Khi Lạc Lan tỉnh lại, đã là chiều của ngày hôm sau, nàng đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện thuộc khu căn cứ.
Tỉnh tỉnh mê mê ngồi dậy một lúc sau, nàng mới nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mất đi ý thức.
Nàng đã ngất xỉu! Hơn nữa, xỉu đâu không xỉu, lại không biết sống chết té xỉu vào lòng của Thần Sa?
Không phải là do hắn tức giận đánh nàng, nàng mới phải vào đây chữa trị đấy chứ?
"Sao tôi lại bị thương?"
Thanh Sơ nói: "Do cơ thể của công chúa hoạt động quá sức, nên mượn dùng phòng chữa bệnh này giúp các bộ phận của cơ thể nhanh chóng nghỉ ngơi, bác sĩ nói chỉ cần ngủ một giấc sẽ không sao."
"Ra là vậy!" Xem ra Thần Sa so với nàng tưởng tượng còn có chút tình người.
Thanh Việt vẻ mặt cầu xin nói: "Công chúa không gia nhập quân đội, vậy thí nghiệm thể năng theo tiêu chuẩn của quân đội để làm gì? Bọn họ không đau lòng, công chúa không biết tự đau lòng cho mình sao?"
Lạc Lan nhìn thấy hai mắt của Thanh Việt hơi đỏ, đoán chừng cô vẫn quan tâm nhiều đến nàng, Lạc Lan cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: "Khiến cô lo lắng rồi, là do ta không chú ý giữ gìn sức khỏe tốt, Phong Lâm bọn họ không có lỗi gì cả."
"Sao bọn họ không có gì được chứ? Một đám dị chủng nham hiểm..."
"Im miệng!"
Lạc Lan lần đầu tiên nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, khiến Thanh Việt và Thanh Sơ giật nảy mình.
————•————•————
Phong Lâm bước ra khỏi thang máy, vội vã đi về phía phòng bệnh của Lạc Lan.
Đột nhiên, cô dừng bước.
Bên ngoài phòng bệnh, Tử Yến đang đứng dựa vào tường, hắn vừa chơi đùa với những lá bài Tarot, vừa dùng thính lực dị năng khác người của mình, quang minh chính đại nghe lén.
Phong Lâm đi qua, bất đắc dĩ hỏi: "Gần đây anh có vẻ rảnh rỗi?"
Tử Yến liếc mắt nhìn cô một cái, không nghiêm túc nói: "Bây giờ không phải tôi đang làm việc à? Này! Nghe một chút đi! Chúng ta đều là bọn dị chủng nham hiểm..."
"Là công chúa nói?" Phong Lâm sắc mặt khó coi, nhấc chân muốn đi thẳng vào phòng bệnh.
"Không phải!" Tử Yến giữ Phong Lâm lại, hắn cười tủm tỉm ra dấu im lặng, ý bảo cô đừng kích động, nên tiếp tục nghe diễn.
————•————•————
Bên trong phòng bệnh
Lạc Lan nhìn chằm chằm Thanh Việt, nghiêm khắc nói: "Về sau tôi không muốn nghe cô dùng lời lẽ như vậy nói ra hai chữ "dị chủng" nữa!"
Thanh Việt mắt ngấn lệ, tỏ vẻ không phục, "Nô tỳ không có nói sai, bọn họ vốn chính là "đám người mang gene dị chủng"!"
Thanh Sơ không ngừng kéo lấy vạt áo của Thanh Việt, nhắc nhở cô đừng nói thêm nữa, nhưng Thanh Việt không để ý tới. Cô ngửa cổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nếu bọn họ không nham hiểm, vậy tại sao công chúa phải đến Odin? Nếu không phải vì bọn họ, chúng ta vẫn đang sống tốt ở Ar, quây quần bên người thân bạn bè, chẳng lẽ công chúa không hận bọn họ hay sao?"
Lạc Lan bị hỏi đến cứng người.
Công chúa Lạc Lan thật sự chắc chắn sẽ rất hận Odin!
Nhưng nàng là giả.
Nếu không phải do liên bang Odin bức hôn công chúa, nàng đã chết ở khu căn cứ G9737 rồi. Theo một góc độ nào đó mà nói, liên bang Odin đã cứu nàng, tuy rằng không đến mức phải mang ơn, nhưng đích thực nàng đối với liên bang Odin không chút ác cảm.
Hơn nữa, nàng đã mất trí nhớ, nên đối với "dị chủng", nàng không có chút quan điểm hay thành kiến nào, tất cả hiểu biết của nàng là bắt đầu từ Tử Yến, Phong Lâm, Thiên Húc... bọn họ
Cho đến lúc gần đây, nàng còn không biết bọn họ so với mình càng thông minh, càng có khả năng, càng ưu việt.
Thanh Việt thấy Lạc Lan không lên tiếng, càng nghĩ mình nói hợp tình hợp lý, "Công chúa rõ ràng hận bọn họ, vậy cần gì phải tự làm mình uất ức như vậy..."
"Ta không có hận bọn họ!" Lạc Lan khẳng định ý nghĩ chân thật của mình chắc như đinh đóng cột, nàng tiếp nhận thân phận của công chúa, nhưng không tiếp nhận tình cảm, càng không thể tiếp nhận mối hận của công chúa.
Thanh Việt không thể tin được, cô trừng mắt nhìn Lạc Lan.
"Liên bang Odin chỉ đề nghị kết hôn với công chúa, không nói đích danh là ta! Ép buộc ta xuất giá không phải là Odin, mà là Ar! Làm một công chúa bị tổ quốc của mình vứt bỏ, nếu muốn hận Odin, vậy ta càng muốn hận Ar! Có phải ta nên đi tìm hoàng đế của Ar, người đã đánh ta ngất xỉu, ném ta lên phi thuyền đến Odin này để trả thù?"
Thanh Việt thần sắc quẫn bách, không thể trả lời.
Lạc Lan kiên định nói: "Từ lúc bắt đầu lên phi thuyền, ta đã quyết định, chỉ vì mình mà sống! Vũ trụ bao la này, có nơi nào là không thể an cư?"
Thanh Việt thì thào nói: "Nhưng mà, ở liên bang Odin này, bọn họ đều là dị chủng!"
Lạc Lan biết không thể dùng tiêu chuẩn của mình đi yêu cầu Thanh Việt và Thanh Sơ phải hiểu, nhưng nơi này là Odin, vì an toàn của bọn họ, cũng là vì an toàn cho mình, nàng phải tận lực giúp hai người bọn họ sửa đúng những tư tưởng sai lầm này.
"Cô cũng đã nói, nơi này là liên bang Odin, cô nói chuyện thoải mái như vậy, đắc tội với người ta, vậy ai sẽ chịu? Thanh Việt cô luôn oán hận Anderson đối với Thanh Sơ ôn hòa, nhưng đối với cô luôn lạnh nhạt, cô có nghĩ tại sao ông ta làm như vậy không? Anderson chính là không muốn trách phạt cô thôi, nếu đổi lại là một người có lòng dạ hẹp hòi, với địa vị của ông ta, sẽ có vô số cách giết cô chết! Đến lúc đó, cô cảm thấy hoàng đế Ar sẽ thay cô giải oan hay sao?"
Thanh Việt mặt trướng đỏ bừng, hung hăng cắn môi, nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt.
Lạc Lan cảm thấy ích lợi nhỏ nhặt đã nói xong rồi, có thể nói đến đạo lý to lớn hơn một chút.
"Gene của hai cô đều là gene thuần chủng sao?"
Thanh Sơ nhìn thoáng qua Thanh Việt đang im lặng, nhỏ giọng trả lời: "Tôi nghe nói tổ tiên của tôi là nhà thám hiểm nổi tiếng trong dải ngân hà, ông ấy vì muốn có thị lực tốt vào ban đêm, nên phỏng theo gene động vật của mèo để tu sửa gene của mình, ông ấy còn làm giải phẫu gene giúp dung mạo trẻ đẹp."
"Thanh Việt, còn cô?" Lạc Lan hỏi.
Thanh Việt nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Gene của chúng tôi sao quý hiếm bằng gene của công chúa? Tổ tiên của tôi vì dáng người không cao, nên đi tu sửa gene giúp thân thể cao hơn, bọn họ còn giải phẫu gene giúp làm đẹp nữa."
Lạc Lan nói: "Thật lâu về trước ở thời đại địa cầu cổ xưa, có một câu chuyện "năm mươi bước cười một trăm bước", chuyện kể rằng có một nhóm binh lính ra chiến trường đánh giặc, bởi vì sợ hãi, bọn họ đều chạy trốn, kết quả, tên lính chạy năm mươi bước cười nhạo tên lính chạy một trăm bước. Các cô cảm thấy tên lính chạy trốn năm mươi bước xem thường tên lính chạy trốn một trăm bước phải không?" (1.4.1)
Thanh Việt và Thanh Sơ biểu cảm cực kỳ phức tạp, không ai lên tiếng.
Lạc Lan một tay giữ chặt Thanh Việt, một tay giữ chặt Thanh Sơ, nói: "Chúng ta đã ở liên bang Odin rồi, nếu luôn nghĩ nó xấu, sẽ chỉ khiến chính mình không vui, thử đi tìm mặt tốt đẹp của nó, làm cho chúng ta vui vẻ hơn một chút, có được không?
Thanh Sơ lập tức gật đầu.
Thanh Việt chần chừ một thoáng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Lan nghĩ, trước mắt chỉ có thể như vậy, nếu bọn họ vẫn không thể chấp nhận Odin, có lẽ, đợi đến lúc nàng có năng lực, nàng sẽ nghĩ cách đưa bọn họ trở về Ar.
————•————•————
Bên ngoài phòng bệnh.
Tử Yến vừa nghe lén, vừa thuật lại cho Phong Lâm nghe.
Phong Lâm lần đầu tiên nghe được điển tích "Năm mươi bước cười một trăm bước", cô càng ngẫm càng cảm thấy có ý nghĩa.
Đột nhiên, một bóng dáng cao to đứng im lặng không tiếng động bên cạnh Phong Lâm và Tử Yến.
Phong Lâm kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thần Sa, cô hết sức khó xử, dù có giải thích như thế nào thì đúng là bọn họ đang nghe lén vợ của người ta nói chuyện, bị bắt quả tang tại trận.
Tử Yến lại chẳng có chút ngượng ngùng, hắn mặt mày tự nhiên đem toàn bộ lời nói của Lạc Lan thuật lại lần nữa, cười tủm tỉm hỏi: "Có phải là thú vị lắm không?" Cũng chẳng biết là hắn nói công chúa thú vị, hay chuyện xưa thú vị.
Thần Sa không chút biểu cảm, thản nhiên nói: "Câu chuyện có chút ý nghĩa."
Phong Lâm hưng phấn nói: "Câu châm biếm thật cay cú và chính xác! Tôi vẫn cảm thấy đám người đó cũng chẳng tốt lành gì, lại luôn làm ra bộ mặt khinh khỉnh khó ưa. Lần sau nếu có tham gia đại hội học thuật xuyên hành tinh, thể nào cũng có người đến hất hàm hất mặt trước mắt tôi, đến lúc đó tôi sẽ học theo chiêu này của công chúa kể chuyện xưa, ghê tởm bọn họ một phen."
Phong Lâm xem xét Thần Sa, cảm thán chút hàm ý: "Chúng ta đúng là vận số không tồi! Vốn tưởng gặp phải đại phiền toái, không ngờ công chúa đầu óc rõ ràng như vậy, tính cách lại tốt, không giống như chúng ta nghĩ."
"Đúng là không giống nha!" Tử Yến ánh mắt sâu thẳm, bắn một lá bài ra khỏi tay, "Nếu không phải cô ta không chút từ chối chuyện kiểm tra thân thể, tôi đã hoài nghi cô ta là giả."
Phong Lâm đạp cho Tử Yến một cước, "Bệnh nghề nghiệp của anh đúng là không nhẹ, mình là tên trộm liền nghĩ người khác cũng là trộm. Tôi đã đích thân lấy máu của cô ấy, kết quả kiểm tra một trăm phần trăm là gene người, nguyên bản gốc, là một người thật không thể thật hơn."
Thần Sa lạnh lùng hỏi: "Hai người nhàn rỗi lắm sao? Muốn giúp tôi đi huấn luyện tân binh không?"
Tử Yến vung tay lên, mấy lá bài liền được thu hồi, hắn xoay người bước đi.
"Này, anh đi đâu đấy?" Phong Lâm hỏi.
Tử Yến không quay đầu lại nói: "Đi báo cáo công việc! Tôi báo cáo với Chấp Chính Quan câu chuyện "Năm mươi bước cười một trăm bước"".
Phong Lâm cười xấu hổ với Thần Sa, "Tôi đi xem qua phòng bệnh một lát."
————•————•————
Lạc Lan mặc quần áo chỉnh tề, đang chuẩn bị tìm bác sĩ hỏi xem khi nào mình được xuất viện, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Lạc Lan nói: "Mời vào."
Cánh cửa chậm rãi mở ra, Phong Lâm bước vào, cô nhìn Lạc Lan với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Lạc Lan cảm thấy có chút kỳ lạ, "Sao cô lại nhìn tôi như thế?"
"Chúc mừng cô!" Phong Lâm vừa kiểm tra các số liệu trên các thiết bị trong phòng bệnh, vừa nói: "Thể năng của cô là cấp E, nhưng tiềm lực cực kỳ cao, nếu huấn luyện tốt, có thể trở thành cấp A."
Một kẻ vô dụng có hy vọng sao?
Lạc Lan cân nhắc một chút, quyết định xem nhẹ "vô dụng", chỉ quan trọng "hy vọng" thôi.
"Xem ra tôi còn rất nhiều khả năng để tiến bộ."
"Không chỉ rất nhiều! Cô có biết ngày hôm qua trong phòng trọng lực cô kiên trì được bao lâu không?"
"Bao lâu?"
"À... Dù sao cũng là rất lâu! Cô làm thế nào được vậy?"
"Không phải cô đã nói với tôi là hết sức kiên trì sao?" Thân ở trong nghịch cảnh, không sống thì chết, dĩ nhiên là làm được thôi.
"Ai cũng biết, nhưng đây chẳng qua chỉ là một bài thí nghiệm, không ai giống cô đi đánh cược cả sinh mạng của mình để kiên trì."
"Tôi cũng không biết." Lạc Lan trong lòng có chút không rõ ràng, nàng không muốn nói đến đề tài này nữa, "Hiện tại sức khỏe của tôi không có gì chứ? Có thể về nhà được chưa?"
"Không thành vấn đề, cô có thể về nhà được rồi."
Lạc Lan đang chuẩn bị gọi xe bay, Phong Lâm liền chỉ chỉ ra bên ngoài, "Thần Sa đến đón cô xuất viện."
Cô còn cố ý nháy mắt tình tứ, làm điệu bộ xé áo của mình, ưỡn ngực lên, dùng khẩu hình miệng nói không tiếng động: "Thu phục anh ấy!"
Lạc Lan lập tức cảm thấy cả người không được khỏe.
————•————•————
Lạc Lan theo Thần Sa lên xe bay.
Hai người ngồi song song với nhau.
Thần Sa mặt không chút thay đổi, im lặng không nói gì.
Lạc Lan như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, trong lòng nàng không ngừng mắng Thanh Việt và Thanh Sơ không có nghĩa khí, dám bỏ mặc nàng như này rồi chuồn mất không do dự.
Nàng cảm thấy không gian nhỏ như vậy mà không nói gì thật xấu hổ, càng không lễ phép. Nàng mỉm cười, kiếm cớ nói chuyện: "Chắc anh bận việc lắm? Phiền anh đến đón tôi thật ngại..."
"Im miệng."
"Tại sao?" Lạc Lan đầu nóng lên, bật thốt ra.
"Đừng cười giả dối, cũng đừng tìm cách bắt chuyện." Thần Sa ngừng lại một chút, "Không phải tôi muốn đến đón cô, Chấp Chính Quan nghe nói cô ngất xỉu, nên ra lệnh tôi cư xử tốt một chút."
Thật đúng là quá sắc bén thẳng thắng! Bất quá, nói thẳng cũng tốt, không cần phải đóng kịch! Lạc Lan im lặng phớt lờ... nàng quay mặt ra phía cửa sổ ngắm phong cảnh, trong lòng cảm thấy buồn nôn khi mọi người xung quanh gọi bọn họ là "vợ chồng" và càng quan tâm đến "quan hệ vợ chồng" của bọn họ.
Xe bay đỗ trước cửa nhà, Lạc Lan nói tiếng "Cảm ơn", lập tức xuống xe.
Vừa vào đại sảnh, đã gặp phải Tử Yến.
Lạc Lan lễ phép chào hỏi: "Công tước!"
Tử Yến tủm tỉm cười đáp lại: "Công chúa!"
Vốn tưởng chào hỏi lễ nghĩa xong xuôi, hai người sẽ gặp thoáng qua, ai làm việc nấy.
Nhưng không ngờ, Tử Yến lại phong thái yểu điệu đi tới, tỏ ra bộ dáng muốn nói chuyện.
Lạc Lan bị hắn ngăn lại, nên chỉ có thể hợp tác: "Có chuyện gì sao?"
Tử Yến cười cực kỳ nham hiểm, "Hôm qua trong phòng trọng lực, cô vừa nhìn thấy Thần Sa, liền nhiệt tình nhào qua ôm chầm cậu ấy."
Lạc Lan mặt đầy kinh ngạc, "Ồ? Thật vậy sao? Tôi không nhớ lắm!"
Một chuyện kinh khủng như vậy nên quyết định quên đi thì hơn. Chẳng lẽ nàng nói ra câu dọa người là "Nhìn thấy Thần Sa hiện ra nơi ánh sáng, thực sự cảm thấy như thiên sứ giáng trần cứu nàng, làm nàng cảm động đến rơi nước mắt" vậy sao?
"Một chút ấn tượng cũng không có?" Tử Yến tỏ ra tiếc nuối.
Lạc Lan cũng cảm thấy đáng tiếc, "Lúc đó kiệt sức lắm rồi, đầu óc hỗn loạn, căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì."
"Ai ya! Thần Sa thật là đáng thương, bị người ta ôm, mất hết thể diện, còn không có người chịu trách nhiệm!" Tử Yến mặt không đứng đắn liếc nhìn Thần Sa đang đi vào.
"Trong vòng 3 giây, cút!" Thần Sa rít lên.
Tử Yến lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, "Chấp Chính Quan có chuyện muốn tôi chuyển lời cho công chúa."
Thần Sa không nói tiếng nào đi qua bọn họ, hướng lên lầu, cho thấy hoàn toàn không có hứng thú.
Lạc Lan nghi hoặc nhìn Tử Yến, không biết ông chủ lớn của liên bang Odin muốn nói gì với nàng.
"Chấp Chính Quan nói Thần Sa chưa bao giờ yêu đương, nên có gì không tốt, xin cô thông cảm một chút." Tử Yến biết rõ thính lực của Thần Sa so với hắn không hề thua kém, còn làm bộ làm tịch đến gần bên tai của Lạc Lan, thấp giọng nói: "Nói cho cô biết một bí mật, Thần Sa vẫn còn là xử nam, cứ dùng thoải mái!"
Thần Sa giống như một cây kiếm sắc bén lao thẳng tới, Tử Yến chật vật xoay người, phóng thẳng qua cửa sổ.
Lạc Lan dại mặt ra, giống như bị á khẩu, lời nói của Tử Yến vừa rồi coi như là chưa nghe đi!
Thần Sa nhìn về phía Lạc Lan, Lạc Lan lập tức nói lái sang chuyện khác, "Tử Yến nói chuyện kia xảy ra trong phòng trọng lực... lúc đó tôi mệt quá đến hồ đồ, xin lỗi anh!"
"Không có gì, giống như ôm một con Chồn da dính thôi." Thần Sa nhẹ nhàng tỏ ý chẳng ngại gì.
Lạc Lan chậm chạp đi về phòng mình, nàng vừa cảm thấy nên cảm ơn Thần Sa vì hắn quá rộng lượng, nhưng cũng vừa cảm thấy có gì đó sai sai.
Nàng yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, liền lên mạng tìm hiểu về Chồn da dính.
Chiều cao 1m7 đến 2m1, giống như Chồn hôi, nhưng không có bộ lông, cả người phủ đầy chất dịch màu xanh, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc của sinh vật nguyên thủy.
Lạc Lan nhìn chằm chằm vào hình ảnh Chồn da dính trong một phút đồng hồ, sau đó nàng yên lặng đăng nhập trò chơi "Thám hiểm hành tinh nguyên thủy".
Nàng lấy hình cái đầu của Thần Sa đưa vào, biến toàn bộ quái vật đều thành Thần Sa, sau đó, nàng cầm kiếm laser, bắt đầu hung hăng chém hết đám quái vật.
Anh mới là Chồn da dính, cả nhà anh đều là Chồn da dính!
————•————•————
Buổi sáng.
Lạc Lan dựa người trên ghế sa lon, xem qua "Lịch sử địa cầu cổ đại"
Cây táo, bài Tarot, điển tích "năm mươi bước cười một trăm bước", đều có liên quan đến lịch sử cổ đại, một chuyện, hai chuyện xem như là trùng hợp, nhưng ba chuyện thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Có thể khẳng định, bởi vì một nguyên nhân nào đó, nàng có hiểu biết về văn hóa và phong tục cổ đại.
Nhưng kiến thức của nàng quá rải rác, không có hệ thống sâu sắc, không giống như nghiên cứu chuyên môn, vậy rốt cuộc là do đâu?
Còn một khả năng nữa, nếu như có người thân quen có nghề nghiệp liên quan ở bên cạnh nàng, như vậy sớm chiều ở chung, tai nghe mắt thấy, nàng rất có thể biết được những kiến thức này.
Là nghề nghiệp của cha mẹ nàng? Hay là của... người nàng yêu?
Nghĩ đến khả năng đầu tiên, nàng thật sự đau lòng, bởi vì không biết cha mẹ còn khỏe mạnh hay không, hay bởi vì nàng mất tích mà buồn khổ, nghĩ đến khả năng thứ hai, nàng càng cảm thấy sợ hãi hơn.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Lạc Lan nắm tóc, dùng sức lắc đầu, muốn đem suy nghĩ trong đầu tống hết ra ngoài.
"Tít tít" âm thanh báo tin nhắn vang lên, Lạc Lan nhìn vào là Phong Lâm, lập tức chuyển qua màn hình trò chuyện.
Phong Lâm mặc áo đồng phục nghiên cứu màu trắng hiện ra trước mặt nàng, "Đang làm gì đấy?"
"Đọc sách."
"Một mình sao?"
Lạc Lan liếc Phong Lâm, "Cô cảm thấy tôi có thể đọc cùng ai?"
"Thần Sa! Cô là cô gái đã kết hôn rồi mà!"
Lạc Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở!"
Phong Lâm nhún nhún vai, "Đến viện nghiên cứu đi! Trưa cùng nhau ăn cơm, dùng cơm xong chúng ta tâm sự."
————•————•————
Ba mươi phút sau, Lạc Lan gặp mặt Phong Lâm ở nhà ăn, cùng nhau ăn cơm.
Hai người gọi hai món cơm dinh dưỡng khác khẩu vị, ngồi gần cửa sổ.
Phong Lâm hỏi: "Cô và Thần Sa gần đây thế nào?"
"Rất tốt!" Lạc Lan thật sự cảm thấy, "Lạnh lùng tôn trọng lẫn nhau, không quấy rầy" chính là cách sống tốt nhất của bọn họ.
"Đừng giả ngốc, tôi hỏi tình cảm của hai người có tiến triển hay không?"
Lạc Lan chọc chọc đũa vào đĩa cơm dinh dưỡng, chậm chạp nói: "Nếu cô thật sự hy vọng tình cảm của chúng tôi tiến triển, thật ra có một cách."
"Cách gì?"
"Cô với Thần Sa thân như vậy, có thể nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy nhiệt tình theo đuổi tôi một chút, khiến tôi động lòng, làm tôi yêu anh ấy." Lạc Lan còn nháy mắt, "Tôi chưa từng yêu ai, khẳng định sẽ dễ dàng động lòng."
Phong Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt, hiển nhiên, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể xảy ra.
Lạc Lan trong lòng cười trộm, cục đá Thần Sa này quả nhiên quá tốt để dùng, đâu phải muốn xê dịch là có thể xê dịch.
Phong Lâm do dự như muốn nói gì đó.
Đột nhiên sắc mặt của cô biến sắc, cô giống như mũi tên lao đi, phá cửa sổ bay ra ngoài.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lạc Lan không hiểu chuyện gì, hết nhìn đông lại nhìn tây, nàng liền nghe được một âm thanh gào rú truyền đến, có người thét lên: "Thể năng cấp A, bộc phát dị biến! Có người đã trọng thương! Cầu giúp đỡ..."
Toàn bộ nhà ăn yên tĩnh giống như đã chết, mọi người đều biểu cảm nặng nề, ngồi không nhúc nhích. Rõ ràng bọn họ rất quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng lại không dám bước đi.
Lạc Lan thử hỏi những người ở gần đó: "Mọi người muốn đi giúp Phong Lâm không?"
Ánh mắt của bọn họ rất kỳ quái, ẩn hiện đau khổ và bất lực, nhưng không ai trả lời nàng.
Lạc Lan thật sự không thích cảm giác chỉ có một mình mà chẳng hay biết chuyện gì, nàng cắn răng một cái, tay chân nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài theo đường cửa sổ như Phong Lâm. Dù sao Phong Lâm đã từng nói, không cho phép nàng đi vào những nơi không mở cửa cho nàng, lần này hẳn là sẽ không đụng phải cơ mật quân sự gì đó.
Lạc Lan theo hướng của âm thanh truyền đến, nàng đi xuyên qua đám cây rừng xanh tốt, nhìn đến chuyện xảy ra trước mắt, lập tức như bị hóa đá ——
Trên con đường trống trải, cát bụi mù mịt, một đống hỗn độn, một con dã thú cao hai thước đang há miệng đỏ lòm thật to gầm rít.
Cách đó không xa, vài người lính đang ôm hai thân thể đầy máu của hai binh lính khác mặt mày hoàn toàn vô hồn, còn có một binh lính nữa đang nằm im lặng trên mặt đất, không biết là còn sống hay đã chết.
Phong Lâm đứng chắn trước người của binh lính kia, giằng co với dã thú.
Dã thú ngửi được mùi máu, càng thêm ngông cuồng.
Nó giương ra móng vuốt sắc nhọn hung tợn vồ tới Phong Lâm, mỗi chiêu thức đều rất có bài bản, giống như rất am hiểu đánh nhau.
Phong Lâm vừa chiến đấu với dã thú, đồng thời giơ súng lên bắn, nhưng không giống như lấy mạng của dã thú, mà giống như tiêm vào một liều thuốc.
Dã thú hung bạo công kích, Phong Lâm càng không nhẫn tâm xuống tay, trong lúc nhất thời cô lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Khi cô lấy khẩu súng ở bên cạnh, giơ lên định bắn dã thú một lần nữa, dã thú ranh mãnh đột nhiên nhún người, chi sau dùng sức đạp lên mặt đất, toàn bộ thân thể lao thẳng về phía trước, móng vuốt sắc nhọn vồ về phía Phong Lâm.
Tưởng chừng như Phong Lâm sẽ bị móng vuốt xuyên thủng ngực, thì Thần Sa đột nhiên xuất hiện, hắn lấy công làm thủ, người đang giữa không trung, hai chân đá tới, mỗi một chân đều nhắm thẳng vào mắt của dã thú, dã thú buộc phải lui về phía sau, Phong Lâm được cứu.
Sở Mặc nhân cơ hội chạy đến, chữa trị cho người lính đang bất tỉnh trên mặt đất.
Thần Sa vừa đánh với dã thú, vừa bình tĩnh hỏi: "Thuốc an thần?"
Phong Lâm nói: "Đã tiêm 70 ml."
Thần Sa vẻ mặt chán nản, không muốn mở miệng.
Phong Lâm cầu xin nói: "Cho anh ta thêm chút thời gian."
Dã thú chồm tới, giương vuốt công kích, Thần Sa không lùi mà tiến, hắn nhảy lên, mũi chân chạm nhẹ vào vuốt của dã thú, mượn lực không trung xoay người, xẹt qua đỉnh đầu của dã thú, vững vàng đáp xuống sau lưng nó.
Dã thú luống cuống chồm lên chồm xuống, trái phải xoay nghiêng, muốn hất văng Thần Sa đang ở trên lưng đi. Thần Sa vững như bàn thạch, giống như sống ở trên lưng dã thú.
Hắn ánh mắt lạnh như băng, quỳ gối, khom người, vung tay, rút dao, động tác liên tiếp nhanh như chớp, dao găm sắc bén cắm phập vào cổ của dã thú.
Thần Sa nhẹ nhàng rơi xuống đất, phía sau hắn, dã thú rên lên một tiếng thê lương, thân thể nặng nề ngã trên mặt đất.
Trong cát bụi mù mịt, Thần Sa quay trở lại, hắn cúi chào dã thú kính trọng theo nghi thức của quân đội.
Phong Lâm bi thống cúi đầu, lấy tay che đi làn nước mắt trong suốt. Những binh lính xung quanh im lặng bỏ mũ xuống.
Thần Sa không nói một lời, rất nhanh rời đi.
Khi gặp thoáng qua Lạc Lan, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua gương mặt đang sợ hãi của nàng, càng trở nên lạnh giá.
————•————•————
Lạc Lan trong lòng đầy thắc mắc, nàng đi về phía thi thể của dã thú, muốn tìm Phong Lâm hỏi một chút.
Không ngờ nàng vừa đi được vài bước, Phong Lâm liền vụt một cái chạy đến chắn trước mặt nàng, ánh mắt cảnh giác, khí thế làm cho người ta hoảng sợ, đến mức Lạc Lan phải lập tức lùi lại.
Phong Lâm phản ứng kịp, cô mỉm cười miễn cưỡng, che giấu nói: "Cô thấy đó, đã xảy ra sự cố dã thú tấn công người ngoài ý muốn, có rất nhiều việc phải giải quyết.
Lạc Lan vội nói: "Được."
Giờ phút này, nàng rõ ràng cảm nhận được, tuy trên pháp luật nàng đã là công dân của Odin, nhưng thật ra không ai thừa nhận thân phận của nàng, cho dù đó là Phong Lâm người thân thiết nhất với nàng.
Nàng im lặng trở lại nhà ăn.
Trong phòng ăn đã không còn ai, đại sảnh trống trải, chỉ có vài người máy đang lui tới quét dọn vệ sinh, bình thường không mấy để ý âm thanh máy móc di chuyển, hôm nay nó lại đặc biệt chói tai.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của Thần Sa, biểu cảm đề phòng của Phong Lâm, Lạc Lan cảm thấy toàn thân rét run, nàng theo bản năng cuộn mình lại trên ghế dựa, hai tay ôm lấy toàn thân.
Nghe nói, khi không biết gì, chưa hiểu rõ gì mà phải đối mặt, mới là lúc sợ hãi nhất. Hiện tại, toàn bộ suy nghĩ thắc mắc của nàng không bị khống chế đều hóa thành hình ảnh giết chóc, khiến nàng càng thêm sợ hãi.
Lạc Lan nhớ lại những lời nói lúc nãy, liền lên mạng tìm hiểu về "Dị biến", nàng chỉ tìm thấy được rất nhiều tư liệu vô giá trị, không có bất kỳ thông tin nào có thể giải thích chuyện vừa rồi nàng nhìn thấy.
Lạc Lan muốn tìm người nào đó dò hỏi một chút, cho dù không thể trả lời những nghi hoặc của nàng, thì ít ra còn có thể nghe nàng kể lể, phát tiết hết cảm xúc. Nhưng, phản ứng của mọi người đều nói cho nàng biết, đây không phải là chuyện có thể tùy ý thảo luận.
Mà nàng lại là một kẻ thế thân đáng thương mượn dùng tên của người khác, nàng không có tổ quốc, không có nhà, không có thân nhân, không có bằng hữu, ngay cả muốn tìm một người để tâm sự cũng không có.
Lạc Lan ngơ ngác nhìn chằm chằm một người máy đang lau bàn ở cách đó không xa, đột nhiên thấy cay nơi sống mũi.
Trên cánh đồng hoang vu, khi một mình cô độc bôn ba, nàng luôn nghĩ nếu tìm được ai đó thì tốt rồi, nhưng thì ra cho dù có đặt mình trong một đám người, nàng vẫn là kẻ bị bỏ rơi.
Đang lúc nước mắt rơi, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng mở ra ứng dụng thông tin.
Bạn thân chỉ có một tên: Thiên Húc.
Thiên Húc cũng sẽ đặt cái tên "Lạc Tầm" vào danh mục bạn thân chứ? Thật sự có thể hỏi hắn vấn đề nhạy cảm này sao? Có khi nào hắn trả lời cho qua, hay thậm chí không nói chuyện với nàng, xa lánh nàng hay không?
Lạc Lan tâm trạng lo lắng không yên, nàng gửi cho Thiên Húc một tin nhắn:
"Có thể trò chuyện hình ảnh một chút không?"
Trong chớp mắt, Thiên Húc hiện ra trước mặt nàng, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Lạc Lan lắp bắp, thật cẩn thận hỏi: "Anh có biết gì về dị biến không?"
"Biết." Hắn mặc bộ quần áo dành cho bệnh nhân màu lam nhạt, ngồi trên ghế làm việc, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, tựa hồ câu hỏi của Lạc Lan không có gì đáng để lo lắng.
Tâm trạng của Lạc Lan lập tức yên ổn, "Vừa rồi tôi nhìn thấy một con dã thú. Bọn họ nói cái gì là "thể năng cấp A, bộc phát dị biến", một quan quân đã giết chết dã thú, chẳng những anh ta không giận dữ, mà còn cực kỳ đau khổ."
Thiên Húc thẳng thắn hỏi: "Cô muốn biết tại sao?"
Lạc Lan gật gật đầu.
"Thể năng cấp A, phát sinh dị biến, chính là một người có thể năng cấp A, trong cơ thể mang gene dị chủng, khi bộc phát dị biến không hề có dấu hiệu báo trước, gene dị chủng trong cơ thể hoàn toàn áp đảo gene con người nguyên thủy, trong nháy mắt, chẳng những nó biến đổi hình dáng của người đó, mà còn phá hủy cả thần trí, khiến người đó biến thành một con dã thú điên cuồng."
Lạc Lan mặt đầy kinh hãi, con dã thú muốn giết chết ba binh lính cùng Phong Lâm kia thì ra là một con người!
Trong ánh mắt của Thiên Húc ẩn hiện bi thương, "Con dã thú cô trông thấy đã từng là một chiến sĩ ưu tú, có lẽ, là cấp dưới được tín nhiệm nhất của vị quan quân kia, hoặc là chiến hữu thân thiết nhất của những binh sĩ nọ."
Lạc Lan từ đáy lòng toát ra khí lạnh, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Chiến hữu từng tín nhiệm nhất, thân thiết nhất vậy mà trong nháy mắt lại biến thành quái vật ăn thịt người. Đã từng nương tựa lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, thế mà lúc này phải vung đao chém giết, anh chết tôi sống.
Trong phút chốc, Lạc Lan lý giải được lời cầu xin của Phong Lâm trong lúc đó "Cho anh ấy thêm chút thời gian", cũng lý giải được lựa chọn lạnh lùng phải giết chết của Thần Sa.
Thiên Húc hỏi: "Cô sợ sao?"
Trong đầu của Lạc Lan đang hỗn loạn, nàng theo bản năng gật đầu.
Con người là giống loài sống quần cư, nếu người thân toàn tâm toàn ý tin cậy, bằng hữu thân mật khắng khít, hay người yêu đồng tịch đồng sàng, đến một ngày nào đó đột nhiên hoàn toàn thay đổi, có thể không sợ sao?
"Anh cũng có thể dị biến sao?" Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lạc Lan lập tức hối hận, cảm thấy được chính mình vô chừng quá phận, khẩn trương muốn sửa sai, "Tôi, tôi... nói bậy, anh, anh đừng giận..."
"Không sao cả, câu hỏi của cô rất bình thường." Thiên Húc mỉm cười, trái lại còn an ủi nàng. Hắn thản nhiên nói: "Dưới thể năng cấp A, xác suất bộc phát dị biến là rất nhỏ, trên thể năng cấp A, xác suất bộc phát dị biến càng tăng khi thể năng càng tăng. Thể năng của tôi là A, có một xác suất bộc phát nhất định, cho nên chính xác là bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh dị biến."
Lạc Lan cảm thấy sống mũi cay cay, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một Thiên Húc dịu dàng ấm áp như vậy lại biến thành một con dã thú, hung bạo giết chết người.
Thiên Húc ôn hòa nói: "Khi vừa mới biết điều này mọi người vô cùng sợ hãi, có khi là sợ hãi chính mình đột nhiên dị biến, xúc phạm đến người khác, cũng có khi sợ hãi bạn bè người thân của mình đột nhiên dị biến, xúc phạm tới mình, thậm chí còn có người mắc bệnh sợ hãi, sợ phải tiếp xúc với người khác. Cô có thể đi tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện một chút, bọn họ sẽ có phương pháp chuyên môn giúp cô bớt sợ hãi."
Bình tĩnh của hắn chiếu sáng, tựa như một luồng dương quang ấm áp, chậm rãi chiếu vào trái tim của Lạc Lan, xua tan đi những bóng đen hắc ám bởi vì sợ hãi ở trong lòng nàng.
Lạc Lan yên lặng trầm tư, tự mình lý giải: "Thật ra, nếu đổi một góc độ khác mà nói, cho dù không có phát sinh dị biến, chẳng lẽ trong vũ trụ này không có người thân trở mặt thành thù, bằng hữu lừa gạt bằng hữu, hay bạn đời đồng sàng dị mộng sao? Chẳng qua chỉ là một con dã thú hữu hình, so với một con dã thú vô hình mà thôi."
Thiên Húc kinh ngạc ngoài ý muốn, "Lần đầu tiên nghe được lý giải thú vị về dị biến như vậy."
Lạc Lan thì thào nói: "Nếu nghĩ theo chiều hướng đó, dị biến phát sinh cũng không đáng sợ như vậy, nhân loại chúng ta xưa nay đều không phải luôn luôn đối mặt với những chuyện này hay sao? Có lẽ, dã thú vô hình đáng sợ hơn dã thú hữu hình! Loại phản bội và tổn thương đó không thể tìm thấy cách chữa trị."
Thiên Húc ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lạc Lan, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ xuống đầu của nàng, khen ngợi nói: "Thật là một cô gái có trí tuệ dũng cảm!"
Rõ ràng chỉ là hình ảnh không gian ba chiều, hẳn là không có chút cảm giác, nhưng Lạc Lan lại cảm thấy có chút choáng váng đầu, mặt nóng bừng lên, nàng ngượng ngùng nói: "Nếu vừa rồi anh nhìn thấy tôi sợ tới mức mặt cắt không một giọt máu, bộ dáng chật vật, sẽ không nói như vậy."
"Dũng cảm không phải là không sợ hãi, mà là rõ ràng rất sợ, nhưng lòng vẫn nhân từ, tay cầm kiếm sắc, hiên ngang tiến lên."
Trước mắt của Lạc Lan hiện ra biểu cảm lạnh lùng của Thần Sa, động tác quyết đoán đâm dao găm vào cổ dã thú của hắn, khiến nàng không khỏi nghĩ rằng ngọn núi băng tuyết lạnh giá đó cũng biết sợ sao? Nhưng lập tức nàng cảm thấy chính mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Thiên Húc thấy nàng có tâm tư đến thất thần, khẳng định cảm xúc đã bình thường, hắn cười trỏ vào bàn ăn của Lạc Lan, "Cô ăn cơm đi, tôi đến giờ trị liệu rồi."
Lạc Lan chân thành nói: "Cám ơn!"
"Chỉ nói vài câu, có gì phải cảm ơn chứ?"
Lạc Lan mỉm cười không nói thêm nữa, không chỉ là nói mấy câu, mà là nàng đã biết, có người nguyện ý nghe nàng nói hết, nguyện ý kiên nhẫn trả lời từng thắc mắc của nàng, còn an ủi chăm sóc, cổ vũ nàng.
Trong biển người mờ mịt, nàng đã có một người bạn, không phải cô đơn một mình nữa.
————•————•————
Khi Lạc Lan về đến văn phòng của Phong Lâm, nàng cố ý mang theo vài hộp nước dinh dưỡng.
"Tôi đang cảm thấy đói! Cảm ơn!" Phong Lâm cầm lấy mấy hộp nước dinh dưỡng, bỏ chúng lên bàn.
Tử Yến không biết từ đâu xông ra, tùy tay lấy một hộp, dựa tường uống hết.
Phong Lâm nhíu mày hỏi: "Thế nào rồi?"
Tử Yến cười nói: "Có bác sĩ giỏi nhất liên bang Odin là Sở Mặc, cô lo lắng cái gì? Cậu ta nói ba tháng sau, người nào thương thế nặng nhất cũng có thể bình phục."
Phong Lâm lập tức mặt mày giãn ra, cả người nhìn qua thoải mái rất nhiều.
Có thể khống chế thương tổn đến mức thấp nhất, Lạc Lan cũng vì bọn họ mà vui mừng, nàng hiểu chuyện chủ động cáo từ: "Hai người hẳn là bận việc, tôi về trước đây."
Phong Lâm cảm thấy có lỗi, nói: "Đợi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ hẹn lại thời gian với cô."
Lạc Lan đang muốn gửi tin báo Thanh Sơ đến đón nàng, Tử Yến đột nhiên xen vào nói: "Tôi cũng phải về, công chúa có thể đi cùng xe bay với tôi."
Theo nội tâm mà nói, Lạc Lan thật sự không muốn cùng với tên tâm tư khó lường, quỷ kế đa đoan này tiếp xúc quá nhiều, nhưng chỉ sợ cự tuyệt hắn hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn, người đang ở dưới mái hiên dĩ nhiên không thể không cúi đầu!
————•————•————
Xe bay bay nhanh về phía trước.
Tử Yến vừa xem các lá bài Tarot, vừa cao hứng đánh giá Lạc Lan.
Lạc Lan nghĩ muốn phớt lờ hắn, nhưng ánh mắt của hắn ngày càng không biết kiêng nể. Dưới cơn tức giận, nàng đơn giản quay đầu, để hắn nhìn cho thỏa.
"Trên mặt của tôi có cái gì không nên có sao?"
Tử Yến tủm tỉm cười nói: "Hình như đã không còn cái gì "hẳn là phải có"."
"Đã không còn cái gì?"
"Lo lắng, bất an, hoặc là sợ hãi."
Lạc Lan oán thầm: Nàng lo lắng sợ hãi, Thần Sa bất mãn; nàng không lo lắng sợ hãi, Tử Yến bất mãn. Rốt cuộc là mấy người muốn loại nào đây?
"Lúc đầu tôi rất hoảng sợ, nhưng sau đã bình tĩnh trở lại." Như vậy vừa lòng chưa?
Tử Yến nói câu đầy hàm ý: "Công chúa khôi phục rất nhanh."
Lạc Lan tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Không phải là dã thú tấn công người sao? Người đều không sao, công tước cảm thấy tôi nên lo lắng thêm bao lâu?" Người với người sống chung với nhau chính là có qua có lại, nếu anh thẳng thắn thành khẩn, thì nàng cũng thẳng thắn thành khẩn, nếu anh lừa gạt, thì nàng cũng sẽ lừa gạt.
Tử Yến không trả lời, ngón trỏ khảy nhẹ, một lá bài Tarot trong suốt phát sáng bắn lên cao, rồi nhìn nó từ từ bay xuống trở lại đầu ngón tay. Trong hào quang lưu chuyển, khóe miệng của hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt tối nghĩa khó có thể phân biệt.
Lạc Lan trong lòng sợ hãi, thể năng của hắn nhất định là trên cấp A, xác suất bộc phát dị biến cũng không thấp, nàng không nhịn được xê dịch về hướng cửa xe.
Tử Yến giương mắt nhìn nàng, không có mỉm cười, ánh mắt đào hoa phong tình của hắn ẩn hiện bi thương.
Lạc Lan lần đầu tiên nhìn thấy một Tử Yến như vậy, liền cảm thấy có lỗi và bất an không hiểu rõ, nàng giả vờ sửa sang lại quần áo, xích người trở lại một chút.
Đột nhiên Tử Yến làm cái mặt quỷ muốn ăn thịt người, nhào về phía nàng "Hù" một tiếng, Lạc Lan sợ tới mức mặt mày tái mét, thét lên một tiếng lùi về phía sau, cả người lui đến chỗ ngồi cuối xe.
Tử Yến cười ha ha, nhìn Lạc Lan đang chật vật không chịu nổi, hài lòng gật gật đầu, "Đúng rồi, biểu cảm này là được rồi."
Lạc Lan vừa thẹn vừa giận, phụng phịu trở lại chỗ ngồi.
Đầu óc của nàng đúng là bị nhũn nước rồi, lại còn sinh lòng thương cảm cái tên yêu nghiệt này, tất cả mọi người trên thế giới này đều bị hắn đùa chết, hắn còn sống tốt như vậy!
"Này, giận à..."
Mặc kệ Tử Yến trêu chọc như thế nào, Lạc Lan cũng làm như không nghe, nàng kiên quyết không nói một lời.
————•————•————
Lạc Lan về đến nhà, thì nhìn thấy Thanh Việt cùng với máy tính một hỏi một trả lời, cô đang học tập luật pháp của Odin.
Nàng không muốn quấy rầy Thanh Việt nên lặng lẽ rời khỏi.
Xem ra cuộc nói chuyện lần trước đã có tác dụng, Thanh Việt không còn bài xích tất cả mọi thứ có liên quan đến Odin nữa, cô bắt đầu học tập hòa nhập với cuộc sống ở đây.
Theo tài liệu của bác sĩ Mục, Thanh Việt có thể năng cấp E, đạt học vị về kinh tế và pháp luật, phụ trách xử lý công việc hàng ngày của công chúa; Thanh Sơ có thể năng cấp B, đã học qua cách chiến đấu và dùng súng, gánh vác trọng trách bảo vệ an toàn cho công chúa, là cận vệ của công chúa.
Năng lực của hai người không được coi là xuất sắc, nhưng Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng không xuất sắc, vừa đúng lúc mọi người cùng cố gắng.
Lạc Lan trở lại phòng mình, nàng lên mạng tỉ mỉ tìm kiếm, xác định không có tin tức gì về phát sinh dị biến.
Xem ra liên bang Odin muốn giữ kín chuyện này, nàng dường như đã biết một chuyện không nên biết, nhưng lại có liên quan mật thiết với nàng.
Lạc Lan cảm thấy tâm tư thấp thỏm lo âu, chung quy là ngồi không thì không thể yên được, nàng nhìn thời gian, quyết định đi làm cơm chiều, thả lỏng thần kinh đang quá căng thẳng.
Trên mạng có nói nhà hàng tốt nhất ở hành tinh Relicta chính là nhà hàng Everest (Châu Mục Lãng Mã), nghe nói đó là tên gọi ngọn núi cao nhất của địa cầu cổ xưa, ở đó có hai món ăn nổi tiếng chính là há cảo hấp (quán thang tiểu lung bao) và canh hầm bát bửu bí đao (Đông qua bát bảo chung), được cho là hai món ăn đã bị thất truyền, xuất phát từ thủ pháp sơ chế nguyên thủy các sơn trân hải vị, hương vị ngon đặc sắc.
Lạc Lan quyết định làm hai món này, vì nếu chẳng may ngày nào đó nàng bị Thần Sa đuổi ra khỏi nhà, cũng có thể đến Everest tìm việc làm.
Nguyên liệu để nấu món canh hầm không đủ tám món (bát bảo), vậy làm bốn món thôi!
Lạc Lan bận rộn hơn một giờ, nàng đem bốn món đã chuẩn bị bỏ vào quả bí đao đã được khắc gọt tỉ mỉ đẹp mắt, sau đó bỏ cả trái bí đao vào nồi bắt lên bếp, bật nhỏ lửa bắt đầu chưng.
Tiếp theo còn một món nữa là há cảo hấp.
Nàng sai bảo người máy nặn nhân bánh, còn nàng chuẩn bị lớp da bánh.
Khi đổ bột mì vào chậu, nàng tự thì thào nói: "Đừng cho nước quá nhiều." Lời vừa thốt ra, đột nhiên nàng cảm thấy hoảng hốt, dường như có ai đó đã nói với nàng những lời giống như vậy, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thì không nghĩ được gì nữa.
Lạc Lan kinh ngạc ngẩn người, là người dạy nàng nấu ăn đã nói những lời này sao? Cảm giác rất dịu dàng ấm áp!
"Xin phép một chút"
Lạc Lan phục hồi lại tinh thần, phát hiện Thần Sa đứng trước mặt nàng, không biết hắn vào đây khi nào.
"À, vâng..." Lạc Lan vội vàng tránh sang một bên, không cẩn thận thế nào làm lật úp chậu bột.
Vốn chỉ là đổ chút bột, cùng lắm thì nhà bếp bị bẩn tí xíu, sai bảo người máy quét dọn một chút là được. Nhưng Thần Sa là thể năng 3A, hắn còn chưa kịp nhìn đã phản ứng quá nhanh, mũi chân của hắn đá cái chậu bay lên, bên trong chậu chính là bột mì, là bột mì chưa cho nước vào.
Vì thế, cái chậu xinh đẹp lộn đúng một vòng, vừa khéo nằm lại ngay ngắn trên bàn, nhưng bột mì thì bay tứ phía.
Thần Sa không biết chuyện gì, xoay người một cái đã phóng ngay đến ngoài cửa bếp.
Lạc Lan không có thân thủ giống như vậy, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bột mì phủ kín đầu và mặt mình.
Lạc Lan khóc không ra nước mắt nhìn Thần Sa. Thần Sa mặt không chút thay đổi hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao." Cho dù có sao, nàng dám tìm Thần Sa làm phiền hắn sao?
"Nếu thấy không thoải mái, thì cho tôi biết." Thần Sa lời còn chưa dứt, người đã biến mất.
Lạc Lan sững sờ một chút, đột nhiên phản ứng kịp, thì ra hắn suốt ngày ăn cơm dinh dưỡng nên chưa từng thấy qua bột mì nguyên thủy!
Nếu bây giờ nàng giả vờ bị trúng độc té xỉu dọa hắn, còn kịp không?
Lạc Lan vỗ vỗ tóc, bột mì rơi xuống mù mịt.
Thần Sa vừa rồi vào nhà bếp là muốn làm gì? Dường như chưa làm được gì đã đi rồi! Nếu như là Tử Yến, Lạc Lan mới cảm thấy tất cả đều hợp lý, nhưng Thần Sa thì...
Lạc Lan nhìn trái nhìn phải, ánh mắt liền dừng lại ở tủ giữ mát, nàng mở ra liền nhìn thấy tủ trống rỗng, nhưng có chứa một loạt các hộp thức ăn dinh dưỡng đủ loại.
Xem ra hắn định dùng thức ăn dinh dưỡng đóng hộp làm cơm chiều.
Hắn đây bởi vì xấu hổ, nên hộp dinh dưỡng còn chưa lấy đã đi rồi sao?
————•————•————
Hơn nửa canh giờ sau, Lạc Lan chuẩn bị một bàn ăn, giao cho người máy, sai nó đưa đến phòng của Thần Sa.
Trên bàn ăn là Canh hầm bí đao, một khay há cảo hấp cùng với hai hộp thức ăn dinh dưỡng.
Tuy rằng mùi vị của thức ăn Lạc Lan rất hài lòng, nhưng không biết khẩu vị của Thần Sa thế nào, nên để phòng hờ, nàng cho thêm hai hộp thức ăn dinh dưỡng vào. Dù sao nàng cũng đã có tâm ý, ăn hay không là tùy hắn.
Mười mấy phút sau, người máy quay trở lại, trên khay, mâm, bát đĩa đều trống không, hai hộp thức ăn dinh dưỡng chỉ còn lại một hộp.
Lạc Lan không khỏi cười thầm: "Ăn uống không tệ lắm!"
————•————•————
Buổi tối, khi Lạc Lan ngủ, nàng mơ thấy chính mình đang đi trên đường lớn, chung quanh ồn ào nhốn nháo rất nhiều người, nàng nhìn quanh, tìm kiếm gì đó, đột nhiên tất cả mọi người biến thành quái thú, há cái miệng to như chậu máu hướng về phía nàng.
"A ——" Lạc Lan hét lên thất thanh, từ trong mộng bừng tỉnh.
Đột nhiên, đèn sáng, Thần Sa mặc áo ngủ đứng ở bên giường.
Lạc Lan bị hoảng sợ, thân thể run rẩy, thu người muốn trốn.
Thần Sa lập tức lùi về phía sau, lui thẳng đến cửa phòng ngủ.
Hai người cách nhau một khoảng cách, im lặng đối diện.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, xa cách, không có lo lắng, cũng không có ác ý.
Lạc Lan từ cơn mơ thật sự tỉnh táo lại, thở dốc cũng dần trở nên bình thường.
Thần Sa xoay người rời khỏi.
"Chờ một chút!"
Thần Sa dừng bước, Lạc Lan cảm thấy có lỗi nói: "Tôi gặp ác mộng, vừa rồi không phải cố ý."
Thần Sa quay người lại hỏi: "Cô đã biết?"
Một câu nói không đầu không đuôi, tuy rằng là dùng ngữ khí nghi vấn, nhưng cũng không có nhiều ý nghi vấn.
Lạc Lan đột nhiên phát hiện, Tử Yến quỷ kế đa đoan, Thần Sa thẳng thắng lạnh nhạt, nhưng có đôi khi loại thẳng thắn này lại càng khó đối phó.
Lạc Lan chần chừ trong chớp mắt, liền gật đầu.
Thần Sa lạnh lùng nói: "Cô chỉ có hai lựa chọn, vượt qua sợ hãi, hoặc bị sợ hãi dày vò."
Gene dị chủng của người này đích thực là quỷ hút máu! Một chút tình người cũng không có! Lạc Lan cố ý khiêu khích nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể chết, vậy là người bình thường thì bắt buộc phải sợ rồi?"
"Không phải cô sợ sau khi dị biến thành dã thú sẽ ăn thịt cô sao? Không muốn nó ăn thịt, thì đi mà giết nó! Làm thể năng của mình tăng lên cấp 3A, cho dù tôi có đột nhiên bị dị biến, cô cũng có cơ hội giết tôi."
Hô hấp của Lạc Lan như ngừng lại, hắn nói thật sao?
Ánh mắt của Thần Sa lạnh lùng kiên định, không có một chút ý đùa giỡn.
Lạc Lan không nói được câu nào, Thần Sa mặt không thay đổi bỏ đi.
Lạc Lan liền thở ra một hơi dài, nàng tự an ủi mình, ý của Thần Sa chỉ là nên có năng lực tự bảo vệ mình, tự nhiên sẽ không cần sợ người khác dị biến, mình chỉ cần xem nhẹ mặt chữ nghĩa, lĩnh hội tinh thần bên trong là được rồi!
Lạc Lan nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Nàng vốn cho rằng mình đã chấp nhận sự thật, nhưng ác mộng khiến cho nàng ý thức được, nàng cũng không có biểu hiện bình tĩnh ra ngoài như nàng nghĩ. Khi ở trên xe bay với Tử Yến, phản ứng của nàng chứng tỏ rằng nàng không phải sợ hãi, mà là với sự thật không thể thay đổi kia, nàng đã tự bưng mắt bịt tai thôi miên chính mình, giả vờ như tất cả đều bình thường.
"Vượt qua sợ hãi, hoặc bị sợ hãi dày vò?"
"Cầm trong tay kiếm sắt, hiên ngang tiến lên!"
Lạc Lan mạnh mẽ ngồi dậy, nghênh ngang mà nói: "Không phải chỉ là thể năng cấp 3A sao? Phong Lâm nói tôi có tiềm năng rất lớn! Ai sợ ai chứ?"
Đứng trên sân thượng, dựa vào lan can đón gió, Thần Sa nhìn xa xa vào bóng đêm thì quay đầu lại liếc mắt vào cửa sổ của Lạc Lan, sau đó hắn lại nhìn về phía bầu trời bao la.
HẾT CHƯƠNG 1.04
(1.4.1) Điển tích nổi tiếng thời xưa: (ngũ thập tiếu bách bộ) Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai cùng là hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau). Tương đương với các câu thành ngữ: chó chê mèo lắm lông; chuột chù chê khỉ hôi; lươn ngắn chê chạch dài (chú thích từ nguồn https://bongsabj.wordpress.com/)