Là Anh Hết Mực Nuông Chiều

Từ Niệm Bắc: Con đau lòng cho người đàn ông của con


trước sau

Từ Niệm Bắc trợn tròn mắt, cái này là đang hờn cô ngày hôm qua trải thảm lông cho anh đúng không?

Cô giễu cợt nói: “Anh có phải đàn ông không thế, một tấm thảm lông cũng muốn tính toán chi li?”

Chu Tự Tề suy tư nhìn cô, bóng người ngày càng áp sát, chỉ còn cách cô nửa hơi thở: “Nhóc con, anh có phải đàn ông hay không, chẳng phải em rõ hơn ai hết sao?”

“Anh tránh ra!” Từ Niệm Bắc trừng mắt nhìn anh, gương mặt bắt đầu nóng lên, vừa thẹn vừa giận mà đẩy anh ra, “Anh có thể cư xử giống người được không hả!”

Chu Tự Tề híp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ đang đóng mở của Từ Niệm Bắc, có thứ gì đó chợt lướt qua trong đầu, khóe miệng rộ lên ý cười, anh hôn xuống gáy cô mà không hề báo trước.

Anh biết điểm nhạy cảm của Từ Niệm Bắc nằm đâu, nên cố ý lui tới khu vực nhạy cảm đó.

“Chu Tự Tề…”

Hành động giãy dụa của cô đối với đàn ông mà nói, càng giống như đang làm nũng.

Khi Chu Tự Tề buông cô ra, Từ Niệm Bắc đã thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tức giận mang theo hơi nước, bày bộ dạng buồn cười vì thiếu oxy.

Chu Tự Tề mím môi, dùng đầu ngón tay lau môi mình, trên đó dính một ít son môi của Từ Niệm Bắc.

“Son bị lem rồi, rửa mặt rồi hãy xuống, anh đi xuống trước.”

Từ Niệm Bắc cảnh giác nhìn người đàn ông rời khỏi phòng ngủ, sau đó dựa vào bức tường lạnh lẽo để lấy lại hô hấp, cô đưa tay sờ lên khóe môi, nóng rực, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh vừa rồi, còn có nhiệt độ ấm nóng trên môi của người đàn ông và sự xấu hổ khi anh cố tình trêu chọc cô.

**

Sau khi Từ Niệm Bắc chỉnh trang xong xuôi, cô liền đi xuống dưới lầu, Chu Tự Tề đang ngồi trên ghế sô pha, Hoàng Từ ngồi bên cạnh như đang điều gì đó với anh.

Cô cầm theo túi xách, bước tới trước sô pha chào tạm biệt Hoàng Từ: “Mẹ, con về trước, hôm nay con không thể ở lại ăn tối.”

Hoàng Từ kéo tay cô, đầu mày hơi chau lại: “Sao lại đi gấp như vậy? Khó khăn lắm các con mới về nhà một chuyến, cũng không kịp ăn cơm tối nữa sao? Mẹ đã bảo phòng bếp chuẩn bị các món ăn mà con thích, con không ở lại thì làm sao ăn hết chỗ ấy đây?”

Từ Niệm Bắc cười trừ, đáy mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Mà Chu Tự Tề lại bày ra dáng vẻ ung dung như thể chuyện này không liên quan đến mình, hiển nhiên anh không nghĩ sẽ giúp cô.

“Tiểu Bắc ngoan, ở lại ăn cơm đi con, lần cuối các con về nhà ăn tối đã hơn một tháng rồi, con không nhớ chúng ta chút nào sao?”

Từ Niệm Bắc không thể đỡ được những lời mật ngọt chết ruồi này của Hoàng Từ, chỉ có thể nói cho bà ấy biết chuyện cô đi giúp đỡ Tề Bạch Nhu.

“Là vậy sao…” Hoàng Từ nhíu mày, nhìn lên phòng ngủ lầu một: “Hôm nay ông nội rất vui, lỡ như buổi tối ăn cơm không thấy con và Tự Tề, rất có thể sẽ tức giận.”

“Không sao ạ, con tự đi tìm Bạch Nhu, Tự Tề ở lại ăn cơm.” Từ Niệm Bắc vốn dĩ không muốn rời đi cùng với Chu Tự Tề.

Chu Tự Tề đột nhiên duỗi tay cầm lấy túi xách trong tay Từ Niệm Bắc, ánh mắt thâm thúy nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Muốn giúp người khác giải vây không nhất thiết phải tự mình xuất hiện, em có thể để bọn họ dùng bữa một lúc, sau đó gọi điện thoại giúp cô ta thoát thân.”

Hoàng Từ mỉm cười:” Đúng vậy, Tiểu Bắc nghe lời, buổi tối ở lại ăn cơm, ông nội lúc nào cũng nghĩ đến các con, các con lại không về thường xuyên.”

Từ Niệm Bắc cười ha ha hai tiếng, vì đang trước mặt Hoàng Từ nên cô không dám lườm anh.

Hoàng Từ nói: “Con ngồi xuống trước đi, mẹ vào bếp xem món tôm hùm mà con thích đã làm xong chưa.”

Sau khi Hoàng Từ rời đi, Chu Tự Tề kéo Từ Niệm Bắc ngồi xuống ghế sô pha, giấu đi ý cười nơi đáy mắt.

Từ Niệm Bắc ngồi sang một bên, gọi điện thoại giải thích với Tề Bạch Nhu, Tề Bạch Nhu nghe thấy Từ Niệm Bắc không thể đến thì có chút khó chịu, Từ Niệm Bắc dỗ ngọt vài câu mới từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng lúc cúp điện thoại thì ngữ khí không được tốt lắm.

Chu Tự Tề mơ hồ nghe được không ít đối thoại, liếc nhìn vẻ mặt tội lỗi của Từ Niệm Bắc, nhắc nhở một câu: “Bạch Húc của nhà họ Bạch đã có người mình thích, cho nên sẽ không thích Tề Bạch Nhu.”

Từ Niệm Bắc nghi hoặc nhìn anh: “Sao anh biết?”

Chu Tự Tề nhìn cô không đáp, đứng dậy đi về phía Chu Nghệ Tinh đang chơi mạt chược, chú Ngô từ lúc ngồi xuống cũng không có thua bài, Cố Khải trên cơ bản đã huề vốn.

“Anh Tề, sao anh trở lại sớm vậy, để cho chú Ngô chơi thêm chút nữa đi.”

Chu Tự Tề nhìn anh ta, sau đó nhìn bọn họ đánh bài, tới lui ba vòng, chú Ngô rốt cuộc cũng thua một bàn, sau đó nhường vị trí lại cho Chu Tự Tề.

Cố Khải cười hì hì, hướng mắt về phía ghế sô pha: “Từ Niệm Bắc không đi nữa sao?”

Chu Tự Tề đáp: “Còn chê thua ít? Không bằng chúng ta chơi lớn một chút, hôm nay cậu thua thì giao hộp đêm cho tôi.”

Cố Khải vội xua tay.

Bắt đầu một ván mới, Chu Tự Tề bắt đầu đảo quân bài trên bàn, vị trí này của anh đối diện với ghế sô pha, vừa hay có thể nhìn thấy Từ Niệm Bắc trên ghế sô pha.

Từ Niệm Bắc đang cúi đầu chơi game trên chiếc điện thoại của mình.

“Anh Tề, tới lượt anh lấy bài.”

Chu Tự Tề đưa tay chạm vào một quân bài rồi ném ra ngoài, tầm mắt vẫn lướt qua Cố Khải điển trai rồi đáp xuống người Từ Niệm Bắc.

Sau khi chơi thêm vài vòng mạt chược, Hoàng Từ liền gọi mọi người ăn cơm.

“Tự Tề, con và Tiểu Bắc ra đỡ ông vào ăn cơm đi, ông đang xem vườn rau ở phía sau đấy.”

Chu Tự Tề gật đầu, năm nay ông Chu đã tám mươi ba tuổi, ông thích trồng một số loại rau ở sau khuôn viên.

Từ Niệm Bắc đi theo sau Chu Tự Tề, trong khu vườn sau nhà, ngoài những loại rau mà ông Chu chăm sóc, còn có những sợi dây leo, phía trên là những chùm nho mẫu đơn xanh mọng nước.

“Cái này ăn được không?” Từ Niệm Bắc hái xuống một quả nho tròn đầy căng mọng.

Chu Tự Tề quay đầu nhìn thoáng qua, anh nói: “Không có phun thuốc trừ sâu, em có thể ăn thử.”

Từ Niệm Bắc cong môi, cẩn thận bóc vỏ quả nho rồi ném vào miệng, vốn tưởng rằng có thể ăn một quả nho ngọt ngào, thật không ngờ vị chua lại khiến gương mặt của cô trở nên nhăn nhó.

Cô giậm chân, nhổ ra quả nho chua lè với vẻ mặt thống khổ, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu: “Chu Tự Tề, anh cố ý!”

Chu Tự Tề nhướng mày, Chu Nghệ Tinh khi còn bé cũng hay hái những quả nho chưa chín để ăn, nhưng cũng không đến mức chua như vậy.

Từ Niệm Bắc đã đi tới, bàn tay nhỏ bé nắm chặt phần thịt non trên cánh tay anh để
trả thù.

Tuy rằng sức của người con gái yếu ớt, nhưng móng tay lại dài, thiếu chút nữa đã véo mất miếng thịt của anh.

Sắc mặt Chu Tự Tề cũng thay đổi, anh ngăn tay cô lại: “Sao có thể chua như vậy được, em đừng giả vờ.”

“Giả vờ cái em gái nhà anh, anh có giỏi thì thử xem!”  Từ Niệm Bắc hái một quả nho còn non trên chùm nho xuống, vừa nhìn đã biết rất chua.

Cô đưa lên miệng anh, uy hiếp nói, “Ăn thử đi!”

Chu Tự Tề bật cười, anh cầm lấy quả nho từ tay cô, rồi tiện tay ném xuống ruộng rau, sau đó khom lưng cúi đầu hôn cô.

Khá chua.

“Là ai ở đó?” Ông Chu từ phía bên kia vườn gọi với ra.

“Ông ơi, là cháu và Tiểu Bắc, mẹ kêu bọn cháu gọi ông vào ăn cơm.”

“À, đã tới giờ cơm rồi sao?” Ông Chu cầm cuốc chậm rãi đi tới, Chu Tự Tề vội vàng chạy lại đón lấy cuốc trong tay ông.

“Tiểu Bắc, sao mặt cháu đỏ thế?” Ông Chu mỉm cười đầy cưng chiều.

Từ Niệm Bắc cắn môi, nhẹ nhàng nói một câu: “Ông, nho của ông chua quá.”

Ông Chu cười sảng khoái: “Những trái nho này còn chưa chín, phải nửa tháng nữa mới có thể ăn được, bây giờ đúng là rất chua.”

Từ Niệm Bắc “À” một tiếng.

Ông Chu nhìn cháu trai của mình, có chút chờ mong: “Tuy nhiên, nếu là phụ nữ có thai, những quả nho này vừa hay thích hợp, hai đứa định khi nào có em bé, để ông đây còn có cơ hội giúp hai đứa trông nom.”

Từ Niệm Bắc nghiêng đầu lảng tránh nhìn những quả nho mẫu đơn xanh mượt.

Chu Tự Tề cúi đầu cười với ông Chu: “Công ty hiện tại rất bận, có thể không có thời gian.”

“Công việc làm mãi không xong, con cũng sắp già rồi đấy.”

Chu Tự Tề thành thật gật đầu, giúp ông Chu rửa tay, sau khi vào nhà thì đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Từ Niệm Bắc nuốt nước bọt, những món trước mặt đều là món yêu thích của cô.

Hoàng Từ cười nói: “Có phải bây giờ đang vui mừng vì mình không đi về?”

Từ Niệm Bắc đỏ mặt, ngượng ngùng gọi một tiếng, “Mẹ.”

Chu Tự Tề ngồi bên cạnh đã đeo sẵn bao tay, lặng lẽ giúp cô bóc tôm.

Làm trò trước bàn dân thiên hạ, nhưng Từ Niệm Bắc cũng không nỡ từ chối, Chu Tự Tề bóc tôm vào bát cho cô, cô liền ngoan ngoãn ăn hết.

“Tiểu Bắc, con mau cho chồng con ăn đi, nó bóc tôm nửa ngày vẫn chưa ăn gì.” Hoàng Từ nhìn con trai chiều con dâu thì cười nói.

Từ Niệm Bắc đang chấm thịt tôm vào nước chấm, nhìn người đàn ông đang bóc tôm bên cạnh, mấp máy môi: “Anh cởi bao tay ra ăn trước đi?”

Chu Tự Tề nghiêng đầu nhìn cô, mở miệng nói: “Chấm thêm đi.”

Từ Niệm Bắc: “…”

Hoàng Từ nhìn cô.

Từ Niệm Bắc nhét luôn con tôm vào miệng Chu Tự Tề.

“Ừm, rất ngon.” Người đàn ông mỉm cười nhận xét.

Một lúc sau, Chu Tự Tề dùng khuỷu tay đụng vào người con gái bên cạnh: “Anh muốn ăn thịt bò.”

“Anh không tự ăn được à?”

Người đàn ông nhìn cô đầy “trìu mến”: “Không phải anh đang bận bóc vỏ tôm cho em sao?”

Hoàng Từ đưa đĩa thịt bò đến trước mặt Từ Niệm Bắc: “Tiểu Bắc, con gắp một miếng lớn đi, từ nhỏ Tự Tề đã thích ăn thịt bò.”

Từ Niệm Bắc: “…” Dạ.

Sau bữa ăn, đôi vợ chồng trẻ đã tàn nhẫn rải thức ăn cho chó, một người thì trìu mến bóc tôm, còn một người thì ngoan ngoãn đút cơm.

Từ Niệm Bắc thật sự không thể chịu nổi ánh mắt ái muội này, ăn một ít cơm liền nói no, sau đó ra ngoài biệt thự đi dạo, sẵn tiện gọi điện thoại cho Tề Bạch Nhu.

Sau khi tản bộ về, Cố Khải và Chu Mộ Tịch cũng ra khỏi biệt thự.

“Niệm Bắc, bọn chị đi trước nhé.”

Từ Niệm Bắc mỉm cười, để họ đi trước.

Chu Tự Tề đang nằm trong phòng khách nhíu mày, tay trái cầm kính, bởi vì không đeo kính nên trông anh trẻ ra vài tuổi, mặt mày anh tú, dáng người thon dài.

Từ Niệm Bắc bước đến chỗ anh, “Anh uống rượu hả?”

Người đàn ông nâng mí mắt: “Uống hai ly rượu vang, rót giúp anh tách trà?”

Từ Niệm Bắc khựng lại một giây mới đi đến phòng trà.

Chu Tự Tề nhướng mày, khóe môi khẽ cong.

Sau khi uống trà nóng thì hàn huyên với ba mẹ Chu một lúc, nội dung của cuộc trò chuyện đại khái là về công ty, Từ Niệm Bắc nghe không hiểu.

Đến khoảng tám giờ, cô đẩy nhẹ người đàn ông bên cạnh mình: “Muộn rồi, chúng ta về đi?”

Khi Hoàng Từ nghe thấy lời này, bà ấy nắm lấy bàn tay của Từ Niệm Bắc, có ý giữ lại rồi nói: “Tự Tề đã uống rượu, hay là đêm nay các con ở lại đây, sáng mai mới rời đi?”  

“Mẹ, Quế Viên cách công ty của Tự Tề rất xa, nếu buổi tối ở lại đây, ngày mai Tự Tề sẽ phải dậy sớm để quay về công ty, con… Anh ấy đi sớm như vậy con sẽ đau lòng.” Gương mặt của Từ Niệm Bắc phiếm hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng của cô vợ nhỏ, lúc nhìn sang Chu Tự Tề vừa vặn bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của anh.

Cô đờ người một chút, rồi tiếp tục nói: “Anh ấy uống rượu, con lái xe là được, hôm khác bọn con sẽ quay về ăn cơm.”

Hoàng Từ suy nghĩ, quả thật Quế Viên cách công ty giải trí Thịnh Hoa rất xa, “Vẫn là Tiểu Bắc biết nghĩ cho Tự Tề, vậy trên đường về nhớ cẩn thận.”

“Dạ, con biết rồi ạ.” Từ Niệm Bắc cười rộ lên, đến đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

Cô thật sự lo lắng rằng Hoàng Từ sẽ bảo bọn họ ở lại qua đêm, đến lúc đó lại phải ở cùng một phòng với Chu Tự Tề.

Nhớ lại đêm hôm qua, trong lòng Từ Niệm Bắc vẫn còn chút sợ hãi.

Người đàn ông này có thể nhẫn nhịn một lần, hai lần, liệu có thể nhẫn nhịn đến lần thứ ba?

Dù sao anh cũng không phải là Ninja Rùa*.

*Ninja Rùa: Ngôn ngữ mạng, ý nói một người có sức chịu đựng cao.

Vậy nên cách tốt nhất là đừng để anh phải chịu đựng, tự mình tránh mặt anh, cả hai đều sẽ bình yên không có gì xảy ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện