Lạc Lan bị thương không nghiêm trọng lắm, nên nghỉ ngơi vài ngày đã khỏe hẳn.
Sáng sớm, Lạc Lan chuẩn bị đi làm thì nhìn đến hộp mắt kính đặt ở trên bàn trang điểm. Nàng buồn cười lắc đầu, xoay người rời khỏi, đi được vài bước, đột nhiên quay trở lại, lấy kính đeo vào.
Đến viện nghiên cứu, Lạc Lan vừa chờ thang máy, vừa cúi đầu xem tài liệu, Phong Lâm đi tới, quan tâm hỏi: "Vết thương của cô đã khỏi hẳn chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm 2 ngày nữa?"
Lạc Lan đầu còn chưa nâng đã nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, tôi không muốn bỏ lỡ cuộc họp ngày hôm nay."
Phong Lâm vỗ vỗ vào vai nàng: "Tử Yến nói Thần Sa tặng quà cho cô, có thích không?"
Lạc Lan ngẩng đầu, mặt hướng về phía Phong Lâm, chỉ chỉ lên cặp mắt kính " lạnh lùng, học giả" ở trên sống mũi.
Phong Lâm "Haizz" một tiếng, tỏ ra biểu cảm "Thần Sa, tôi lấy gì cứu anh đây".
Lạc Lan nhanh chóng ấn xuống thiết bị điện tử cá nhân, chụp một tấm ảnh, ghi lại biểu cảm Phong Lâm nhìn nàng, phấn khích gửi cho Tử Yến.
Còn ghi thêm một câu: "Cảm ơn nha! Nhưng thật tình là không cần có lần sau đâu."
——————•——————
Phong Lâm buồn bực than thở: "Có nhầm hay không? Tử Yến không nói cho cậu ấy biết là nên mua cái gì sao?"
Lạc Lan nhớ tới lời nói của Thần Sa buổi tối hôm đó, "Anh ấy nghe theo lời người khác đề nghị, là bởi vì anh ấy cũng muốn làm vậy."
"Tít tít" âm thanh báo có cuộc gọi đến, Tử Yến yêu cầu nói chuyện bằng hình ảnh, Lạc Lan cho kết nối.
Hắn nhìn thấy bộ dáng của Lạc Lan, cười vui vẻ, "Nhìn rất đẹp."
"Đẹp như vậy, sao anh không mua cho đám phụ nữ của anh mỗi người một cái?"
Tử Yến cười tủm tỉm nói: "Thật ra tôi cũng muốn đấy, nhưng đáng tiếc tôi chẳng có cô nào là thích đọc sách, làm nghiên cứu, cả ngày cứ dùng ánh mắt nhàm chán đó liếc tới liếc lui."
Lạc Lan nghiến răng.
Phong Lâm châm chọc: "Thật sự cảm ơn anh đã không tới gây họa cho chúng tôi!"
"Không cần khách sáo!" Tử Yến thản nhiên, da mặt cũng thật sự dày, hắn nhìn qua đánh giá đầu của Lạc Lan, "Vết thương đã lành hẳn chưa? Cô liều mạng như vậy, cấp trên của cô có biết không?"
Lạc Lan theo bản năng sờ sờ lên đầu, cười với Phong Lâm giải thích: "Thật sự không sao, bác sĩ nói có thể ra ngoài."
Phong Lâm bất đắc dĩ nói: "Tự cẩn thận một chút."
Lạc Lan huơ huơ nắm tay về phía Tử Yến, sau đó lập tức tắt hình ảnh cuộc gọi, không để cho hắn có cơ hội phản kích.
————•————•————
Lạc Lan thay xong đồng phục làm việc, đi vào phòng họp lớn, liền phát hiện đã có rất nhiều người ở đó.
Liếc mắt nhìn lướt qua, tất cả đều mặc đồng phục màu trắng, nhưng lại có một sự khác nhau nho nhỏ, trên ngực có đeo huy chương chữ thập đỏ chính là bác sĩ, còn trên ngực có huy chương cỏ bốn lá màu xanh chính là nhân viên nghiên cứu.
Sở Mặc đang trả lời một nhân viên nghiên cứu sơ cấp về vấn đề phản ứng lâm sàng của người bệnh, hắn cực kỳ kiên nhẫn cẩn thận.
Lạc Lan chống cằm, nhìn Sở Mặc cảm thán: may mắn liên bang còn có một người đàn ông đáng tin cậy như Sở Mặc, có lẽ Phong Lâm bởi vì đã nhìn thấy quá nhiều tên không đáng tin cậy, nên mới thầm thương trộm nhớ Sở Mặc.
Phong Lâm ngồi bên cạnh Lạc Lan, lấy cây bút điện tử chọc chọc vào người Lạc Lan, "Tôi biết Sở Mặc là người đàn ông được mọi người yêu thích, cô đã kết hôn rồi, đừng có suy nghĩ lung tung."
""Yên tâm, tôi sẽ không hưởng cùng cô đâu!"
Phong Lâm mặt đầy cảnh giác, che giấu nói: "Ý gì vậy? Sở Mặc và tôi không có gì đâu!"
Lạc Lan cười mỉm nhìn Phong Lâm dò xét, bỡn cợt hỏi: "Chẳng lẽ cô không muốn có quan hệ gì đó với anh ấy sao?"
Phong Lâm im lặng trong chớp mắt, mệt mỏi nói: "Cô đó, chuyện của mình còn rối một mớ bòng bong! Đừng quan tâm chuyện vớ vẩn nữa."
"Tôi làm gì mà rối?" Lạc Lan bị dọa muốn đứng tim, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Phong Lâm còn chưa mở miệng, Anna đã bước lên bục phát biểu, nhắc nhở mọi người đã đến giờ họp, Phong Lâm và Lạc Lan lập tức yên lặng không còn suy nghĩ riêng tư, tập trung lắng nghe.
——————•——————
Dưới sự chủ trì của Anna, những người phát biểu theo trình tự, từng người bước lên đài phát biểu.
Các bác sĩ giảng giải về trị liệu lâm sàng, nghiên cứu viên phát biểu về các thí nghiệm quan sát, hai bên tham khảo lẫn nhau, đưa ra nghi vấn, triển khai thảo luận sôi nổi.
Cuối cùng là Sở Mặc và Phong Lâm lên phát biểu.
"Cho đến nay, dị biến gene được chia thành hai loại, chính là dị biến đột phát và dị biến tự nhiên, chúng ta cũng xem hai loại dị biến này giống như hai loại bệnh đang nghiên cứu, cũng không chắc chúng có liên quan đến nhau hay không. Ít ra theo các tranh luận mà nói, nếu chúng ta có thể chữa được dị biến đột phát, thì dị biến tự nhiên cũng có thể chữa khỏi..."
"Mấy trăm năm qua, vô số các nghiên cứu thực nghiệm đều thất bại. Nhìn chung, những thất bại này không hề có ý nghĩa, khiến cho nhóm chúng tôi vô cùng tuyệt vọng. Nhưng có lẽ những điều đó vẫn đang nói cho chúng ta biết con đường đúng đang ở đâu. Giống như chơi trò chơi mê cung vậy, nếu không đưa ra chiến lược ban đầu, tuyệt đối sẽ không thể xác định được đường đi, nhưng có thể thông qua thử sai, từ từ sẽ loại trừ đi những hướng đi sai lầm..."
Trước khi Phong Lâm và Sở Mặc phát biểu, hẳn là không ai biết đối phương sẽ nói cái gì, nhưng khi bọn họ phát biểu giống như có trăm ngàn các mối nối liên hệ với nhau. Chẳng những khiến cho người nghe cực kỳ thích thú, hận không thể ghi chép lại từng lời nói của bọn họ, mà còn làm cho bọn họ hy vọng và vui mừng.
Tám giờ đồng hồ, thoáng một cái đã trôi qua.
Khi Anna tuyên bố hội nghị chấm dứt, vẻ mặt của mỗi người đều lộ nét lo lắng, ngồi bất động, dường như vẫn còn đang miên man trong suy nghĩ của mình.
Lạc Lan hơi hơi cảm thấy, Phong Lâm và Sở Mặc giống như đã chạm đến một cánh cửa, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy chìa khóa mở cửa ở đâu.
Sở Mặc đi tới, khen ngợi Phong Lâm: "Bài phát biểu thật ấn tượng!"
Phong Lâm nhíu mày, cười nói: "Anh cũng không tồi!"
Sở Mặc vươn tay, "Cố lên! Nếu không, bệnh viện của chúng tôi sẽ khiến cho viện nghiên cứu của các cô mất mặt, chỗ của các cô dù sao cũng là viện nghiên cứu chuyên nghiệp nhất ở đây!"
Các bác sĩ đều cười ha ha.
Phong Lâm cầm tay của Sở Mặc, tinh thần phấn khởi nói: "Sở Mặc viện trưởng, các anh nếu không cố gắng hơn nữa, có lẽ bệnh nhân của các anh sẽ đều chạy đến viện nghiên cứu của chúng tôi xin chữa trị, chỗ của chúng tôi dù sao cũng không phải là bệnh viện."
Nhóm nghiên cứu viên rộ lên tràng pháo tay ủng hộ vang dội.
Trong nháy mắt, Lạc Lan thân ở giữa đám người cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào
Nếu như nói Thần Sa và chấp chính quan bọn họ dấn thân trên chiến trường tràn ngập khói lửa thuốc súng vì liên bang chiến đấu, thì Sở Mặc và Phong Lâm bọn họ cũng đang ở trên một chiến trường không có khói lửa thuốc súng vì liên bang chiến đấu, nhìn qua bọn họ không hề nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vô số lần thất bại, vô số thí nghiệm buồn tẻ cả ngày lẫn đêm, từ trong tuyệt vọng cố gắng tìm kiếm chút hy vọng xa vời, dũng khí và kiên trì của bọn họ so với dũng khí và kiên cường của những quân nhân chiến đấu ngoài kia, không hề thua kém.
Lạc Lan đặt tay trước ngực tại vị trí trái tim mình, nàng rõ ràng cảm nhận được tiếng đập "thình thịch" có lực của nó.
Đột nhiên, nàng phát hiện có rất nhiều chuyện bất tri bất giác đã thay đổi.
Mười năm trước, nàng vì hiệu quả và lợi ích cho cuộc sống nên mới chọn công việc nghiên cứu gene này; mười năm sau, nàng thích công việc của mình, nàng thích Phong Lâm, thích Sở Mặc, thích những đồng nghiệp luôn phấn đầu cùng nhau cố gắng, thích trong mỗi một lần nghiên cứu lại phát hiện ra thứ gì đó thật sự bé nhỏ.
Mười năm trước, nàng muốn trở thành bác sĩ chữa trị gene, bởi vì nàng muốn chữa khỏi bệnh cho Thiên Húc; mười năm sau, nàng càng muốn trở thành bác sĩ chữa trị gene, bởi vì nàng không chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Thiên Húc, mà còn muốn chữa khỏi bệnh cho những người bệnh khác.
————•————•————
Lạc Lan quay trở lại văn phòng, ngồi vào ghế dựa, nhìn đến khung ảnh 3D, yên lặng trầm tư.
Bên trong khung cảnh 3D là hình ảnh mặt trời mọc, nàng đã cùng Thiên Húc đi đến ngọn núi cao nhất Relicta, núi Ilar, chụp lại hình ảnh này.
Lúc nàng cố gắng luyện tập thể năng đạt cấp D, Thiên Húc đã đồng ý thưởng cho nàng, nàng đã đề nghị đi đến ngọn núi cao nhất Relicta.
Với thể năng như vậy mà đi khiêu chiến chỗ khó khăn nhất hành tinh kỳ thật rất miễn cưỡng, nhưng Lạc Lan rất muốn hoàn thành tâm nguyện đó. Mỗi một tâm nguyện của nàng đều giống như những nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, trèo lên ngọn núi cao nhất Relicta chính là nhiệm vụ đơn giản nhất.
Thiên Húc không hỏi tại nàng sao lại có một quyết định thiếu lý trí như vậy, càng không nói cái gì là tương lai còn dài, đề nghị nàng nên cố gắng đạt thể năng cấp C rồi mới đi, nhưng hắn đã đồng ý.
Hắn chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo: Mua đồ ăn tốt nhất, huấn luyện nàng kỹ năng tự xoay xở trong lúc đi dã ngoại, thiết kế sẵn đường đi, thử qua các loại nguy hiểm...
Cho dù có vô vàn chuẩn bị, nhưng khi đi thực tế thật sự có rất nhiều nguy hiểm. Thậm chí bởi vì sai lầm của nàng, hai người thiếu chút nữa đã ngã xuống vách đá cao vạn trượng.
Tuy cuối cùng vẫn giữ được mạng sống, nhưng chẳng những bị mất đi phần lớn các trang bị, mà còn lệch hướng con đường đã định ra trước đó.
——————•——————
Khi màn đêm buông xuống, gió to nổi lên, trời có trận tuyết lớn, trên trời dưới đất tối đen như mực, ngoại trừ tuyết chỉ có băng, giống như một nơi có thể giết chết tất cả sự sống bất cứ lúc nào.
Lạc Lan thật sự tuyệt vọng, ngay cả chính nàng còn muốn tát cho mình vài cái tát, đã tự mình gây ra lỗi thì thôi đi, lại còn kéo theo Thiên Húc chết chung?
Nhưng Thiên Húc không có trách nàng.
Giọng nói của hắn vẫn như thường ngày, ấm áp bình tĩnh, "Đây mới chính là phong cảnh đẹp nhất trong lúc leo núi, giống như đời người, vĩnh viễn không thể nào sắp đặt trước được, sẽ luôn có những biến cố bất ngờ. Biến cố không chỉ mang ý nghĩa khó khăn, mà còn là những phong cảnh tuyệt vời không giống bình thường. Quá trình leo núi bởi vì chút biến cố này, mới khiến con người ta mãi mãi quý trọng sinh mạng, và luôn chờ mong những tiếp diễn sau đó."
"Sau đó vẫn là gió tuyết thì sao?"
"Vậy cứ tiếp tục chờ sau đó nữa."
——————•——————
Sau đó, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Rồi sau đó, sau đó nữa, hai ngày sau, gió tuyết ngừng hẳn.
Lạc Lan kinh ngạc nhìn thấy ——
Những mảng tuyết đọng thật dày bởi vì gió thổi, cùng với địa thế hiểm trở đã tạo nên những hình dáng kỳ lạ, toàn bộ thế giới giống như một viên ngọc mài, sắc sảo kỳ diệu, không một bàn tay con người nào có thể tạo ra được. Đúng lúc đó, mặt trời lộ ra từ trong mây, làm xuất hiện một dải cầu vồng kéo dài qua đám mây và băng tuyết, tuyệt đẹp không giống như ở trần gian.
Lạc Lan kích động chạy vào thế giới băng tuyết tuyệt đẹp như khảm ngọc, đứng phía dưới dải sắc cầu vòng, quay đầu nhìn về phía Thiên Húc.
Thiên Húc bình tĩnh đứng phía sau lưng nàng, mỉm cười nhìn nàng.
Bỗng nhiên trong lồng ngực của Lạc Lan tràn ngập dũng khí chưa từng có trước đây, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải luôn luôn hy vọng cố gắng tiến về phía trước, bởi vì biến cố không chỉ là khó khăn, chỉ cần vượt qua, sẽ được nhìn thấy cảnh đẹp ngoài mong đợi.
——————•——————
Ba ngày sau Lạc Lan và Thiên Húc trải qua gian khổ, theo một con đường khác leo lên được đỉnh núi.
Khi được ngắm cảnh mặt trời bắt đầu dâng lên từ những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ở dưới chân, ánh sáng tươi mới từ từ ẩn hiện sau những dãy núi hùng vĩ trùng trùng điệp điệp, nàng cảm thấy tất cả khổ cực đều không đáng nhắc tới.
Đối với phong cảnh mặt trời mọc trên ngàn vạn ngọn núi, nàng đã chụp được bức ảnh này, ở trong lòng nàng tự hào nói với chính mình: Nguyện vọng thứ nhất đã hoàn thành!
————•————•————
Lạc Lan nhắn tin cho Thiên Húc: "Tối nay có rảnh không, em mời anh ăn tối ở nhà hàng Everest."
"Có chuyện gì đặc biệt sao?" Thiên Húc lập tức nắm được trọng điểm.
"Một là cảm ơn anh mấy hôm trước đã cứu em, hai là câu hỏi cách đây 10 năm anh hỏi em, bây giờ đã có đáp án."
"Tôi đang còn có chút việc, nửa giờ sau mới có thể xong."
"Một giờ sau gặp ở nhà hàng nhé?"
"Được."
Lạc Lan sau khi đặt chỗ ở nhà hàng, liền liên lạc với Thần Sa.
Hình ảnh biểu hiện Thần Sa đang ở khu huấn luyện, đầu đầy mồ hôi, phía sau hắn là chấp chính quan đang mặc bộ đồ tác chiến, toàn thân ông ta phủ kín một màu đen, dáng vẻ nghiêm trang.
Ánh mắt của Thần Sa dừng lại trên mắt kính của Lạc Lan, "Có chuyện gì?"
"Tối nay tôi cùng một người bạn ra ngoài ăn cơm, có thể về trễ một chút."
"Đồng nghiệp?"
"Không phải, là Thiên Húc. Lần trước anh ấy đã cứu tôi, tôi muốn mời anh ấy ăn cơm tỏ chút lòng biết ơn."
"Biết rồi." Thần Sa rõ ràng dứt khoát tắt hình ảnh liên lạc.
Lạc Lan vuốt ve thiết bị điện tử cá nhân, suy ngẫm về hình ảnh vừa rồi
Thần Sa và chấp chính quan đang huấn luyện đối kháng, dường như người bị đánh là Thần Sa, chẳng lẽ thể năng của chấp chính quan cao hơn Thần Sa?
Nhưng mà chấp chính quan chắc chắn cũng không thoải mái, có thể bởi vì không nhìn thấy được dáng vẻ của ông ta, nên mới cảm thấy ông ta thoải mái.
Quả nhiên, những kẻ đeo mặt nạ đều giỏi che giấu!
——————•——————
Nhà hàng Everest nằm ở xa trung tâm thương mại và khu dân cư, trên một ngọn núi bên cạnh con sông, hoàn cảnh chung quanh cực kỳ thanh bình yên tĩnh.
Lạc Lan ngồi ở khu lộ thiên bằng gỗ, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Phía dưới khu lộ thiên là rừng cây xanh tốt, gió thoảng qua, bóng cây lắc lư, vang tiếng xào xạt. Ở xa xa là núi non trùng trùng điệp điệp, một con sông lớn uốn khúc, cuồn cuộn chảy xiết. Mặt nước sông phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hình ảnh tròn trịa giắt trên bầu trời, một đông một tây hòa lẫn, chính là hai vệ tinh tự nhiên (1.8.1) nổi tiếng của hành tinh Relicta: Song Tử.
Lạc Lan thu hồi ánh mắt, mở mạng, vừa lướt diễn đàn của khu căn cứ, vừa đợi Thiên Húc.
Trang đầu của diễn đàn chính là hình ảnh Phong Lâm và Sở Mặc nắm tay nhìn nhau, có tiêu đề: Nam thần + nữ thần, hãy ở bên nhau!
Lạc Lan cười ha ha, click vào xem thử, thì phát hiện một đoạn video clip, từ lúc cuộc họp vừa kết thúc, Sở Mặc bắt đầu đi đến chào hỏi Phong Lâm, cho đến lúc Phong Lâm dương dương tự đắc đáp trả lại thì kết thúc.
Upload đoạn clip này có lẽ là nhân viên nghiên cứu hoặc bác sĩ đã tham dự cuộc họp, để không phạm luật bảo mật, địa điểm và thời gian trên đoạn clip vô cùng mơ hồ, cảnh vật xung quanh đều được thay bằng cảnh đêm đô thị đèn đuốc sáng choang, ngựa xe dập dìu, bên trong lại hiện lên hai kẻ tự tin khí phách, giống như mơ hồ ám chỉ chuyện của bọn họ ảnh hưởng tới rất nhiều người.
Bên dưới là các loại comment gào khóc thảm thiết.
"Không còn nghi ngờ gì nữa, công tước Phong Lâm mới là khí phách nhất!"
"Vì liên bang, cầu mong hai người cứ tiếp tục yêu nhau giết nhau!"
"Đột nhiên muốn đổi sang nghiên cứu gene quá, bây giờ đổi nghề vẫn còn kịp chứ?"
...
————•————•————
Lạc Lan cảm thấy vui, vừa ngẩng đầu nàng liền phát hiện Thiên Húc đã ngồi ở đối diện, vừa cười vừa lẳng lặng nhìn nàng.
Lạc Lan tắt mạng, "Đến sao không gọi em?"
"Nhìn em cười rất vui vẻ, không muốn quấy rầy."
Lạc Lan chạm vào mặt bàn, hình ảnh 3D của thực đơn xuất hiện, "Anh muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn gì?"
Lạc Lan ngượng ngùng nói: "Món ăn nổi tiếng nhất. Em muốn biết rốt cuộc là em nấu ngon hơn, hay đầu bếp ở đây nấu ngon hơn."
"Đúng lúc tôi cũng muốn ăn." Thiên Húc chọn "Đông qua bát bảo chung" và "Quán than tiểu lung bao", gọi thêm trà cỏ mà đầu bếp đề cử, có thể vừa uống trà vừa chờ món ăn.
Lạc Lan nâng lên tách trà, thành tâm kính Thiên Húc: "Cảm ơn!"
Thiên Húc cười nhấp một ngụm trà, "Em nói em đã có đáp án?"
"Vâng! 10 năm gần đây, anh không có hỏi em, em còn tưởng anh đã quên, không ngờ hôm nay em nhắc đến, anh lại biết em đang nói cái gì."
"Em kiên trì nổ lực để có đáp án, tôi làm sao quên được?"
Đúng vậy! Mười năm nay nàng đã ngày đêm nổ lực không dám lãng phí, bởi vì nàng muốn tìm thấy tương lai của mình. Lạc Lan đặt hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng, "Dùng thời gian 10 năm, bây giờ rốt cuộc em đã có thể trả lời câu hỏi của anh."
Thiên Húc hỏi: "Em thích Relicta sao?"
Lạc Lan không chút do dự nói: "Thích!" Mười năm, rất nhiều điều tốt đẹp đã in sâu vào trí nhớ của nàng, khiến cho nàng đối với tinh cầu này từ xa lạ đến yêu thích.
Thiên Húc im lặng một thoáng, tiếp tục hỏi: "Em đồng ý tiếp tục định cư ở đây sao?"
"Em đồng ý!" Trong biển sao trời này, rốt cuộc nàng đã tìm được nhà của mình, khóe môi của Lạc Lan từ từ cong lên, nét cười trên mặt ngày càng rõ, giống như một đóa hoa xuân đón gió nở rộ.
Thiên Húc cẩn thận nói: "Trong lúc làm nghiên cứu, phải thực hiện quan sát trên nhiều mẫu mới có thể đưa ra kết luận, em không cần đến các hành tinh khác tìm hiểu sao?"
Lạc Lan ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đầy sao lóe sáng, "Các hành tinh khác có lẽ sẽ đẹp hơn tốt hơn, nhưng ở những nơi đó không có các anh." Nàng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Thiên Húc, chỉ chỉ vào tim mình, "Trái tim nói cho em biết nó muốn ở lại đây, tiếp tục làm chuyện mình thích, tiếp tục cùng những người mình thích sống vui vẻ bên nhau."
"Thân là một nhà khoa học, em hẳn là nên biết trái tim của con người không biết suy nghĩ."
"Nhưng nó có tình cảm, hơn nữa là loại tình cảm trung trinh nhất! nếu không vì sao khi cấy ghép các bộ phận khác vào cơ thể đều có phản ứng đào thải?"
Thiên Húc bất đắc dĩ, "Cấp trên nữ thần của em có biết em am hiểu chuyện hưu chuyện vượn này không vậy?"
"Ừ—— cô ấy thích em lắm đấy!" Lạc Lan hoàn toàn đắc ý, "Đối với nhà khoa học mà nói, đầu óc có trí tưởng tưởng phong phú là cực kỳ quan trọng!"
Thiên Húc cười lắc đầu, nâng lên tách trà, trịnh trọng nói: "Hoan nghênh em đến Relicta định cư!"
Lạc Lan chạm tách với hắn, "Cảm ơn!"
————•————•————
Hai người dùng bữa xong, đến bãi xe để lấy xe.
Lạc Lan vừa lấy thẻ xe cắm vào máy phục vụ, vừa nói: "Giá cả ở đây quá đắt, nhưng mà, có người thật đến dẫn vào chỗ ngồi, có người thật mang thức ăn lên, phục vụ rất ân cần, hương vị cũng danh bất hư truyền, đắt đúng là hợp lý."
Sau khi máy phục vụ xác nhận thân phận của hai người, theo băng truyền, xe bay của Thiên Húc và xe bay của Lạc Lan cùng xuất hiện trên đường xe chạy.
Thiên Húc hỏi: "Em đưa cho anh địa chỉ nhà em, anh đưa em về."
"Không cần, không cần! Một mình em về cũng được, ở đây lại xa, đưa tới đưa lui phiền phức lắm!"
Lạc Lan vô cùng lo lắng, may mắn sao Thiên Húc không nhắc đến nữa.
————•————•————
Hắn và Lạc Lan cùng đi đến bên cạnh xe của nàng, "Chế độ lái xe tự động không phải lúc nào cũng an toàn, em có thời gian nên học một chút cách lái xe bằng tay đi."
Lạc Lan đứng ở bên cạnh cửa xe đã mở, mỉm cười quay đầu lại muốn nói chuyện, đột nhiên Thiên Húc một tay ôm lấy thắt lưng của Lạc Lan, một tay bảo vệ đầu nàng, nhào về phía trước.
Hai người một trên một dưới, quấn vào nhau ngã xuống chỗ ngồi ở trên xe, thân thể dán thân thể, hai má kề hai má. Lạc Lan trừng to mắt, hoang mang, "Anh..."
Một viên đạn bay xượt qua đỉnh đầu của Thiên Húc, bắn tới trần xe.
Lạc Lan phục hồi lại tinh thần, kêu to: "Cất cánh!"
Máy tính nhận được khẩu lệnh của chủ nhân, cửa hạ xuống một chút liền tự động đóng lại, các viên đạn còn lại đều bị chặn ở bên ngoài, khiến cho chiếc xe bay rung động dữ dội.
Chiếc xe bay lắc lư vừa lên được không trung, thì có một chiếc xe màu đen ngang tàng bay tới, máy tính cài đặt luôn đặt an toàn lên hàng đầu, nên phát ra lệnh lập tức né tránh, chiếc xe bay của Lạc Lan hạ xuống thấp, chiếc xe màu đen vẫn không giảm tốc độ chút nào, tiếp tục lao nhanh về phía chiếc xe bay của Lạc Lan.
"Ngồi thật vững!"
Thiên Húc xoay người ngồi dậy, mở ra công năng cầm lái, dùng tay chủ động điều khiển chiếc xe bay, lập tức tăng tốc, chiếc xe bay nghiêng mình lật ngược, cùng với chiếc xe màu đen kia bay qua gần sát nhau, rồi bay vút lên bầu trời.
Thiên Húc nhìn sang Lạc Lan, thì thấy nàng đã đeo đai an toàn cẩn thận, "Em đã đi qua xe bay siêu tốc lần nào chưa?"
"Chưa."
Thiên Húc cười, "Chúc mừng em, đã có lần đầu tiên!"
Thiên Húc mở hết bốn động cơ, tốc độ lập tức tăng đến cực hạn, chiếc xe bay đi thật nhanh giống như một vệt sáng, thế nhưng chiếc xe màu đen là xe đã được chế tạo lại, các tính năng có thể so ngang hàng với loại quân dụng, nó vẫn bám sát phía sau xe bay của Lạc Lan, không ngừng chèn ép, va chạm với xe của Lạc Lan.
Trong lúc nhất thời, cực kỳ nguy hiểm, tựa hồ xe sẽ nổ người sẽ chết bất cứ lúc nào.
Không biết là do quá lo lắng, hay do quá xóc nảy, mà dạ dày của Lạc Lan bị co thắt, nàng cảm thấy sẽ nôn mửa tới nơi.
Thiên Húc xem xét liếc mắt nhìn Lạc Lan một cái, "Lần đầu tiên tôi tham gia chiến đấu trên chiến hạn vũ trụ, cũng giống như thế này."
"Cái gì? Anh không phải là nhân viên văn phòng chuyên nghiên cứu chiến thuật chiến đấu sao?" Lạc Lan quá mức kinh ngạc, quên luôn mình đang muốn nôn.
"Cho dù là ở liên bang Odin, cũng không thể nào lãng phí một người có thể năng cấp A đi làm nhân viên văn phòng! Tôi đã từng là binh lính đặc chủng chiến đấu trên các chiến hạm vũ trụ, sau phi phát bệnh mới chuyển sang làm nhân viên văn phòng."
Lạc Lan lập tức tin ngay, bởi vì hắn lái chiếc xe bay giống như đang lái một chiếc máy bay chiến đấu. Trong mưa bom bão đạn, hoạt động nhanh như chớp, trái phải ẩn hiện, vậy mà hắn còn có thể ung dung ngồi đây nói chuyện phiếm với nàng, giống như hiện tại bọn họ đang ngồi trên xe bay đi hóng gió, không đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.
"Lúc anh sợ hãi nhất, làm sao có thể vượt qua?"
"Là khi bị lão binh già hung hăng giễu cợt một lần, bọn tôi sợ sẽ bị mất mặt nên không thể không cứng rắn chống lại, sau đó..." Chiếc xe bay nghiêng mình, Lạc Lan nhìn từ dưới hướng lên, nhìn đến gương mặt nghiêng của hắn, mũi và cằm với đường cong duyên dáng, kiên nghị giống như dãy núi mãi mãi sừng sững, "Nhìn thấy lão binh đã chế giễu bọn tôi bị nổ chết, bọn tôi chỉ còn lại đau khổ và tức giận thôi."
Chiếc xe bay nghiêng mình trở lại vị trí ban đầu, Thiên Húc sắc mặt trắng bệch, tay đang cầm lái run rẩy, hắn lấy trong túi ra một ống chích loại nhỏ.
————•————•————
Có tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, một chiếc xe bay của cảnh sát lao đến.
Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, "Lúc nào cũng đến chậm trễ, nhưng mà, có đến còn hơn không."
"Người lái ở phía trước, mời lập tức dừng xe để kiểm tra!" Hai bên thân xe cảnh sát mở ra hai nòng súng bằng đồng, nhắm vào chiếc xe bay của Lạc Lan.
Thiên Húc nhìn thoáng qua xe cảnh sát, "Là cảnh sát giả! Đó là loại súng PK320, hiện tại xe cảnh sát ở Relicta đã trang bị loại PK420."
"Cái gì?" Lạc Lan quá mức sợ hãi.
Chiếc xe bay màu đen ở phía sau, xe cảnh sát giả ở phía trước, bọn họ bị kẹp ở giữa, đã không còn đường nào để thoát.
"Làm sao đây?"
"Tương kế tựu kế." Thiên Húc nhìn Lạc Lan cười cười, rất bình tĩnh, Lạc Lan cũng trấn định tinh thần một chút.
Thiên Húc theo lời chỉ thị của xe cảnh sát, đỗ xe bay của mình ở trên một cánh đồng trống trải.
Lạc Lan khom người tìm kiếm ở trong xe khắp nơi, hy vọng tìm được một loại vũ khí nào đó tiện tay, Thiên Húc bỏ một khẩu súng vào tay của Lạc Lan, "Tôi đã thông báo cho Phong Lâm và Anna biết, bọn họ sẽ mau chóng đến đây. Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải trốn ở trong xe, không được ra ngoài."
"Còn anh?"
"Cho dù có bất kỳ kẻ nào uy hiếp tính mạng của em, hãy lập tức nổ súng! Nhớ kỹ! Cho dù là ai đi nữa! Cũng đừng do dự!" Ánh mắt của Thiên Húc âm u nhưng sáng ngời, lạnh lùng lại rực nóng, giống như hố đen vốn nên thu hút tất cả mọi thứ, nhưng lại bắn ra tinh quang lấp lánh, thực kỳ ảo.
Lúc này Lạc Lan mới chú ý đến sắc mặt trắng bệch khác thường của hắn, ngón tay cũng có chút khác thường, móng tay dường như trở nên sắc bén. Nàng mang vẻ sợ hãi hoảng hốt, đang muốn nhìn kỹ lại, Thiên Húc đã rút tay, đẩy cửa bước xuống xe.
Cửa xe nhanh chóng đóng lại, khóa chặt.
Lạc Lan vỗ vỗ cửa kính xe kêu lên: "Thiên Húc! Thiên Húc..."
————•————•————
Hai tên cảnh sát giả dạng xuống xe, làm bộ lấy ra giấy chứng nhận, một tên cầm súng nhắm vào người Thiên Húc, ra lệnh hắn ngồi xuống, hai tay bắt lại đưa ra sau lưng.
Thiên Húc phối hợp làm theo.
Thấy tên cảnh sát giả đã hoàn toàn khống chế được Thiên Húc, hai kẻ thân hình vạm vỡ trên chiếc xe bay màu đen không còn đề phòng nữa, liền đi ra khỏi xe.
Bọn họ đưa lưng về phía Thiên Húc, đứng ở giữa Thiên Húc và Lạc Lan, một người rút súng nhắm vào Lạc Lan, ý bảo nàng cẩn thận một chút; kẻ còn lại lấy ra dụng cụ phá cửa, muốn nhanh chóng mở cửa xe.
Tên cảnh sát giả cười đắc ý bóp cò, muốn bắn chết Thiên Húc.
Thiên Húc nhanh như tia chớp, đột nhiên xoay người lại, nắm lấy cổ tay của tên cảnh sát, đạn bắn ra liên tiếp, toàn bộ bắn trúng vào gã đang dùng dụng cụ phá cửa kia.
Tên cảnh sát giả còn lại muốn nổ súng, nhưng Thiên Húc đã dùng tên cảnh sát kia che chắn, nên hắn căn bản không thể nổ súng.
Tên chĩa súng vào Lạc Lan lúc nãy xoay người lại, nhắm vào Thiên Húc bắn tới, trong lúc đó, tên cảnh sát đang bị Thiên Húc khóa chặt cổ tay liền dùng tay kia rút ra dao găm, hung hăng đâm vào gáy của hắn.
Chỉ trong chớp nhoáng, Thiên Húc buông cổ tay tên cảnh sát ra, một tay vung về phía trước, toàn bộ bàn tay giống như lưỡi kiếm sắc bén cắm vào ngực tên cảnh sát, thuận thế, hắn túm thân thể của tên cảnh sát che chắn trước mặt mình, toàn bộ đạn vốn bắn về phía hắn đều bắn vào tên cảnh sát. Tay còn lại không có vuốt sắc bén, hắn trực tiếp đoạt lấy con dao, ném đi, con dao bay về phía tên cảnh sát kia, làm rơi khẩu súng trên tay tên cảnh sát.
Đạn càng lúc càng bắn ra dày đặc, Thiên Húc không hề rút tay lại, khiến cho thân thể tên cảnh sát bị dính chặt trong tay hắn, hắn giơ thân thể của tên cảnh sát ra phía trước giống như giơ một tấm khiên chống đạn, lập tức đi thẳng về phía gã đàn ông đang sợ hãi gào thét, vừa điên cuồng bắn loạn xạ kia.
Bởi vì cảnh phục có chức năng chống đạn, thân thể của tên cảnh sát có rất nhiều vết đạn, nhưng hắn vẫn chưa lập tức tử vong. Hắn cúi xuống nhìn ngực của mình, hoảng sợ thét lên, gã đàn ông kia cũng vừa sợ hãi gào thét, vừa điên cuồng bắn giết.
Thiên Húc ép sát gã đàn ông đang nhắm bắn, họng súng của hắn bị thân thể của tên cảnh sát ngăn lại, nhưng hắn vẫn gào thét và điên cuồng nổ súng, cho đến khi súng hết đạn.
Thiên Húc vung tay xẹt qua, giống như lưỡi dao bén nhọn cắt trúng yết hầu của gã đàn ông, máu tuông ra xối xả giống như suối phun, thân thể của hắn nặng nề ngã xuống.
————•————•————
Thiên Húc nhìn về phía tên cảnh sát còn lại.
Hắn vừa nhặt lên khẩu súng đánh rơi khi nãy, hai chân càng không ngừng run rẩy, vừa nhìn thấy ánh mắt yêu dị của Thiên Húc, hắn "A" lên một tiếng chói tai, vứt luôn khẩu súng, liều mạng chạy về phía chiếc xe bay cảnh sát, muốn chạy thoát.
Thiên Húc chán ghét nhíu mày, trên tay đang túm thi thể của tên cảnh sát đã chết ném đi.
Thi thể nện xuống người của tên cảnh sát nọ, khiến hắn té ngã xuống đất.
Tên cảnh sát từ trong thi thể giãy giụa chui ra, muốn mở cửa xe.
Thiên Húc lắc mình một cái, động tác nhanh như chớp, đã ngồi trên trần xe.
Hắn một chân giẫm nát mui xe, một chân thả lỏng buông xuống trước cửa xe đang mở, vừa đúng lúc ngăn chặn tên cảnh sát.
Tên cảnh sát mặt đầy khiếp sợ, khàn giọng kêu lên: "Ngươi, ngươi... không phải là người!"
Thiên Húc hơi nghiêng
đầu, dường như đang ngẫm nghĩ những lời này, nhưng không có tự hỏi kết quả, hắn cúi người, nắm lấy cổ của tên cảnh sát.
Tên cảnh sát kinh hãi cầu xin: "Xin, Xin anh..."
"Rắc rắc" một tiếng, đầu của tên cảnh sát mềm nhũn gục xuống.
————•————•————
Thiên Húc tiện tay ném thi thể qua một bên, dứt khoát nhảy xuống xe, hắn đi vài bước đã đến trước chiếc xe bay của Lạc Lan.
Hắn cúi thấp người, cách cửa sổ xe, sắc lạnh nhìn Lạc Lan, giống như một con dã thú đang nghiên cứu làm sao xé nát con mồi.
Lạc Lan nước mắt lưng tròng rơi lả chã, khiếp sợ nhìn hắn.
Con mắt đỏ lòm, răng nanh bén nhọn, móng vuốt sắc như dao, da phủ đầy vẩy...
Còn có, sức mạnh cực đại, thính lực nhạy bén, tốc độ như tia chớp, năng lực nhìn thấu bóng đêm...
Lạc Lan không biết con nửa người nửa thú ở trước mắt này rốt cuộc có phải là Thiên Húc hay không, nàng thử gọi: "Thiên Húc!"
Thiên Húc từ từ đứng thẳng người lên.
"Thiên Húc!" Lạc Lan vui mừng, nghĩ là hắn vẫn còn vài phần tỉnh táo.
"Rầm" một tiếng, bàn tay của hắn đập mạnh vào cửa sổ xe.
Lạc Lan kinh hãi, theo bản năng nắm chặt khẩu súng trong tay, ngơ ngác nhìn bàn tay đang đập vào cửa sổ thủy tinh ——
Ngón tay dài ra, móng tay sắc bén như dao, bởi vì vừa giết người, nên trên hai bàn tay của hắn đều có máu đang chảy nhễ nhại, giống như móng vuốt của ác ma từ địa ngục chui lên.
"Rầm!"
"Rầm!"
...
Từng tiếng từng tiếng một, lớp kính chống đạn trên cửa sổ xe xuất hiện vết nứt đầu tiên. Thiên Húc càng dùng lực, những vết nứt trên cửa sổ thủy tinh giống như những rung động trên mặt hồ từ từ xuất hiện càng lúc càng nhiều, Lạc Lan nghe được vô số tiếng răng rắc gãy vỡ.
Nàng nhìn chằm chằm vào Thiên Húc xa lạ ở trước mắt, bên tai vang lên lời nói của hắn: "Cho dù có bất kỳ ai đe doạ tính mạng của em, hãy lập tức nổ súng! Nhớ kỹ! Cho dù là ai đi nữa! Không được do dự!"
Thế nhưng khẩu súng trong tay căn bản không thể nào giơ lên.
Đó chính là Thiên Húc! Lúc nàng bất lực nhất, là người đã giúp đỡ nàng vô điều kiện; lúc nàng cô đơn nhất, là người sẵn sàng làm bạn với nàng; lúc nàng nguy hiểm nhất, là người đã cứu nàng một mạng...
Không thể nào! Đây chính là thân thể của Thiên Húc, Thiên Húc nhất định còn đó!
Nàng không thể giết chết Thiên Húc!
Nàng vừa khóc vừa cầu xin: "Thiên Húc!, Thiên Húc..."
"Rầm" một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ nát.
Thiên Húc với tròng mắt đỏ lòm tràn đầy tà ác, hắn giơ lên móng vuốt chồm về phía nàng.
————•————•————
Lạc Lan mặt đẫm lệ, sợ hãi lùi về phía sau, vẫn không chịu nổ súng.
Đột nhiên, động tác của Thiên Húc thả lỏng, giống như năng lượng bên trong cơ thể hắn nhanh chóng tiêu biến.
Hai tròng mắt đỏ lòm của hắn có thể nhận thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng biến đổi sang màu đen, ánh mắt tà ác hằn nhiều tia máu của hắn biến thành khổ sở giằng co, bàn tay móng vuốt sắc nhọn đang vồ lấy Lạc Lan co giật mãnh liệt.
Lạc Lan gọi to: "Thiên Húc!"
Hắn mạnh nhắm mắt lại, bất tỉnh nhân sự.
Lạc Lan sững sờ một chút, tay vươn ra do dự, muốn chạm vào hắn một chút, Thần Sa đột nhiên xuất hiện, túm lấy Thiên Húc ném ra ngoài chiếc xe bay.
Ngay sau đó, Phong Lâm và Anna cũng vừa chạy đến, Phong Lâm vội vàng hỏi: "Lạc Lan, có bị thương không?"
Lạc Lan lau đi nước mắt, lắc đầu, "Tôi không sao."
Thần Sa cúi người đến dìu Lạc Lan, muốn đưa nàng đi.
Lạc Lan đẩy tay của hắn ra, đi xuống xe, lo âu nhìn đến Thiên Húc đang hôn mê nằm trên mặt đất, "Anh ấy... không sao, đúng không?"
Anna đang kiểm tra qua thân thể Thiên Húc biểu cảm nghiêm trọng, không nói lời nào.
"Lúc này hẳn là không sao." Phong Lâm nhặt được ở trong xe một cái ống chích, chán nản nói: "Anh ta cảm thấy không ổn, nên đã sớm chích vào người loại thuốc chúng ta đang nghiên cứu, nhưng chẳng có tác dụng gì, vẫn xảy ra dị biến."
Lạc Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Thiên Húc rốt cuộc là bị bệnh gì? Theo hình dáng đặc trưng cho thấy chỉ có một số bộ phận biến dạng, nhưng đầu óc không còn tỉnh táo, cực nhạy với mùi máu tanh." Dị biến có hai loại, một là dị biến đột phát, lúc phát bệnh không có bất kỳ dấu hiệu nào, cơ thể hoàn toàn biến thành dã thú, mất đi thần trí, trở nên tàn bạo chỉ muốn tấn công người; loại thứ hai là loại dị biến tự nhiên, chỉ một vài bộ phận trên cơ thể biến đổi, nhưng không mất đi thần trí. Thiên Húc cả hai loại này đều không phải.
"Bệnh của anh ta rất hiếm gặp, dĩ nhiên, không hiếm thì không được vào viện nghiên cứu. Tôi tạm thời gọi loại này là "Dị biến tự nhiên giả đột phát".
"Cái gì?" Lạc Lan cũng coi như có hiểu rõ về các loại dị biến, nhưng chưa từng nghe qua loại bệnh này.
"Người bệnh chỉ trong một thời gian ngắn bước vào trạng thái dị biến đột phát. Trước kia, Giáo sư An có giới thiệu Thiên Húc cho tôi, tôi cảm thấy tình trạng của anh ta đặc biệt, hẳn là có thể trợ giúp chúng ta nghiên cứu dị biến đột phát, nên để anh ta ở lại." Phong Lâm cúi đầu nhìn cái ống chích trống rỗng, tiếc nuối: "Ống thuốc này chính là loại thuốc vừa được bào chế sau khi đã nghiên cứu xong bộ gene của cô! Nhiều năm như vậy, viện nghiên cứu chưa giúp gì được cho anh ta, mà việc nghiên cứu cũng chưa có tiến triển gì."
————•————•————
Người máy điều trị cấp cứu khiêng Thiên Húc đến xe cứu thương, Anna hộ tống Thiên Húc chạy về viện nghiên cứu.
"Tôi đi trước đây, anh đưa Lạc Lan về sau nhé." Phong Lâm lên tiếng chào Thần Sa, muốn theo xe cứu thương rời khỏi.
Lạc Lan vội nói: "Tôi và cô cùng về viện nghiên cứu."
Phong Lâm khuyên: "Cô về nghỉ ngơi đi! Bệnh của Thiên Húc, bây giờ cô cũng không giúp ích được gì đâu."
"Tôi có chuyện muốn nói với Thiên Húc, phải đợi anh ấy tỉnh lại." Lạc Lan rất kiên quyết.
Thần Sa ra quyết định: "Tôi đưa hai người về viện nghiên cứu."
————•————•————
Trong xe bay, Lạc Lan ngồi thẩn thờ.
Mười năm nay, nàng đã từng vô số lần muốn hỏi Thiên Húc rốt cuộc hắn bị bệnh gì, nhưng vẫn chưa kịp hỏi, nàng luôn cảm giác mình không có khả năng đi giúp hắn, chỉ mong muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn một chút để hỏi lại, nhưng không ngờ, bệnh của Thiên Húc cứ như vậy mà bất ngờ hiển hiện trước mặt nàng.
Phong Lâm nhìn Lạc Lan, rồi nhìn Thần Sa, trong lòng âm thầm thở dài.
Lạc Lan đột nhiên nhớ tới gì đó, "Người duy nhất khôi phục lại thần trí của ca bệnh dị biến đột phát là ai? Tôi tham gia vào nghiên cứu trường hợp của người này được không?"
Phong Lâm không nói tiếng nào.
Lạc Lan cảm thấy kỳ lạ, thử hỏi: "Người này có thân phận đặc biệt sao?"
Theo lý mà nói, ca bệnh quan trọng như vậy, các phương pháp nghiên cứu hẳn là rất chuyên sâu, nhưng mỗi lần nhắc đến thông tin đều không rõ ràng, thậm chí tài liệu cá nhân của người bệnh cũng hoàn toàn không có, mọi người chỉ biết có một người khôi phục được thần trí, biến trở lại thành người mà thôi.
Phong Lâm vẻ mặt nghiêm túc, "Là chấp chính quan đầu tiên của liên bang, Du Bắc Thần."
Lạc Lan như tỉnh ngộ, thì ra là nhân vật truyền kỳ, người đã sáng lập nên liên bang Odin này! Người ngoài chỉ biết Du Bắc Thần sống đến 300 tuổi thì qua đời do bệnh, nghĩ ông ta vì tuổi già sức yếu nên sinh bệnh, không ngờ hóa ra là đột phát dị biến, chuyện này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến toàn vũ trụ nổi sóng to gió lớn, khó trách Odin giữ kín bí mật như vậy.
Phong Lâm nói: "Bởi vì có liên quan đến chấp chính quan, nên việc nghiên cứu chỉ do chuyên gia lãnh đạo tham dự, hiện tại giáo sư An đang phụ trách việc này, đến tôi cũng chỉ có thể được xem kết quả, không thể thực tiếp tham gia nghiên cứu. Nếu cô muốn chuyển đến phòng nghiên cứu của giáo sư An, tôi có thể giúp cô trình đơn xin phép, nhưng..."
"Không cần!"
Lạc Lan hoàn toàn không nghĩ sẽ tiếp xúc với chuyện cơ mật, đây chính là lịch sử liên bang, là gene của nhân vật tài giỏi vĩ đại nhất, lúc trước một lần bởi vì hai quả táo, nàng thiếu chút nữa đã bị đế quốc Ar xử tử, nàng đã lĩnh hội cực kỳ sâu sắc rằng, muốn bảo toàn tính mạng của mình, phải rời xa gene quý hiếm!
Nhưng, đó chính là người duy nhất khôi phục lại thần trí sau khi đột phát dị biến, tuy ông ta về sau này cũng đã chết do dị biến đột phát, nhưng đối với bệnh của Thiên Húc chắc chắn sẽ có giá trị tham khảo.
Lạc Lan cắn chặt răng, hỏi: "Tôi có thể tìm đọc giáo trình nghiên cứu của giáo sư An không?
"Đều có ở trên thư viện mạng, tôi sẽ giúp cô xin quyền truy cập. Nếu muốn nghiên cứu đặc biệt hơn, cô có thể trực tiếp đến gặp giáo sư An, xin thầy giúp đỡ."
Lạc Lan cảm thấy yên tâm, xem ra vị giáo sư nọ đã sớm thiết kế một quy trình nghiên cứu, có thể giúp mọi người tìm hiểu thêm, không đến mức sẽ mang đến nguy hiểm.
————•————•————
Khi Thiên Húc mở mắt tỉnh lại, thì nhìn thấy Lạc Lan đang dựa người vào giường của hắn xem sách y học, một tay nàng chống đầu, một tay đang cầm bút điện tử viết lên bản ghi chép. Những lọn tóc dài xỏa tung buộc ở sau ót, vẫn còn vướng lại một ít lòa xòa ở hai bên trán, làn da trắng nõn hằn lên vài vết đỏ hồng, trông rất mệt mỏi, nhưng vẻ mặt chăm chú của nàng, lại toát ra nét đẹp nghiêm trang.
Thiên Húc nhìn chăm chú vào những vết trầy ở trên gương mặt nàng, Lạc Lan cảm giác được gì, lập tức ngẩng đầu lên, mặt giãn ra nụ cười, "Anh tỉnh rồi?"
"Ừ. Sao em lại ở đây?"
"Em muốn trả lại cái này cho anh!" Lạc Lan đem khẩu súng Thiên Húc đã giao cho nàng đặt trên tay của hắn.
Thiên Húc cầm khẩu súng, ánh mắt thâm sâu, "Tại sao không nổ súng?"
"Anh... nhớ rõ mọi chuyện sao?"
"Giống như đang nằm mơ vậy, giống như chuyện xảy ra không phải là chuyện của mình, nhưng tôi biết mình đã đập vỡ cửa kính xe, muốn giết chết em." Thiên Húc nhìn chằm chằm Lạc Lan, "Tại sao em không nổ súng?"
Lạc Lan nổi giận, "Anh biết mình có thể khôi phục lại thần trí, còn muốn em nổ súng? Nếu em nghe theo lời của anh, không phải đã biến thành kẻ giết người chính tay giết bạn của mình sao?"
"Còn chưa đợi được tôi khôi phục lại, em đã bị tôi giết chết rồi."
"Vâng! Vậy cho nên anh không lo anh trở thành tội phạm giết người, mà khiến cho em trở thành tội phạm giết người!"
Thiên Húc sửng sốt, ngậm chặt miệng lại, ánh mắt tràn ngập khổ sở.
Lạc Lan lập tức chịu thua, "Chúng ta đừng vì những chuyện không đâu mà cãi nhau nữa, dù sao anh không có giết em, em cũng không có giết anh, tất cả đều bình thường."
"Em thật sự cảm thấy tất cả đều bình thường? Em còn can đảm dám cùng tôi đi ra ngoài một mình không?"
"Có! Sao lại không?"
Thiên Húc nhìn chằm chằm nàng, "Cho dù lúc này tôi có thể khôi phục lại thần trí, không có nghĩa là sau này tôi vẫn có thể khôi phục!"
"Em không sợ!" Lạc Lan tự đắc đứng lên, "Nếu anh không tin, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài chơi thêm một ngày nữa."
"Nhưng, tôi sợ!" Thiên Húc dời tầm mắt, chua xót nói: "Tôi không muốn giết em, cũng không muốn bị em giết, lựa chọn tốt nhất chính là ít tiếp xúc với mọi người."
Lạc Lan không thể tin được nhìn Thiên Húc, "Anh nghiêm túc chứ?"
"Không ai lấy tính mạng của mình ra nói đùa."
"Ít tiếp xúc? Em thấy không tiếp xúc mới là an toàn nhất! Chi bằng về sau tốt nhất chúng ta đừng nên gặp nhau nữa!" Lạc Lan hoàn toàn là vì trong lúc buồn bực nói ra những lời thiếu suy nghĩ, còn có chút tính khí trẻ con của cô gái ngốc nghếch, nàng muốn trông cậy vào mấy lời ngang bướng này đi kích động Thiên Húc, khiến hắn thu lại lời nói của mình, nhưng đàn ông lại là động vật có lối suy nghĩ cứng nhắc có hệ thống.
Thiên Húc sửng sờ một chút, phụ họa nói theo: "Được như vậy đương nhiên rất tốt."
Lạc Lan cũng giận tức điên lên, ngoài mạnh trong yếu hỏi: "Thiên Húc, em hỏi anh lần cuối cùng, anh muốn tuyệt giao với em phải không?"
Thiên Húc im lặng không trả lời.
Lạc Lan lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt biểu cảm quật cường, cái gì cũng không sao, nhưng chỉ có chính nàng mới biết trong lòng đang rất hoảng loạn, rất khó chịu.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ giằng co giữa hai người.
Lạc Lan quay người lại, còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa đã mở ra, Tông Ly và Tử Yến một trước một sau đi vào phòng bệnh.
Lạc Lan hỏi: "Các anh muốn làm gì?"
Tử Yến đứng bên cạnh nàng, cười tủm tỉm nói: "Làm việc."
Tông ly lập tức đi đến trước giường bệnh, đưa giấy chứng nhận cho Thiên Húc xem, "Tôi là bộ trưởng bộ trị an Tông Ly, đã có bốn người chết trong khu vực của liên bang, cần anh phối hợp điều tra."
Thiên Húc ngồi lên, "Được."
Tông Ly là Cảnh sát đầu ngành, có xuất hiện cảnh sát giả dạng, hắn đương nhiên muốn tới điều tra một chút, nhưng... Lạc Lan đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tử Yến, nhấn mạnh nói: "Giúp tôi một chuyện gấp..."
Giọng nói lạnh nhạt của Tông Ly vang lên, chặn lại lời nói nàng còn đang nói dang dở, "Quan chỉ huy phu nhân, mời cô tránh sang một bên, tôi cần một mình hỏi Thiên Húc."
Lạc Lan bàn tay nắm chặt, cả người như hóa đá, ngơ ngác đứng nhìn, đại não trống rỗng. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ lừa gạt Thiên Húc cả đời, thậm chí còn lo lắng khi nào thì thẳng thắn nói thật với hắn, nhưng cho dù là tự hỏi như thế nào, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới Thiên Húc sẽ biết được nàng đã lừa gạt hắn trong tình trạng như thế này.
"Quan chỉ huy phu nhân?" giọng nói của Thiên Húc mơ hồ yếu ớt, giống như ở nơi xa xăm nào đó truyền đến.
Có lẽ hắn hy vọng Lạc Lan nói một câu "Nhận lầm người", nhưng Lạc Lan ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không có.
————•————•————
Tông Ly cảm thấy không vui, lớn tiếng nói, "Quan chỉ huy phu nhân! Công chúa điện hạ! Cô có nghe tôi nói gì không vậy? Mời ra ngoài giùm!"
Lạc Lan biết mình nên đi ra ngoài, nhưng thân thể cứ run rẩy không thể khống chế. Nếu một tay không nắm chặt cánh tay của Tử Yến, chỉ sợ nàng đứng cũng không vững.
Tử Yến nói với Tông Ly: "Tôi đưa công chúa ra ngoài."
Hắn đẩy hờ vai của Lạc Lan, dẫn nàng ra khỏi phòng bệnh.
————•————•————
Tử Yến nói: "Đến phòng nghỉ ngồi một lát đi."
Lạc Lan kiên quyết gỡ tay của hắn ra, rưng rưng nhìn hắn chằm chằm, "Sao anh muốn làm vậy? Đừng nói với tôi anh không biết gì, chỉ là không cẩn thận gặp phải!"
Tử Yến im lặng, mặt không chút thay đổi.
"Mười năm nay, tôi không tin anh không có quan sát tôi. Anh biết rõ Thiên Húc chỉ biết tôi là Lạc Tầm, tại sao anh lại để cho Tông Ly nói ra thân phận của tôi?" Lạc Lan dần dần phản ứng kịp, "Anh hiểu rõ phong cách làm việc của Tông Ly, lại đi thẳng vào phòng bệnh, biết rõ sẽ xảy ra như vậy, là anh cố ý! Không phải Tông Ly, mà là anh! Là anh muốn ở trước mặt Thiên Húc vạch trần thân phận của tôi! Tông Ly đã bị anh "mượn gió bẻ măng"!"
Tử Yến khóe miệng hiện lên ý chê cười, "Xem ra mười năm nay không chỉ có tôi quan sát cô, mà cô cũng đã quan sát tôi, rất am hiểu về tôi!"
"Tại sao?" Lạc Lan trong mắt tràn ngập oán hận.
Tử Yến vạch trần lời nói dối của nàng, nàng có thể chấp nhận được, nhưng không thể nào chấp nhận thời cơ mà hắn lựa chọn. Lúc nàng và Thiên Húc đang cãi nhau, nàng đang hỏi Thiên Húc có phải muốn tuyệt giao với nàng hay không, Tử Yến lại họa vô đơn chí, rõ ràng muốn ép nàng và Thiên Húc hiểu lầm càng thêm sâu sắc, chấm dứt quan hệ. Vừa rồi nàng còn ngu ngốc hồ đồ, cầu xin hắn giúp đỡ.
Tử Yến cười nhướn nhướn mày, vẻ mặt vô tội buông tay, "Tại sao à? Nói ra một sự thật, có cần phải tại sao không?"
"Anh đúng là đồ khốn!"
Lạc Lan bi thương và phẫn nộ cùng lúc, nàng giống như một đứa trẻ, dùng sức lực toàn thân hung hăng lôi kéo Tử Yến, nhưng thể lực của hai người cách nhau quá lớn, nàng không lôi kéo được, ngược lại còn bị đẩy cả người lảo đảo lùi về phía sau, té ngồi xuống đất.
Lạc Lan trong lòng tràn đầy uất ức, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tử Yến ánh mắt phức tạp, nét mặt vẫn cười hì hì, "Này! Có cần phải phản ứng kịch liệt như vậy không? Giống như làm vỡ một cái bong bóng xà phòng thôi mà!"
"Tôi chỉ có một bong bóng xà phòng này thôi!" Lạc Lan lau nước mắt, đứng lên xoay người bỏ chạy.
"Lạc..." Tử Yến vô thức muốn đuổi theo, nhưng lập tức dừng lại, chỉ nhìn bóng lưng của nàng dần dần đi xa.
————•————•————
Lạc Lan chạy ra khỏi toà nhà viện nghiên cứu, thì đụng phải một người, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thần Sa.
Nàng không xin lỗi, ngược lại còn hỏi: "Anh muốn gì?"
Với thể năng của Thần Sa, cho dù nàng lao ra ở cách đây 100m, hắn cũng có thể dễ dàng tránh được, nhưng hắn lại trơ mắt nhìn nàng đụng vào, là có ý gì?
"Xảy ra chuyện gì?" Thần Sa không trả lời mà hỏi lại.
Giọng nói lạnh như băng của hắn giống như một chậu nước lạnh, dập tắt ngọn lửa vô danh ở trong lòng nàng. Tối hôm nay nàng đã làm ra quá nhiều chuyện ngu xuẩn, không nên đắc tội thêm với ông chủ lớn nữa.
"Thiên Húc biết tôi là Lạc Lan công chúa, phu nhân của quan chỉ huy Thần Sa."
"Hắn phản ứng thế nào?"
Lạc Lan khổ sở nói: "Trước khi biết sự thật về thân phận của tôi, anh ấy đã muốn tuyệt giao với tôi."
Thần Sa im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Lúc đó tại sao không nổ súng? Nếu như không phải hắn đúng lúc hồi phục lại thần trí, em đã bị hắn ăn tươi nuốt sống rồi!"
"Tôi bây giờ không phải là đang đoan đoan chính chính đứng ở đây sao?"
"Em là đang đánh cược mạng sống."
"Anh ấy là Thiên Húc, đáng giá để đánh cược mạng sống."
Thần Sa lạnh lùng nói: "Hắn không phải là Thiên Húc! Lúc dị biến phát tán, hắn đã không còn là người em biết trước kia nữa rồi, chỉ là một con dã thú muốn ăn thịt người mà thôi. Không đành lòng của em chẳng qua là cho hắn cơ hội gây tổn thương em, cũng gây tổn thương sự quan tâm chân chính của em dành cho hắn."
Lạc Lan nhịn không được chất vấn: "Nếu có một ngày anh bị dị biến, anh cũng muốn người khác lập tức giết chết anh sao?"
"Nếu như tôi bị dị biến, tôi muốn em lập tức giết chết con dã thú kia." Thần Sa chỉ vào đầu của mình, biểu cảm kiên định quyết tâm, "Tôi đã bị con dã thú đó giết chết, em giết nó, chỉ là báo thù cho tôi mà thôi."
Lạc Lan há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Thần Sa, lại còn có người chu đáo suy nghĩ lý do đầy đủ để thuyết phục người khác giết chết mình.
Nàng thì thào nói: "Có một người đã khôi phục lại thần trí."
"Gần bảy ngàn người, chỉ có một, xác suất 0.01%, hơn nữa, ông ta sau khi dị biến lần hai đã hoàn toàn mất đi thần trí, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được kỳ tích này."
Lạc Lan đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, muốn ngả lưng ngủ một lát, "Tôi muốn về nhà."
Thần Sa thông qua thiết bị điện tử cá nhân, ra lệnh cho xe bay, chỉ chốc lát sau, chiếc xe bay bay tới, đỗ trước mặt Thần Sa và Lạc Lan.
————•————•————
Lạc Lan tựa đầu vào thành xe, nhìn bóng đêm u ám ở bên ngoài cửa sổ.
Đường ray đoàn tàu lửa vũ trụ giống như con rồng khổng lồ đang cuộn mình giữa không trung, những ngọn đèn của hàng vạn ngôi nhà ở phía dưới tựa như những ngôi sao lóe sáng trong bầu trời đêm tối.
Không biết ngọn đèn nào đang chiếu sáng Thiên Húc, cũng không biết tối nay hắn có được bình tĩnh mà tắt đèn đi ngủ hay không.
Mười năm qua, nàng đã chân chính làm bạn với Thiên Húc, từ từ thích hành tinh này, khi nàng vừa quyết định muốn ở lại, thì đã hoàn toàn mất đi hắn.
Nắm cát ở trên tay, quả nhiên không còn lại chút gì.
Tim Lạc Lan như bị dao cắt, nàng khó chịu nhắm mắt lại.
————•————•————
Chiếc xe bay dừng lại trước cửa nhà, Lạc Lan đang dựa người tại chỗ ngồi, yên lặng ngủ.
Thần Sa lẳng lặng nhìn nàng, trong đầu hiện lên hình ảnh đã nhìn thấy trước đó ——
Thiên Húc hung hăng đập cửa sổ xe, Lạc Lan khóc lóc kêu to.
Dần dần, khuôn mặt của Lạc Lan biến thành khuôn mặt của một người phụ nữ đang khóc lóc gào thét.
"Chạy! Cố mà chạy! Đừng quay đầu lại!" Người phụ nữ đó dùng thân thể của mình ngăn cản, gắng sức đẩy một đứa bé trai ra khỏi chiếc xe bay, rồi nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Đứa bé trai nghe lời gắng sức chạy về phía trước, nhưng lại không nghe lời quay đầu lại.
Trong chiếc xe bay đã khóa, người phụ nữ bị con dã thú hung tàn đánh gục, máu vươn vãi lên cửa sổ xe.
Mặt của người phụ nữ dán lên cửa sổ thủy tinh, bị đè ép đến biến dạng, môi vô lực mấp máy: "Chạy! Chạy nhanh..."
Cách cửa sổ xe đã bị bịt kín, đứa bé trai căn bản không thể nghe được giọng nói yếu ớt kia.
Nhưng, những bi thương, tuyệt vọng, cầu xin, mong đợi trong ánh mắt ấy so với âm thanh lại càng vang dội, đứa bé trai vừa khóc, vừa gắng sức chạy về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, nó dừng bước, quay người lại, khuôn mặt đẫm lệ ngây ngô nhìn.
Chiếc xe bay đã biến thành một khối đen sì, chỉ còn lại đám lửa hừng hực cháy ngút trời.
......
(1.8.1) Vệ tinh tự nhiên (hay còn gọi là mặt trăng) được định nghĩa là những vật thể tự nhiên quay quanh một hành tinh, hoặc một hành tinh quay quanh một vật thể tự nhiên (trường hợp trái đất và mặt trời). Trái đất có một vệ tinh tự nhiên đó là mặt trăng, sao Kim và sao Thủy không có vệ tinh tự nhiên, sao Hỏa có 2 vệ tinh tự nhiên trong khi sao Mộc có đến 63 vệ tinh tự nhiên.