Rất lâu sau đó.
Khúc Cửu Nhất mặc lại y phục, bởi vì y đã hiểu ra rằng, ở một số phương diện nào đó, Tạ Tụ cố chấp tới đáng sợ, muốn thuyết phục được hắn, e là phải tìm chứng cứ khác.
Đành vậy, ngày tháng còn dài, y cũng không vội vàng lúc này.
Chủ yếu là xét tình huống trước mắt, y có gấp hay không cũng chẳng có tí ảnh hưởng nào tới sự việc.
Khúc Cửu Nhất là người không rước chuyện vào mình.
Tạ Tụ bên này cũng rơi vào trầm lặng, không nhắc thêm một chữ nào, tránh làm tổn thương tâm lý "yếu ớt" của Khúc Cửu Nhất.
Người song tính nhạy cảm, bản thân phải cẩn thận hơn mới được.
Mắt thấy cả hai người đều lâm vào bầu không khí gượng gạo im ắng, lúc này, Khúc Cửu Nhất cuối cũng cũng nhớ ra chỗ bọn họ còn một người nữa.
Ninh Tuyền Danh nẫu ruột tỉnh lại.
Lúc hắn tỉnh lại, nhìn thấy Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đứng cách nhau ở hai đầu, cũng chẳng để ý tới không khí có gì khác biệt, chỉ thấy cảm động rằng bản thân rốt cuộc cũng có chút cảm giác tồn tại.
Cho nên, hắn nói hết về mục đích bản thân tới đây.
"Khúc cung chủ, ta thực sự tới vì thần y Tạ Tụ!" Ninh Tuyền Danh chẳng thể chịu nổi nữa, hắn sợ mình còn không nói nữa thì thể nào cũng chẳng còn cơ hội mà nói.
Hai người này chẳng đi theo mấy trò trên giang hồ gì cả.
Mới hỏi tên hắn xong sau đã đóng cửa tự chơi với nhau rồi, vốn chẳng lo Ninh Tuyền Danh ở một xó nghĩ gì.
Sau đó còn đánh ngất luôn, không kiêng dè gì cả.
"Ta và Ninh tiền bối xưa nay không quen biết" Tạ Tụ trực tiếp bày tỏ không quen gì với Ninh Tuyền Danh.
"Nhưng ta có bệnh cần ngươi trị!" Mặt Ninh Tuyền Danh đỏ hồng nhưng vẫn nói rõ ràng dự định của mình ra, dù gì hắn cũng đã chật vật vậy rồi cũng chẳng ngại mất mặt thêm ít nữa.
Ninh Tuyền Danh đã chẳng còn gì để mất rồi.
"Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?" Tạ Tụ hiếu kỳ hỏi, bây giờ mắt hắn không thấy được, hơi khó phán đoán bệnh trạng của Ninh Tuyền Danh.
"Lẽ nào là bệnh tương tư?" Khúc Cửu Nhất ở một bên chèn lời vào.
Vừa dứt câu, sắc mặt của Tạ Tụ và Ninh Tuyền Danh đều không dễ nhìn lắm.
"Ta không thích nam" Ninh Tuyền Danh thực sự không nhịn nổi nữa, phản bác ngay lập tức.
Cho dù mỹ danh của Tạ Tụ bày ra đấy nhưng hắn chỉ thích nữ tử thôi!
"Ồ, thế thì vì sao?" Khúc Cửu Nhất thấy sắc mặt của hai người đều không tốt, tâm trạng của y nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Y vậy mà rơi tới tình cảnh dùng bất hạnh của người khác làm niềm vui cho mình rồi.
Nói ra cũng thật chua xót.
...!Nhưng đều là bị mấy thằng nhãi rách việc này làm cho tức chết!
"Ta...!ta...!ta là vì xin "Dương Hoàn đan" của Tạ thần y" Giọng của Ninh Tuyền Danh chợt bé đi nhưng đã đủ để Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất nghe rõ ràng.
Dương Hoàn đan?
Đây là thuốc gì?
Vừa nói xong tên thuốc, cả hai người Tạ Tụ và Ninh Tuyền Danh đều không đúng lắm.
"Sao người biết ta có thể luyện Dương Hoàn đan?" Tạ Tụ ở Toái Ngọc Cung luôn biểu hiển như một quân tử khiêm nhường nhưng chỉ ngay trong khoảnh khắc mới nãy, Khúc Cửu Nhất dường như đã nhìn thấy trên mặt Tạ Tụ có lóe lên một tia dữ tợn.
Ổ ổ ổ?
Bên trong này hình như có chuyện gì đó nha.
"Cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên" Ninh Tuyền Danh rì rầm hai tiếng như tiếng muỗi bay, sau đó là vô cùng mong chờ nhìn Tạ Tụ, "Tạ thần y, ta đã cho mời rất nhiều đại phu, thậm chí cả lão ngự y ở kinh thành bên đó, ta cũng nhờ người xem hộ nhưng chẳng có ích gì.
Chỉ có Dương Hoàn đan của ngài là có hiệu quả với ta!"
Tạ Tụ chẳng nói lời nào.
"Dương Hoàn đan tới cùng là thuốc gì?"
Khúc Cửu Nhất vô cùng khó hiểu, trực tiếp hỏi thẳng Tạ Tụ.
Tạ Tụ mím môi không nói.
Đầu của Ninh Tuyền Danh đã cúi thấp tới mức không thể thấp hơn được rồi.
"Dương Hoàn đan là..
thuốc tráng dương" Ninh Tuyền Danh cắn răng, nói thẳng ra, "Hơn nữa dưới vùng trời này, độc nhất vô nhị, có thể coi như thần dược mà tất cả nam tử trung niên mong ước!"
Khúc Cửu Nhất hiểu ngay.
Nói tới người trong võ lâm, cũng có chút xấu hổ.
Bọn họ vì tập võ công từ nhỏ, mãi tới khi thiếu niên đều cấm dục, rất nhiều võ công thậm chí còn cần thân thể đồng tử.
Ngoài những môn phái nữ tử như Toái Ngọc Cung, những chính phái được xưng là danh môn kia hầu như đều bắt đệ tử không được nhúng chàm nữ sắc trước năm mười tám tuổi.
Còn phải đợi tới khi võ công có thành tựu mới được phá giới.
Người tập võ cơ thể trưởng thành sớm hơn nữa tinh lực dồi dào có thừa, ấy thế mà lại bị bắt không được gần nữ sắc.
Một khi tới lúc bọn họ được giải cấm chế, bọn họ rất dễ quỵ lụy vào mấy chuyện nam nữ.
Do đó, trong giang hồ, thấy được nhiều nhất chính là các câu chuyện si nam oán nữ.
Người trẻ tuổi bình thường cho dù thỉnh thoảng có lúc phóng túng nhưng cũng vì lòng còn dư mà lực không đủ nên dần dần sẽ giảm bớt tần suất.
Nhưng người trong giang hồ thân có võ công cao, nội lực mạnh mẽ, thường gây ra mấy chuyện hoang đường, chuyện hàng đêm sênh ca một đêm bảy nàng cũng là chuyện tình yêu phong lưu.
Nhưng tinh lực của người cũng có hạn.
Khi còn trẻ ngươi hoang phí bao nhiêu, đợi tới lúc lớn tuổi hơn một chút, tinh lực không đủ nữa rồi, ở phương diện này, sự suy thoái của sức lực còn nhanh hơn người bình thường một chút, rất mau đã bắt đầu không phấn chấn được tới mức kinh ngạc.
Nhưng chỉ khổ cho những người trong giang hồ này.
Bọn họ trầm mê danh sắc đã quen, mới gần nửa cuộc đời đã không được rồi.
Đặc biệt là dạng phong lưu như Ninh Tuyền Danh, trong nhà kiều thê mỹ thiếp đầy trong viện lại chỉ có thể nhìn mà không ăn được, không những thê thiếp có ý kiến với hắn mà bản thân hắn cũng khó mà nhịn được.
Hắn hiểu rất rõ, đây là vấn đề của bản thân.
Ban đầu uống ít thuốc vẫn còn có hiệu quả nhưng uống nhiều rồi thì sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Ninh Tuyền Danh vì vậy mà thăm khám không biết bao nhiêu đại phu, xin về không biết bao nhiêu thuốc đều chẳng có tác dụng.
Đương lúc lòng hắn nguội như tro tàn, đi gặp người bạn bày tỏ lòng mình, thấy bạn còn lớn tuổi hơn cả mình lại ôm vũ nữ vui quên lối về, chính là do uống Dương Hoàn đan.
Bạn tốt coi đan dược này như bảo bối, cuối cùng do Ninh Tuyền Danh van nài nên cho hắn một viên.
Ninh Tuyền Danh ăn xong, bỗng chốc cảm giác bản thân đã lại quay về thời trẻ tuổi.
Hắn, lại được rồi!
Ninh Tuyền Danh dường như cảm động phát khóc.
Nhưng Dương Hoàn đan này