Editor: Nơ
Từ Niệm Bắc sửng sốt một giây, mặt càng ngày càng nóng, cô nhắm mắt lại, buồn bực nói: "Cùng lắm thì chỉ có vậy thôi."
Lúc Chu Tự Tề xoay người, cửa phòng tắm đã đóng lại.
Chu Tự Tề trầm mặc, cầm lấy khăn lông màu hồng mà Từ Niệm Bắc đặt ở trên ghế trước gương trang điểm, ngửi thấy mùi dầu gội.
Anh lau đầu, giọng nói lành lạnh tràn ra từ đôi môi mỏng.
"Nhưng em vẫn run như vậy."
Lúc Từ Niệm Bắc bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt đã trở lại bình thường, thấy Chu Tự Tề lấy khăn lông của mình lau tóc, muốn nói rồi lại thôi, đôi mắt xinh đẹp lườm anh: "Đêm nay anh thật sự muốn ngủ lại đây sao?"
"Nếu không thì sao?" Tóc đã khô một nửa, anh đặt khăn trở lại ghế, đôi mắt đen láy nhìn cô: "Ai bảo em thuê nhà xa như vậy?"
Từ Niệm Bắc trợn tròn mắt, anh không mặc quần áo mà ngồi xuống giường của cô, tâm trí của cô không tập trung được nên muốn nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Chu Tự Tề nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, ánh mắt thâm thúy rơi xuống chiếc khăn màu hồng.
Mặc dù Từ Niệm Bắc thuê một nơi tốt về mọi mặt, nhưng nó lại ra khỏi trung tâm thành phố, hơn nữa còn cách xa tập đoàn Thịnh Hoa hơn cả Vườn Hồng.
Tiếng thông báo kết thúc trình tự của máy giặt vang lên từ phòng tắm, Chu Tự Tề bước vào, mang quần áo ra ngoài ban công.
*
Khoảng mười hai giờ, Từ Niệm Bắc đẩy cửa phòng ngủ, thân hình nhỏ nhắn dựa vào thành cửa, lộ ra bắp chân trắng nõn.
Giọng điệu của Từ Niệm Bắc mang theo sự tức giận, nhấn nút bật đèn ở cửa: "Chu Tự Tề, sao anh lại dám ngủ!"
Rõ ràng đã biết trong nhà chỉ có một giường, vậy mà tên đàn ông này còn ngủ thoải mái như vậy!
Chu Tự Tề dụi mắt, trong mắt ẩn chứa ý cười, anh giả vờ lười biếng đứng dậy, dáng người tuyệt đẹp lộ ra trước mắt, chỗ xương quai xanh hõm xuống: "Muộn như vậy rồi, không ngủ thì có thể làm gì? Em muốn ngủ sao, lại đây."
"Chu Tự Tề, ai cho anh ngủ trên giường của tôi, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không? Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, thế mà anh lại không tự giác ra ngủ sô pha, còn không biết xấu hổ mà nằm trên giường của tôi?"
Từ Niệm Bắc thở phì
phò bước tới, kéo cánh tay ấm áp của anh: "Đứng dậy cho tôi, ra ngoài sô pha ngủ!"
Một người đàn ông làm sao có thể dễ dàng bị cô gái kéo đi, Từ Niệm Bắc kéo một lúc lâu, cũng không kéo được Chu Tự Tề xuống giường, Chu Tự Tề ngược lại chỉ dùng sức một chút, cả người cô như vồ ếch, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vị trí bụng dưới của anh.
Cũng may, mặt cô dán vào chăn!
"Này, Chu Tự Tề, anh làm trò gì thế hả!"
Từ Niệm Bắc nhắm mắt hét lên một tiếng, giây tiếp theo cả người đã nằm trên giường, người đàn ông đè cô xuống, đôi mắt đen trong trẻo: "Bên cạnh có người phải không?"
"Có!" Hình như có một cặp vợ chồng trung niên ở cạnh nhà cô.
"Vậy em nhỏ tiếng một chút, đừng để người ta nghĩ rằng buổi tối em sung sức như thế."
Sự ngượng ngùng trong mắt Từ Niệm Bắc được thay bằng sự tức giận: "Chu Tự Tề, anh bắt nạt tôi thế này, có tin tôi mách với ba mẹ không!"
Chu Tự Tề nghe được lời nói lộn xộn vì hoảng sợ của cô thì bật cười, anh nhướng mày, lại giống như đang suy nghĩ: "Đồ ngốc, em muốn nói gì với họ, nói là em bị anh đè xuống giường, hay là nói anh sờ soạng em đây?"
Trong mắt ba mẹ hai bên, hai người vẫn là vợ chồng.
Đối với những việc này, Từ Niệm Bắc căn bản không thể nói thẳng trước mặt họ.
Cô nhìn thẳng vào mắt của Chu Tự Tề, trong mắt anh mang theo ý cười nghiền ngẫm, lại lộ ra vẻ nguy hiểm, trông rất giống đêm đó.
Từ Niệm Bắc có hơi sợ hãi, ngay cả nhịp tim cũng trở nên hơi căng thẳng: "Anh... Chu Tự Tề, anh buông tôi ra!"
Chu Tự Tề nghiêng đầu, cười nói: "Không phải muốn ngủ sao?"
"Tôi... Tôi ngủ sô pha!" Từ Niệm Bắc nhắm mắt lại, vành mắt đỏ ửng, vừa tức giận vừa uất ức.