, toàn bộ lễ đường liệt sĩ lặng ngắt như tờ, rơi vào không gian yên tĩnh như chết.
Ai cũng đều biết sóng to gió lớn sắp nổi lên.
Tả Khâu Bạch nét mặt lạnh lùng, thân hình cao ráo, mặc y phục thẩm phán màu đen, giống như một thanh kiếm sắc vừa tuốt ra khỏi vỏ.
Ân Nam Chiêu thân khoác quân phục, gặp biến không sợ, núi cao vực thẳm, vững vàng bất phục.
Tả Khâu Bạch nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu, lớn tiếng nói: “Thứ nhất, Ân Nam Chiêu đặt tình cảm cá nhân lên trên luật pháp, không tuân theo quân pháp xử tử thú dị biến, khiến cho vô số binh lính lâm vào tình cảnh nguy hiểm không thể lường. Thứ hai, Ân Nam Chiêu lạm dụng chức quyền của Chấp Chính Quan, bao che tù chiến tranh Anh Tiên Diệp Giới, bác bỏ đề nghị tử hình không cần lý do. Thứ ba…”
Tả Khâu Bạch nhìn bốn phía, một đội cảnh sát trang bị vũ khí đầy đủ tiến vào, toàn bộ nòng súng đều nhắm vào Ân Nam Chiêu, bao vây hắn ở bên trong.
Ân Nam Chiêu vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, vẫn đứng bình tĩnh thong dong.
Trong lễ đường liệt sĩ vang lên tiếng ồ kinh ngạc.
Đội cảnh vệ của Ân Nam Chiêu tất cả đều giơ súng, nhắm vào đội cảnh sát. Nhóm quân nhân mặc quân phục cũng đứng lên, tay cầm súng, nhắm vào Tả Khâu Bạch. Chỉ cần Ân Nam Chiêu ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ tấn công không kiêng kị.
Tả Khâu Bạch nhìn lướt qua các quân nhân ở xung quanh, không hề sợ hãi, lớn tiếng nói: “Thứ ba! Ân Nam Chiêu biết rõ mình là người nhân bản, còn đảm nhiệm chức vị Chấp Chính Quan của liên bang, khinh thường luật pháp, cướp đoạt chính quyền, tội không thể dung tha! Tôi tuyên bố, lập tức bắt ông ta, tước bỏ chức vị Chấp Chính Quan vô điều kiện, tước bỏ mọi quyền lực của ông ta vô điều kiện, nếu phản kháng, giết chết tại chỗ!”
Tiếng ồn ào sợ hãi cùng giằng co đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều cảm thấy mình đã nghe nhầm, tỏ vẻ hoang mang lo sợ.
Một tướng quân có tuổi chế giễu: “Người nhân bản? Nói đùa sao?”
“Không phải đùa! Là một đại âm mưu được tính toán vô cùng tinh vi!”
Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông già nua truyền đến.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thì thấy Sở Mặc đang dìu một ông già đi tới.
Người trẻ không biết ông ta là ai, người lớn tuổi một chút đều biết ông ta chính là cha của Sở Mặc, Sở Thiên Thanh, không chỉ là học giả nổi danh ngang hàng với Giáo sư An, mà còn có nhiều cống hiến tuyệt vời cho lĩnh vực nghiên cứu gene của liên bang, là công tước tiền nhiệm khu IV, trong chính quyền và quân đội đều có uy danh.
Vị tướng quân nói lúc nãy sắc mặt dịu đi, hỏi: “Một đại âm mưu được tính toán tinh vi, rốt cuộc là sao?”
Sở Thiên Thanh nhìn Ân Nam Chiêu: “Việc đã đến nước này, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi? Chi bằng bỏ mặt nạ xuống đi!”
Ân Nam Chiêu không nói tiếng nào, tháo mặt nạ xuống.
Mọi người liền ồ lên kinh ngạc, không phải là gương mặt thối rữa như trong tưởng tượng, mà là một gương mặt cực kỳ bình thường.
Nếu không phải tất cả các điều lệnh đều phải ký tên gene, bảo đảm người ký duyệt phải tự mình xác nhận, thì tất cả mọi người đều cho rằng có người đã giả mạo Chấp Chính Quan.
Một vị tướng quân chất vấn Ân Nam Chiêu: “Thưa ngài, tại sao phải thay đổi dung mạo, còn giả vờ vẫn đang mắc bệnh di truyền?”
Sở Thiên Thanh nói: “Tất cả mọi chuyện khó tưởng tượng này đều bởi vì hắn là người nhân bản. Giáo sư An nghiên cứu gene đến điên khùng, lừa gạt tất cả mọi người, dùng gene của Chấp Chính Quan đời đầu tiên Du Bắc Thần tạo ra con quái vật này.”
Một người nhân bản trở thành Chấp Chính Quan của liên bang? Một người nhân bản đã lãnh đạo bọn họ vài chục năm trời? Sao thế được? Tất cả mọi người đều cảm thấy sự việc quá hoang đường, không thể tin.
Nhóm quân nhân không kiềm chế, lao nhao nói: “Thưa ngài, chúng tôi không bao giờ tin lời buộc tội hoang đường vớ vẩn này! Chỉ cần ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ lập tức bắt hết những kẻ dám nói xấu ngài.”
Nhưng, từ đầu đến cuối, Ân Nam Chiêu vẫn im lặng lắng nghe, không hề có ý định phản bác, khiến cho mọi người vừa hoang mang, vừa bất an.
Sở Thiên Thanh nói với Ân Nam Chiêu: “Thiết bị sinh trắc gene tôi đã mang đến, nếu anh không ngại làm một cuộc kiểm nghiệm ở trước mặt mọi người, để mọi người nhìn rõ trắng đen thật giả. Tuy anh che giấu hành vi phạm tội, điên loạn đến nỗi ngay cả người sinh ra anh cũng không tha, cho kích nổ phòng thí nghiệm của Giáo sư An, sát hại Giáo sư An, khiến tôi không thể tìm được gene của Du Bắc Thần, cũng không lấy được tài liệu thí nghiệm người nhân bản, nhưng đừng quên, trong kho hồ sơ quốc gia của liên bang có lưu trữ văn kiện do Du Bắc Thần ký tên gene, chỉ cần đối chiếu chữ ký gene của hai người, sẽ có thể chứng minh lời nói của tôi là thật hay giả.”
Sở Thiên Thanh nói rõ ràng rành mạch, không phải lên án gay gắt.
Mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần làm một lần kiểm nghiệm đã có thể chứng minh. Tất cả mọi người đều khuyên: “Thưa ngài, làm kiểm nghiệm gene đi!”
Ngay cả những tướng lĩnh quân đội đi theo Ân Nam Chiêu cũng đều lo lắng chờ đợi nhìn Ân Nam Chiêu, hy vọng hắn có thể lập tức đi kiểm nghiệm, chứng minh bản thân trong sạch, để bọn họ có lý do hợp tình hợp lý chiến đấu vì hắn.
Ân Nam Chiêu rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng không phải chứng minh bản thân trong sạch như mong đợi của bọn họ: “Tôi là người nhân bản, cũng đích thực biết mình là người nhân bản trước khi đảm nhiệm chức vụ Chấp Chính Quan.”
Nhóm quân nhân ủng hộ hắn đầy vẻ khiếp sợ, mặt tái xanh.
Một tướng quân từng phục vụ ở mẫu hạm Nam Chiêu, không tin, hỏi: “Ngài, anh… thật sự là người nhân bản?”
“Tôi là người nhân bản.”
Súng trên tay nhóm quân nhân vô lực buông thỏng, không tin lòng tin đánh đổi bằng tính mạng của mình lại là một lời nói dối hoang đường vớ vẩn.
Bởi vì không thể chấp nhận người mình nguyện trung thành bấy lâu nay không phải anh hùng, mà là một tên lừa gạt, trong nháy mắt, bọn họ càng thù hận Ân Nam Chiêu hơn những người khác.
Vị tướng quân hỏi vừa rồi giơ súng nhắm vào Ân Nam Chiêu, các quân nhân khác cũng đều thay đổi hướng súng, nhắm vào Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng bình tĩnh nhìn xung quanh, không chút phản ứng, giống như cho dù bọn họ có ủng hộ hay không, hắn cũng không để ý.
Một vị quân nhân đột nhiên giận dữ rống lên: “Giết hắn! Người nhân bản không phải là người!”
“Giết kẻ lường gạt, kẻ cướp chính quyền!”
“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn…”
Tiếng la hét giận dữ liên tiếp dần dần hội tụ lại, trở thành khẩu hiệu đều nhịp.
Trong cảm xúc dâng trào, một quân nhân không thể kiềm chế rút súng, những người khác cũng làm theo, nổ súng. Ân Nam Chiêu lắc người vài cái, tránh được tất cả đạn bắn tới, thanh đao Minh Đồ Dẫn Lộ tuốt ra khỏi vỏ, giống như chim diều hâu giương cánh, thanh đao màu đỏ xẹt qua, ai cũng phải lùi lại.
Mọi người đang hung hăng nhanh chóng tỉnh táo lại, người trước mắt thể năng 3A, là Ân Nam Chiêu bách chiến bách thắng, không phải là kẻ yếu kém bọn họ muốn giết thì giết.
Trong bầu không khí im lặng, Sở Thiên Thanh nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu, ra sức vỗ tay.
“Không hổ danh là gene của Du Bắc Thần! Nhưng tôi khuyên cậu không nên chống lại lệnh bắt, ngoan ngoãn hợp tác, nếu không…”
Tông Ly chỉa súng vào đầu Lạc Tầm, áp giải Lạc Tầm đi ra.
Lạc Tầm nước mắt đầy mặt, không phải đau khổ vì tình cảnh của mình lúc này.
Vừa rồi nàng và Tông Ly ẩn thân chỗ khuất, đã nhìn thấy tất cả.
Khi Ân Nam Chiêu nói nàng biết bí mật này, nàng đã nghĩ người nhân bản Ân Nam Chiêu một khi ra ánh sáng, chắc chắn sẽ bị vô số người ghê tởm căm ghét. NHưng nàng thật không ngờ, người đầu tiên tri hô giết hắn lại là thuộc hạ của hắn, người đầu tiên chỉa súng vào hắn cũng là thuộc hạ của hắn.
Bọn họ theo Ân Nam Chiêu từ bấy đến nay, luôn biết rõ hắn chưa bao giờ vô trách nhiệm với chức trách của mình. Thậm chí bởi vì không phải người thường, không thể có cuộc sống của người thường, hắn gần như đã cống hiến tất cả, kể cả tính mạng của mình cho Liên Bang Odin. Nhưng bọn họ vẫn làm như không thấy, chỉ bởi vì gene của hắn, bác bỏ tất cả những gì hắn đã làm.
Bọn họ oán hận Ân Nam Chiêu lừa gạt bọn họ, nhưng không nghĩ Ân Nam Chiêu đã vì bọn họ trả giá điều gì.
Từ lúc Ân Nam Chiêu mười sáu tuổi bắt đầu gia nhập đội hành động đặc biệt, liên bang cho Ân Nam Chiêu một phần công việc, Ân Nam Chiêu đã cho liên bang tất cả sinh mạng!
Lạc Tầm chưa bao giờ vì người khác làm điều ác mà khiến mình thù ghét, bởi vì đó là dùng sai lầm của người khác đầu độc linh hồn của mình, nhưng thời khắc này, nàng lại căm thù những người bên trong lễ đường liệt sĩ này.
Ân Nam Chiêu nhìn thấy Lạc Tầm, thân thể liền bị khống chế, một viên đạn bắn trúng đùi hắn.
Sở Thiên Thanh la to: “Dừng tay!”
Mục đích của ông ta là bắt sống, không phải giết chết, thân thể của Ân Nam Chiêu rất có giá trị nghiên cứu, đối với người làm nghiên cứu gene mà nói, chỉ có thể cầu may không thể ép buộc.
Miệng của Lạc Tầm bị bịt kín, không thể nói, chỉ có thể cố gắng lắc đầu, ý bảo Ân Nam Chiêu đừng lo cho nàng, nhanh chóng chạy trốn. Bọn họ không biết hắn thể năng 4A, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn có thể chạy thoát.
Ân Nam Chiêu nhìn nàng hơi mỉm cười, ý bảo nàng không cần khuyên nữa, hắn sẽ không bỏ mặc nàng.
Lạc Tầm nước mắt như mưa.
Nàng thề, nếu bọn họ tổn hại đến Ân Nam Chiêu, chỉ cần có thể khiến bọn họ mãi mãi rơi xuống địa ngục, nàng tình nguyện giao trái tim mình cho quy dữ, ngày ngày tắm nước độc.
Ân Nam Chiêu trừng mắt sắc bén nhìn về phía Sở Mặc: “Các người có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Giáo sư An, lừa gạt mọi người, nhưng không thể lừa gạt lương tâm.”
Sở Mặc vừa muốn mở miệng, Sở Thiên Thanh đã ngăn cản hắn: “Đừng làm chuyện vô nghĩa với một người nhân bản!”
Sở Thiên Thanh rút súng chỉa vào Lạc Tầm: “Cậu đưa tay chịu trói, hay để tôi khoét một lỗ trên người cô ta?”
Lạc Tầm hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Ân Nam Chiêu, ánh mắt đều là van xin. Van xin hắn đừng lo cho nàng nữa, hãy chạy trốn.
Ân Nam Chiêu thu hồi đao Minh Dẫn, biến nó trở thành hộp vũ khí ném xuống đất.
Sở Thiên Thanh rống lên ra lệnh: “Quỳ xuống, giơ hai tay lên!”
Ân Nam Chiêu nhìn Lạc Tầm từ từ quỳ xuống, từ từ giơ hai tay lên. Khi hai tay vừa đến đỉnh đầu, các ngón tay khép lại với nhau, giống như hình trái tim.
Sở Thiên Thanh khinh thường cười chế giễu: “Cái gì mà trái tim ma quỷ! Lúc này còn làm mấy trò lấy lòng phụ nữ!”
Sở Thiên Thanh nháy mắt ra dấu, vài cảnh sát thể năng cấp A xông lên, ấn Ân Nam Chiêu ngã xuống đất, mang xiềng xích đặc biệt vào tay và chân hắn.
Sở Thiên Thanh liền bỏ qua đề phòng, thu hồi súng đang chỉa vào người Lạc Tầm, đưa một ống thuốc cho Sở Mặc, ý bảo hắn tiêm vào người Ân Nam Chiêu.
Sở Mặc cầm ống thuốc đi qua.
Lúc này mọi người mới nới lỏng cảnh giác, khi cảm thấy mọi chuyện đều đã yên ắng, Ân Nam Chiêu đột nhiên run rẩy mãnh liệt, bắt đầu dị biến.
Một tiếng gầm vang của rồng, xiềng tay xích chân đang khóa chặt Ân Nam Chiêu đều bị đứt gãy, một con rồng đen oai phong hiện ra trước mặt mọi người.
Từng đối mặt với Thần Sa và Bách Lý Lam, nhưng mọi người vẫn chưa quen với lực công kích điên cuồng của thú dị biến. Thể năng của Ân Nam Chiêu còn tốt hơn hai người kia, có thể tưởng tượng hắn biến thành thú dị biến đáng sợ đến thế nào.
Rồng đen giang rộng hai cánh, gầm lên giận dữ, uy lực dọa người dường như có hiệu quả, bốn phía liền mở ra.
Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau, Sở Mặc cũng lùi lại, vội vàng đỡ Sở Thiên Thanh rút lui, Lạc Tầm nắm lấy cơ hội, vọt tới trước không chút do dự.
Không ai ngờ có người dám chạy về phía thú dị biến, Tông Ly lập tức bắt lấy Lạc Tầm, bị Lạc Tầm vùng vẫy thoát được.
Lạc Tầm vọt tới trước mặt thú dị biến, hai tay giơ cao, thú dị biến nâng chân trước, vồ về phía nàng.
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng sẽ bị thú dị biến vồ chết, không ngờ móng vuốt của thú dị biến xẹt qua hai cổ tay của nàng, cắt đứt xiềng xích.
Lạc Tầm lập tức bắt lấy móng vuốt của thú dị biến, nương vào sức mạnh của thú dị biến, bay lên, một cú xoay người, đáp xuống lưng thú dị biến.
Sở Thiên Thanh trợn mắt, không thể tin nhìn Rồng đen: “Mắt nó màu đen, là màu đen! Nó không bị mất thần trí! Trời ơi! Kỳ tích tiến hóa! Bắt lấy nó, bắt lấy nó! Nhất định phải bắt được nó!”
Ánh mắt của Sở Thiên Thanh tràn đầy ham muốn, giấc mơ cả đời đau khổ tìm kiếm dường như ở ngay trước mắt.
Mọi người đều nổ súng bắn, Rồng đen thoải mái hạ cánh thịt, vô số người bị đánh ngã lăn ra đất.
Sở Mặc, Tông Ly một phải một trái, muốn ngăn cản Rồng đen, nhưng không thành công, thoáng cái cũng bổ nhào, ngã vào đám quân nhân và cảnh sát.
Tả Khâu Bạch rút súng, nhắm vào Lạc Tầm. Rồng đen sợ hắn bắn trúng Lạc Tầm, không thể không né tránh tấn công.
Tả Khâu Bạch xác định được nhược điểm của nó, không chần chừ, càng tập trung bắn liên tục vào Lạc Tầm. Sở Mặc, Tông Ly cũng nhân
cơ hội tấn công vào hai bên trái phải, muốn thu phục Rồng đen.
Lạc Tầm kéo miếng keo dán miệng xuống, lớn tiếng la lên: “Tả Khâu Bạch, Phong Lâm không phải tự mình dị biến, mà có người đã tiêm thuốc kích thích dị biến cho cô ấy.”
“Cô muốn nói người tiêm thuốc cho Phong Lâm là Giáo sư An? Nhưng tôi cho rằng, nếu thật sự có loại thuốc này, Giáo sư An và Ân Nam Chiêu mới là những người bị nghi ngờ nhiều nhất.”
Ánh mắt của Tả Khâu Bạch lạnh thấu xương, đương nhiên không tin lời nói của Lạc Tầm.
Lạc Tầm không biết Sở Thiên Thanh rốt cuộc đã cho Tả Khâu Bạch uống bùa mê gì, hắn lại mù quán tin tưởng Sở Thiên Thanh như vậy.
Nhưng, Giáo sư An đã dùng gene của Du Bắc Thần làm thí nghiệm người nhân bản, còn giúp người nhân bản lên làm Chấp Chính Quan, trong thâm tâm của mọi người, Giáo sư An và Ân Nam Chiêu tội ác tày trời, bọn họ đã sớm nhận định Giáo sư An và Ân Nam Chiêu là kẻ ác, nàng càng chỉ trích Sở Thiên Thanh và Sở Mặc, càng khiến người ta cảm thấy hai cha con hắn vô tội, bởi vì đối địch với người tốt chỉ có kẻ xấu.
Tả Khâu Bạch liên tục bóp cò súng, kỹ thuật bắn súng xuất quỷ nhập thần, nếu không nhờ Rồng đen, chỉ sợ Lạc Tầm đã bị bắn trúng.
Lạc Tầm biết không thể khiến Tả Khâu Bạch tin sự thật hoang đường như vậy, chỉ có thể từ bỏ. Nàng ép sát thân thể, ôm chặt cổ Rồng đen.
Rồng đen gầm một tiếng dài, vỗ cánh bay lên, dùng đầu đâm vỡ mái nhà thủy tinh trên đỉnh lễ đường liệt sĩ.
Sở Thiên Thanh ánh mắt tràn ngập khát vọng, ông ta sốt ruột la to: “Bắt lấy nó, đây là quân lệnh! Bắt lấy…”
Mọi người đều nghĩ Rồng đen sẽ bay lên trời, nhân cơ hội trốn thoát, nhưng nó quay lại, bất ngờ đáp xuống. Đôi cánh màu đen to lớn vụt qua như bóng ma, một trận gió thổi tới, tiếng hét thảm thiết chợt phát ra, chợt mất hút.
“Ba!” Sở Mặc đau khổ gọi to.
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn, thì trông thấy cảnh vệ ở xung quanh đều bình an, Sở Thiên Thanh lại biến thành không đầu, chỉ còn thân thể. Tay của ông ta vẫn đang cầm gậy, đứng thẳng, máu tươi ồ ạt trào ra từ cổ.
“Bộp” một tiếng, một cái đầu người rơi xuống từ không trung, đập xuống mặt đất.
Tất cả tham lam, dục vọng, dã tâm, đều biến thành một đống máu thịt, đất về đất, bụi thành bụi.
Mọi người sợ hãi, vô thức ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Rồng đen vỗ đôi cánh thịt, theo lỗ hổng vỡ nát trên mái nhà của lễ đường liệt sĩ, bay lên trời.
————•————•————
Sở Mặc quá tức giận, thù hận công tâm, hắn nhảy lên, túm lấy đèn treo trên trần nhà, nhanh chóng bay lên.
Tông Ly cũng theo sau.
Hai người thân thủ bất phàm, bay như rồng lượn, nhanh chóng lướt qua lỗ hổng thủy tinh, bay lên đỉnh cao nhất của lễ đường liệt sĩ.
Máy bay tuần tra đang bao vây Rồng đen ở bốn phía.
Rồng đen tả xung hữ đột, nhưng vì lo ngại Lạc Tầm đang ở trên lưng, nên luôn bị lửa đạn ngăn cản, không thể công phá vòng vây.
Đột nhiên, một chiếc phi cơ chiến đấu lao đến từ xa, liên tục nã pháo, bắn rơi tất cả máy bay ở gần.
Tông Ly nói: “Là Tử Yến!”
Sở Mặc thấy Rồng đen sắp phá được vòng vây, căm hận ngầm lên: “Hủy bỏ kế hoạch bắt sống, lập tức giết chết!”
Sở Mặc nảy ra ý nghĩ tàn ác, nơi này là khu căn cứ quân sự Relicta, hắn không tin toàn bộ lực lượng quân sự của khu căn cứ không thể khống chế một con thú dị biến.
Hàng loạt phi cơ chiến đấu bay tới, chuẩn bị bắn vào thú dị biến.
Máy truyền tin đột nhiên vang lên giọng nói hoảng loạn: “Máy tính điều khiển bị nhiễm virus, đường đạn không chính xác…”
Tất cả đạn pháo bắn vào Tử Yến và Rồng đen đều quay lại bắn trúng phi cơ chiến đấu, trong tiếng nổ liên tiếp, toàn bộ phi cơ chiến đấu đều bị trúng đạn rơi xuống.
Rồng đen hoàn toàn thoát khỏi vòng vây, bay càng lúc càng xa.
Sở Mặc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tử Yến!” Chỉ có hắn mới có khả năng vượt qua tường lửa của khu căn cứ, chỉnh sửa lại quy trình đường bay của đạn pháo.
Tả Khâu Bạch cầm súng trường bắn vài phát đạn, tuy bắn trúng Rồng đen, nhưng thân thể thú dị biến thể năng 4A trên dưới đều cứng như thép, căn bản không thể bị bắn chết bằng vài viên đạn.
Trong lúc không biết làm thế nào, Tông Ly lấy ra một khẩu súng ném cho Tả Khâu Bạch, “Dùng cái này thử xem.”
“Súng Tử Thần!” Sở Mặc mừng rỡ.
Tả Khâu Bạch giơ súng lên, nhưng không nhắm thú dị biến, mà nhắm ngay Lạc Tầm.
Một giây sau, hắn bóp cò, bắn ra viên đạn.
Sở Mặc lo lắng hỏi: “Bắn trúng không?”
Tả Khâu Bạch nheo mắt, không nói tiếng nào.
————•————•————
Nhờ Tử Yến dẫn đường, Rồng đen cùng Lạc Tầm bay đến một phi thuyền không gian.
Không đợi phi cơ chiến đấu dừng hẳn, Tử Yến đã nhảy khỏi phi cơ.
Mặt hắn phức tạp nhìn Rồng đen, dường như vẫn không tin mình vì cứu một con thú dị biến nhân bản, mà đối địch với toàn thể liên bang.
Lạc Tầm trở người nhảy khỏi Rồng đen, nói với Tử Yến: “Cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn! Tôi chỉ không biết sau này mình có muốn giết nó hay không, một người nhân bản?” Tử Yến cười khổ, tự giễu nói: “Nếu không phải tôi có chuyện muốn hỏi Ân Nam Chiêu, tôi sẽ không giúp đỡ một người nhân bản!”
Thân thể Rồng đen co rút dữ dội, trong nháy mắt biến trở lại thành người.
Tử Yến khó tin nhìn người đàn ông nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất.
“Hóa ra là thật! Có thể từ hình thú biến lại thành người tự nhiên như vậy, khó trách Sở Thiên Thanh điên cuồng muốn bắt sống hắn!”
Lạc Tầm chắn trước mặt Tử Yến: “Có quần áo không?”
Lúc này Tử Yến mới kịp nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trần truồng. Hắn vội vàng lấy từ phi cơ chiến đấu một bộ đồ tác chiến đã dùng đưa cho Lạc Tầm.
Ân Nam Chiêu mặc xong quần áo, vẫn ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng cực kỳ mỏi mệt, xem ra một lần dị biến cực kỳ hao tốn thể lực.
Tử Yến nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu, miệng sinh ra cười nhạo vô tình, không biết rốt cuộc hắn đang cười cái gì.
Ân Nam Chiêu vẫn bình thường, hỏi: “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra, kết quả thế nào?”
“Theo kết quả kiểm chứng gene di truyền, Tả Khâu Bạch là con của Sở Thiên Thanh, là anh ruột của Sở Mặc.”
Ân Nam Chiêu vẫn bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được.
Lạc Tầm giống như đang nghe chuyện lạ bốn phương, liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tử Yến nói: “Vài chục năm trước, lúc cha mẹ của Thần Sa chưa chết, Sở Thiên Thanh đã có một âm mưu lớn. Ông ta vứt đứa con của mình đến cô nhi viện giả mạo cô nhi, được công tước Khu III chỉ định, trở thành người thừa kế theo pháp luật. Khu I, Khu II, Khu III rất thân quen với khu hành chính trung ương, Sở Thiên Thanh có thể lợi dụng Tả Khâu Bạch khống chế Khu III, đợi đến khi thời cơ chín mùi, thì giết chết Thần Viên, là có thể âm thầm khống chế Khu I. Nhưng An Dung phát hiện ông ta bất thường, ông ta không thể không tiêu diệt Thần Viên và An Dung trước tiên, không ngờ Ân Nam Chiêu trở thành Chấp Chính Quan, thủ đoạn cương quyết, dập tắt ý đồ khơi mào chiến tranh của Khu VI, khiến cho kế hoạch của Sở Thiên Thanh thất bại trong gang tấc. Sở Thiên Thanh vì tự bảo vệ mình, bỏ thuốc đầu độc công tước Khu VII đã âm thầm kết thân trước đó, kích thích ông ta dị biến, nhưng lại giả vờ như không biết gì, liều mạng cứu công tước Khu II, khiến mình bị thương, trở nên tàn phế, mới thoát khỏi nghi ngờ.”
Lạc Tầm nghe đến đầu óc rối loạn, dù sao đại khái thì Sở Thiên Thanh đã có âm mưu đoạt quyền từ rất nhiều năm trước, nhưng bởi vì Ân Nam Chiêu, chẳng những không thành công, mà ngược lại trở nên tàn tật. Khó trách Tả Khâu Bạch hoàn toàn tin tưởng Sở Thiên Thanh, đoán chừng đã biết quan hệ của mình và Sở Thiên Thanh.
Tử Yến nhìn Ân Nam Chiêu nói: “Đương nhiên, những điều này đều phải dựa theo lời tiên đoán trước đó của Ân Nam Chiêu mà chứng thực.”
Lạc Tầm lập tức nói: “Đương nhiên đều là sự thật!”
Tử Yến đầy bất đắc dĩ nhìn Lạc Tầm: “Hắn là người nhân bản!”
Lạc Tầm không vui hỏi: “Vậy thì sao?”
Tử Yến đang muốn nói, phi thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội.
Tử Yến thở dài, không thể không đối phó với truy kích của Sở Mặc trước. Hắn đi vài bước, lại lo lắng quay đầu, liếc mắt nhìn Ân Nam Chiêu, nói với Lạc Tầm: “Trông chừng hắn thật kỹ, tôi còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn.”
Lạc Tầm phát hiện Ân Nam Chiêu vẫn ngồi im trên đất, sắc mặt không được bình thường, trong lòng vô cùng lo lắng, muốn kiểm tra thân thể hắn.
“Anh không khỏe sao?”
Ân Nam Chiêu cầm tay nàng, ngăn nàng lại: “Nghe anh nói! Sau khi thể năng đạt 4A, dị biến có thể khống chế, nhưng cách khống chế có lẽ phải có nguyên nhân khác. Bản thân anh mỗi khi dị biến đều cố gắng nghĩ đến em, chỉ cần ý nghĩ đủ mạnh, có thể đối kháng lại thần trí bị đánh mất. Lần dị biến này, anh đã có thể khống chế bị mất thần trí chỉ hơn mười giây, sau khi hoàn toàn dị biến gần như hồi phục tỉnh táo… khụ khụ…”
Ân Nam Chiêu cúi thấp người ho khan.
Lạc Tầm vỗ vỗ lưng hắn: “Đợi sau khi anh nghỉ ngơi tốt, mình nói sau! Anh nói cho em biết bây giờ, em cũng không thể lập tức đi nghiên cứu. Hiện giờ thân phận của anh bị bại lộ, rốt cuộc đã có thể không cần bán mạng vì Liên Bang Odin, chúng ta nhanh rời khỏi Liên Bang Odin, đi tìm một tinh cầu xa xôi, sống ẩn thân từ từ nghiên cứu dị biến.”
Ân Nam Chiêu ngẩng đầu, cười nhìn Lạc Tầm. Ánh mắt dạt dào tình cảm, dịu dàng vô hạn, dứt không đứt, cắt không rời, nhìn đến độ tim của Lạc Tầm như đông cứng.
“Anh sao vậy?”
“Dây chuyền anh tặng em.”
“Ở đây.”
Lạc Tầm rút ra sợi dây chuyền từ trong cổ áo.
Trên sợi dây hợp kim màu bạc là hai mặt dây với hình dáng đặc biệt. Một là viên hổ phách hoa được mài thành hình quả tim, bên trong bao lấy một đóa hoa Mê Tư lam; một là mặt dây kim loại hình trụ có hình dáng mũi tên, bên trên khắc hình hoa Mê Tư đỏ.
Ân Nam Chiêu cầm mặt dây hình mũi tên, ra sức ấn vào phần đuôi lông vũ một cái, mũi tên nhìn qua cứng chắc liền mạch, lại gãy thành hai mảnh, hiện ra một ống chích nhỏ tinh xảo, trông cực kỳ quen mắt.
Lạc Tầm hoảng sợ, “Đây là…”
“Ống thuốc cuối cùng giúp em hồi phục trí nhớ.”
Lạc Tầm giống như đụng phải thứ đáng sợ, theo bản năng giật lùi lại: “Em không hiểu, không phải đã mất rồi sao?”
“Anh tìm rất lâu dưới đáy hồ, rốt cuộc tìm được.”
“Nhưng, nhưng… anh nói không tìm được.”
“Anh nói dối.” Ân Nam Chiêu chua xót nói: “Anh lại lừa dối em thêm lần nữa, bởi vì anh không muốn để em khôi phục trí nhớ.”
Lạc Tầm khẳng định như đinh đóng cột: “Em cũng không muốn khôi phục trí nhớ, hủy nó đi!”
Ân Nam Chiêu dịu dàng vuốt ve hai má Lạc Tầm: “Anh xin lỗi!”
Lạc Tầm nghĩ hắn xin lỗi chuyện lừa dối, nàng lắc đầu tỏ vẻ không có gì: “Em cam tâm tình nguyện để anh lừa dối.”
“Anh nghĩ mình có thể ở bên em, nhưng… anh xin lỗi!”
Lạc Tầm cảm thấy quanh người giống như đang lóe sáng, tựa như một đàn đom đóm bao vây. Nàng cúi đầu nhìn quanh, thì trông thấy một chân của Ân Nam Chiêu đang tan rã, biến thành nhiều đốm sáng lập lòe.
Nàng sợ hãi, dùng tay túm chân hắn lại, muốn ngăn cản hắn tan rã.
Ân Nam Chiêu mỉm cười nói: “Là súng Tử thần, không ai có thể thoát được, cho dù chặt chân cũng không có tác dụng.”
Lạc Tầm có tai như điếc, vội vàng nhìn xung quanh: “Hộp cứu thương, chắc chắn phải có hộp cứu thương…”
Ân Nam Chiêu nắm lấy tay nàng, ngăn nàng rời khỏi hắn: “Tiểu Tầm, thời gian không còn nhiều, anh chỉ muốn em ở bên anh.”
Lạc Tầm nước mắt tuông rơi, vừa vội vàng lau nước mắt, vừa cố gắng tươi cười.
Ân Nam Chiêu cảm nhận tỉ mỉ giọng nói, dáng vẻ của nàng, giống như muốn khắc sâu nàng vào linh hồn mình, trọn đời trọn kiếp mãi mãi không quên.
Ân Nam Chiêu nói: “Xin lỗi em, anh đã hứa với em, cho em một gia đình, ở bên em cả đời, cùng em đi du lịch khắp nơi, cuối cùng vẫn không làm được gì.”
“Không, không … không sao mà.” Lạc Tầm cười lắc đầu. Nước mắt lại không thể kiềm chế tuông rơi.
Quanh người bọn họ, những đốm sáng lập lòe ngày càng nhiều, tựa như vô số con đom đóm lượn lờ xung quanh bọn họ, nhưng Lạc Tầm biết mỗi một đốm sáng đều là sinh mạng của Ân Nam Chiêu hóa thành.
Lạc Tầm không chịu được nữa, nàng ôm lấy Ân Nam Chiêu, gào khóc: “Em không làm được! Nam Chiêu, em muốn mình kiên cường, không muốn anh lo lắng, muốn anh yên tâm ra đi, nhưng em thật sự không làm được! Đừng bỏ em một mình! Trên đời này em chỉ có anh, chỉ có anh thôi…”
Trong biển vũ trụ, có rất nhiều tinh cầu, nhưng lại không có tinh cầu nào là nơi bắt đầu sinh mệnh của nàng. Nàng sinh ra đã là một âm mưu được tính toán tỉ mỉ, cuộc đời nàng giống như một thân cây không có gốc rễ, một dòng nước không có ngọn nguồn, nếu rời khỏi Ân Nam Chiêu cây sẽ chết, nước sẽ cạn.
Ân Nam Chiêu nước mắt rưng rưng, toàn thân đều đang run rẩy.
Lạc Tầm khóc như mưa, đau khổ van xin: “Nam Chiêu, đừng bỏ em một mình.”
Ân Nam Chiêu nhẹ vỗ về lưng của Lạc Tầm, đau khổ nói: “Anh cũng không an tâm bỏ lại em một mình.”
Lạc Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu, nét mặt đau thương, ánh mắt lại rực sáng như lửa.
Ân Nam Chiêu hỏi: “Nếu anh đưa em đi cùng, em có đồng ý không?”
Lạc Tầm rơi nước mắt, nở nụ cười: “Bạc đầu giai lão, không thể hẹn; đồng sinh đồng tử, nguyện trọn đời.”
Nàng vốn sinh ra là một con cờ, nếu không gặp được Ân Nam Chiêu, cuộc đời nàng đã sớm kết thúc. Nếu đoạn sinh mệnh này là lấy cắp của Long Tâm, hiện giờ đã đến lúc trả lại cho Long Tâm.
Ân Nam Chiêu cầm lấy ống chích, tay lại vô lực rũ xuống, căn bản không thể tiêm vào người Lạc Tầm.
Lạc Tầm cầm tay hắn.
Tay nàng ấm áp mềm mại, vẫn giống như lần đầu tiên hắn cầm tay nàng năm đó.
Lạc Tầm nói: “Lần đầu tiên em mở mắt, trí nhớ trống rỗng, ngay cả tên mình cũng không biết. Sau khi trở thành tử tù, chỉ có đánh số. Tiếp đến, em đồng ý với bác sĩ Mục giả mạo công chúa Lạc Lan, có cái tên Anh Tiên Lạc Lan, chỉ là mỗi lần người ta gọi cái tên này, em đều hoảng sợ, cảm thấy bọn họ đang gọi tên kẻ lừa đảo, cho đến khi…”
Lạc Tầm nước mắt rưng rưng, cười trong trẻo: “Cho đến khi em gặp được anh, bởi vì trên chân anh đang đắp một cái chăn làm từ lông lạc đà, nên em đã lấy ‘Lạc’ làm họ. Bởi vì anh đối đãi với em rất thân mật, khiến em lần đầu tiên nhận ra em không cần phải giả mạo công chúa, cũng có thể có được những thứ tốt đẹp, nên em quyết định lấy chữ ‘Tầm’ làm tên, tìm kiếm một cuộc đời chân chính thuộc về mình.”
Lạc Tầm nắm tay Ân Nam Chiêu thật chặt, nhẹ nhàng nhưng kiên định đè xuống ống chích, tiêm thuốc vào cơ thể mình: “Lạc Tầm, vốn là vì anh sinh ra, anh đã giúp cô ấy tìm được chính mình. Cuộc đời này tuy ngắn ngủi, chỉ có hơn mười năm nhanh chóng trôi qua, nhưng em đã có được những thứ yêu thương nhất, sống vui vẻ hạnh phúc nhất!”
Ống chích rơi xuống đất đánh “keeng” một tiếng, bên trong ống thuốc đã trống rỗng.
“Ân Nam Chiêu… em yêu anh.”
Đôi mắt của Lạc Tầm từ từ khép lại, ngã vào lòng Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu mắt ngấn lệ, một tay ôm chặt Lạc Tầm, một tay dùng ngón tay làm bút, dùng máu làm mực, vẽ lên trán Lạc Tầm hình gì đó.
“Anh yêu em, bằng tim, bằng máu, bằng cơ thể, bằng sinh mạng! Bằng im lặng, bằng nước mắt! Bằng duy nhất, bằng tận cùng! Bằng linh hồn phiêu bạc, bằng cái chết vĩnh hằng! Hai trái tim nguyện kết chặt, vĩnh viễn…”
Hình chưa xong, lời chưa hết, tình duyên đã tận.
Lạc Tầm mở mắt, mặt mũi vẫn giống như trước, nhưng ánh mắt xa cách, biểu cảm lạnh lùng, hoàn toàn biến thành người khác.
“Ân Nam Chiêu?” ngữ khí lạnh lẽo, không có chút tình cảm.
Ân Nam Chiêu rũ mắt, từ từ thu tay, khi nâng mắt, tình cảm dạt dào đã hoàn toàn biến thành lạnh lùng, “Hân hạnh, công chúa Lạc Lan.”
Anh Tiên Lạc Lan đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Ân Nam Chiêu.
Rất nhiều đốm sáng lập lòe, đang lượn lờ xung quanh.
Thân thể hắn đã gần như biến mất đến phần eo, nửa người trên cũng đang dần nhạt đi.
Anh Tiên Lạc Lan lạnh giọng hỏi: “Mẹ của ta Tân Di là do người giết phải không?”
“Phải.”
“Thúc phụ của ta Anh Tiên Mục Hoa cũng do người giết phải không?”
“Phải.”
“Anh của ta Anh Tiên Diệp Giới đang ở đâu?”
“Hắn đã rời khỏi tinh vực Odin, đang quay về Đế Quốc Ar.”
Anh Tiên Lạc Lan mặt không hề thay đổi, xoay người, đi lấy vũ khí đang treo trên vách đá.
Ân Nam Chiêu nhìn dáng vẻ của nàng, nhìn nàng cẩn thận kiểm tra vũ khí, giấu vào người.
Có lẽ bởi vì nỗi đau thân thể đang biến mất, hắn nhận thức rất rõ ràng, chuyện cũ giống như một màn ảnh hiện ra trước mắt, từ từ hiển hiện——
Trong ký túc xá khu căn cứ, nàng cầm viên hổ phách hoa tự tay làm, khẩn trương chờ mong nói rằng “Em thích anh”.
Trong Nham Lâm, nàng uống rượu, dáng vẻ ngây thơ nói rằng “Em yêu anh”.
Trong đám Tầm Chiêu đằng, ánh mắt nàng như sao sáng, vui vẻ mơ màng nói rằng “Em thích anh”.
Trên Tiểu Song Tử, nàng biết hắn là người nhân bản, vẫn kiên định chấp nhất nói rằng “Em đều yêu, đều muốn có”.
Bởi vì được gặp nàng, bởi vì tình yêu nồng đượm rực cháy của nàng, cả đời hắn tuy là một tội lỗi, nhưng chết không hối tiếc.
Trước mắt Ân Nam Chiêu dần dần trở nên mơ hồ, ý thức đang từ từ biến mất.
“Tiểu Tầm…”
Hắn há miệng thở dốc, muốn nói với nàng “Hai tim kết chặt, vĩnh viễn phu thê”, nhưng lời nói khắc sâu vào tim, dính chặt đầu lưỡi, không có cách nào nói cho nàng nghe hết.
Nếu, nếu hắn sớm biết sẽ có kết cục này, nhất định ngay lúc đầu, khi nàng nói với hắn “Em thích anh”, hắn sẽ nói cho nàng nghe tất cả.
Anh Tiên Lạc Lan lờ mờ nghe được phía sau có tiếng gọi khẽ.
Nàng không quay đầu lại, cho đến khi trang bị thật kỹ món vũ khí cuối cùng, mới xoay người nhìn lại.
Không còn nhìn thấy bóng dáng của Ân Nam Chiêu đâu nữa, chỉ còn một quầng sáng lập lòe mờ ảo.
Phi thuyền xóc mạnh vài cái, ánh sáng vỡ tan, tản mác bốn phía, một sợi dây chuyền hổ phách hoa nhuốm máu đánh “keeng” một tiếng, rơi xuống sàn nhà.
Anh Tiên Lạc Lan lạnh lùng đi qua, một bước dẫm lên sợi dây chuyền hổ phách hoa, lập tức bỏ đi.
Sau lưng nàng, từ trong đốm sáng đang tản mác, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi lên viên hổ phách hoa nhuốm máu, im lìm tiêu tán.
HẾT CHƯƠNG 3.06.