“Nói, cô đưa cô ấy đi đâu!” Chu Tự Tề nắm lấy cổ tay cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Tề Bạch Nhu nhìn dáng vẻ này của anh, khéo miệng lộ ra một nụ cười chua xót, khàn giọng chất vấn anh: “Từ Niệm Bắc có chỗ nào đáng để anh yêu thương như vậy?”
“Đừng để tôi nói lại lần ba, cô nên biết, không cần đến cô thì tôi vẫn có thể tìm được cô ấy, tôi chỉ đang cho cô cơ hội, cô đừng không biết quý trọng!”
Tề Bạch Nhu như ngừng thở.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động đến gần cô như vậy, gần đến mức hơi thở của anh phả lên má cô, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi nước hoa tương tự như của Từ Niệm Bắc, gần đến mức trái tim cô không tự chủ mà đập loạn lên, gần đến mức máu trong người không ngừng sôi trào.
Nhưng tất cả những điều này không phải là vì anh yêu cô, mà là vì anh cảnh cáo cô.
Lông mi người phụ nữ run lên: “Cậu ta đang ở nhà em.”
Lời vừa dứt, Chu Tự Tề buông Tề Bạch Nhu ra, hờ hững liếc nhìn cô ta.
Căn hộ của Tề Bạch Nhu nằm ở tòa nhà bên cạnh căn hộ của Chu Tự Tề, rất nhiều lần tan làm về nhà, anh đều “ngẫu nhiên” gặp được Tề Bạch Nhu, nên khi Tề Bạch Nhu sắp xếp cho Từ Niệm Bắc ở căn hộ thuộc tuyến đường Trường An thì anh bắt đầu nghi ngờ.
Đi ra khỏi thang máy, ánh mắt Chu Tự Tề mang theo vẻ lo lắng cùng sốt ruột, anh lạnh lùng nói: “Mở cửa.”
Tề Bạch Nhu cúi đầu, lấy chìa khóa trong túi xách ra, căn phòng tối đen như mực, rèm cửa được kéo kín mít nên không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Người đàn ông ngay lập tức nhíu mày, sải bước đi vào, tìm công tắc trên tường rồi bật tất cả đèn lên.
“Cô thừa biết cô ấy sợ bóng tối.”
Người đàn ông còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại. Lúc quay người lại, trên tay Tề Bạch Nhu đã cầm một bình xịt nhỏ phun tới trước mặt, mùi hương kỳ lạ sộc vào mũi, Chu Tự Tề lập tức cảnh giác, lấy tay che miệng và mũi rồi lùi về phía sau.
Tề Bạch Nhu bật cười: “Vô ích thôi, loại xịt này chỉ cần ngửi trúng một tia là sẽ thấm thuốc.”
“Tề Bạch Nhu.” Đôi mắt của người đàn ông trở nên
sắc bén và nguy hiểm.
Tề Bạch Nhu lộ ra nụ cười quyến rũ, cô ta ném bình xịt lên bàn trà, cởi áo khoác dày cộm trên người xuống.
Chu Tự Tề đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, đẩy cô ta ra rồi đi về phía cửa.
“Chu Tự Tề, Từ Niệm Bắc đang ở trong nhà của em, em không có nói dối anh, nếu bây giờ anh rời đi, cũng không biết là đi được bao xa, nhưng em có thể khiến Từ Niệm Bắc sống không bằng chết, em biết cậu ta sợ nhất là điều gì…”
Cơ thể người đàn ông loạng choạng, anh dừng bước, hơi thở dần dần trở nên nóng rát.
Tề Bạch Nhu mỉm cười bước đến gần anh, bàn tay đặt lên vai anh, đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng cùng say đắm.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên mơ hồ, anh không nhịn được nuốt nước bọt, kéo kéo cổ áo của mình.
Ngay khi Tề Bạch Nhu chuẩn bị hôn anh, anh đã dứt khoát kéo cô ta đến ghế sô pha, sau đó trực tiếp đè cô ta dưới thân mình.
“A…” Nhịp tim của Tề Bạch Nhu đập nhanh hơn, cho dù Chu Tự Tề không yêu cô ta, nhưng bọn họ cũng sắp phát sinh quan hệ.
Trong lúc nhất thời, cô ta có chút mê mang nhìn người đàn ông đang thở hổn hển.
Chu Tự Tề nắm lấy tay Tề Bạch Nhu, ngay tại thời điểm cô ta mất tập trung, anh lập tức trói tay cô ta ra phía sau bằng dây sạc điện thoại trên ghế sô pha.
“Chu Tự Tề, anh là gì vậy hả!” Tề Bạch Nhu thẹn quá hóa giận.
Người đàn ông đứng dậy, tìm một sợi dây trong phòng để trói Tề Bạch Nhu, sau đó vì chán ghét sự ồn ào của cô ta, nên đã dùng băng dính dán chặt miệng cô ta lại.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Chu Tự Tề gần như mất ý thức.
“Tiểu Bắc, Tiểu Bắc…”
Phòng bếp không có, phòng ngủ không có, phòng vệ sinh cũng không có…
“Tiểu Bắc!” Đôi mắt của người đàn ông hằn lên những tia máu, căn nhà vốn dĩ ngăn nắp đã biến thành một đống hỗn độn.