Khách trạm Duyệt Lai.
Nếu nói thứ không thể thiếu nhất trong thế giới võ hiệp, chắc hẳn là kiểu như khách trạm Duyệt Lai này.
Trong giới võ hiệp, thiếu lâm, Võ Đang gì thì đều không thể xuất hiện nhưng khách trạm Duyệt Lai này vẫn sừng sững ở đây.
Chỉ có thể nói, những cái tên lỗi thời này dù ở thế giới nào đều có một đống.
Khúc Cửu Nhất đợi người, không chỉ có những đệ tử tinh anh ở Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất y có thể được biết bao nữ đệ tử trong cung vây lấy, tướng tá đương nhiên không có gì để bắt bẻ, đích thị là một mỹ nam tử, cho dù có đội đấu lạp cũng chẳng che được sự xuất chúng của y.
Bên cạnh, Tạ Tụ sau khi đã dịch dung tuy rằng không kinh diễm như trước nhưng lại trông văn nhược yếu đuối hơn, dù gì nếu dịch dung xấu quá, đám Khúc Cửu Nhất cũng chẳng nhìn được, không hợp với đội ngũ chỉnh tề có giá trị nhan sắc cao của Khúc Cửu Nhất.
Do đó, khi một đoàn tuấn nam mỹ nữ bọn họ từ bên ngoài khách trạm đi vào, không chỉ chưởng quầy tiểu nhị mà các các vị khách đều cảm thấy cái khách trạm bình thường thậm chí cũ nát này bỗng chốc trở nên lung linh hơn nhiều.
Nhất là những nữ đệ tử của Toái Ngọc Cung, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Cảm nhận được một đoàn người của mình chợt hút hết tầm mắt của mọi người về phía này, Khúc Cửu Nhất rất sảng khoái.
Không sai không sai chính là cần hiệu quả như này.
"Các vị khách quan, xin hỏi là nghỉ chân hay ở trọ?" Chưởng quầy trực tiếp đẩy tiểu nhị qua một bên, chủ động đi lên chào hỏi.
Tầm nhìn của chưởng quầy không phải đám tiểu nhị này có thể so được.
Người trong giang hồ, rất nhiều người nghèo khó, có thể gọi được phần ăn của đại hiệp, cũng chính là một đĩa màn thầu*, một đĩa thịt hầm, một vò rượu, cũng chẳng có bao nhiêu, càng đừng nói tới những người phú quý rồi.
Hết cách, người giang hồ trước khi xông pha tạo ra được thanh danh vang vọng, cơ bản đều là nhàn rỗi thong dong, lại nhiều năm lang bạt bên ngoài, ăn mặc đi ở cái nào không phải tốn tiền? Thỉnh thoảng có vài người xuất thân hiển quý cũng luôn luôn chọn những tửu lâu bài trí xa hoa, nào để mấy khách trạm nhỏ như họ vào mắt?
*Có thể bạn đã biết: màn thầu này có thể hiểu là bánh bao không nhân nhé nhưng hình như tui nghe bạn nào giải thích thì màn thầu không có vị ngọt như bánh bao không nhân của VN mình đâu
Giờ đây có một đoàn người mặc rồi đội, cái nào không cần tiền?
Vị công tử đi đầu tuy rằng đội đấu lạp nhưng chất trúc của đấu lạp hiển nhiên không phải vật thường, còn có cả khối ngọc bội ở bên hông của y, vừa nhìn đã biết giá trị không gì sánh được.
Khách quan phú quý như vậy, mấy năm cũng chưa gặp được một lần.
Thần tài đưa tới cửa, sao không cẩn thận tiếp đón cho được?
Trên thực tế, các đệ tử của Toái Ngọc Cung cũng không muốn cung chủ nhà mình phải thiệt thòi ở lại cái khách trạm rách này, các nàng không phải không có tiền, trực tiếp mua cả tửu lâu, lại mua thêm ít vải vóc trang trí là có thể cải tạo tửu lâu thành một dáng vẻ mới luôn.
Kết quả cũng chẳng biết cung chủ nghĩ gì, sau khi thấy "Khách trạm Duyệt Lai" bèn đi thẳng vào luôn, các nàng muốn ngăn mà chẳng kịp.
"Trước cứ bưng cho bọn ta mấy món tủ của các ngươi lên đây ta thử xem" Khúc Cửu Nhất mặc dù rất muốn trải nghiệm cuộc sống chân thực của các đại hiệp cổ đại nhưng sau khi y nhìn thấy bố trí của khách trạm này thì chẳng nghĩ gì nhiều nữa.
Lạc đà trong cung còn tốt hơn chỗ này.
Không có điều kiện cũng đành nhưng bây giờ Khúc Cửu Nhất nhiều tiền tiêu không hết, có thể tự tạo điều kiện tốt cho bản thân, còn phải đi ở nơi tồi tàn này thì đúng là có hơi thiệt thòi cho bản thân.
Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, quyết định nên ăn thử món ăn của khách trạm này đã, cái khác quyết sau cũng không muộn.
Không thể phí công tới được.
"Cho ngươi, đừng bịp bợm, cơm nước phải sạch se" Đệ tử Toái Ngọc Cung Thanh La quăng cho chưởng quầy một khối bạc, hơn nữa còn bày thanh kiếm trong tay ra, giọng điệu lạnh nhạt, cộng với tướng mạo lạnh lùng vốn có tạo cảm giác xa cách, càng dễ khiến người khác có áp lực.
Chưởng quầy nọ tiếp được bạc, thảy lên ước lượng một chút, vậy mà là chín lượng, cười tươi như hoa, "Cô nương cứ yên tâm, món ăn của chúng ta ở đây mua thẳng từ nhà nông, mua xong làm ngay, tuyệt đối không lừa gạt các vị.
Xin mời các vị ngồi trước, đợi trong giây lát, cơm nước rất mau sẽ xong"
"Công tử, mời" Thanh La ở trước mở đường, cung kính với Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất khẽ gật đầu, chậm rãi lên tầng.
Tầng hai đâu đâu cũng có ghế lô, chỉ là Khúc Cửu Nhất vẫn thích cảm giác ở trên cao có thể quan sát được cảnh tượng bên dưới thôi.
"Các ngươi cũng ngồi đi" Khúc Cửu Nhất nhìn đám Thanh La nói.
"Rõ" Các đệ tử đương nhiên phục tùng hết mực với mệnh lệnh của Khúc Cửu Nhất.
Tạ Tụ cũng ngồi xuống.
"Khúc công tỷ tốt nhất nên uống ít nước đường đỏ trước" Sau khi ngồi xuống, Tạ Tụ lại bắt đầu nói mấy lời cũ rích, "Tốt nhất là không nên uống rượu, rượu của khách trạm này nhiều khi chỉ pha nước, uống xong chẳng tốt cho sức khỏe..."
Tiếp ấy, Tạ Tụ lại bắt đầu giảng về dưỡng sinh.
Hắn cũng thật lòng muốn tốt cho Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất bây giờ đang tới tháng, lại bôn ba suốt một đường, ở Toái Ngọc Cung chăn ấm nệm êm quen rồi, bây giờ ăn bữa cơm dân dã, còn chưa biết có sạch hay không, nhỡ tới lúc ăn xong dạ dày yếu, muốn dưỡng tốt lên lại rất khó.
Chỉ là những lời này lọt vào tai Khúc Cửu Nhất lại hoàn toàn giống tiếng ruồi vo ve bên tai y.
Trong đầu của Khúc Cửu Nhất cũng nảy sinh ra hai luồng ý kiến trái chiều kịch liệt.
Khúc Cửu Nhất đen: Tạ Tụ quá phiền, ta muốn điểm huyệt của hắn!
Khúc Cửu Nhất trắng: Bình tĩnh, một năm hắn cho ngươi thu nhập ba mươi vạn lượng.
Khúc Cửu Nhất đen: Đây đã là lần thứ mười hắn nhắc tới chuyện dưỡng sinh từ lúc bắt đầu đi rồi, Đường Tăng cũng chẳng phiền như hắn.
Khúc Cửu Nhất trắng: Bình tĩnh, ba mươi vạn lượng!
Khúc Cửu Nhất đen: Ngươi có thể nói cái khác được không?
Khúc Cửu Nhất màu trắng: Nếu hắn có thể luyện chế thêm, có thể không chỉ dừng ở ba mươi vạn lượng đâu.
Khúc Cửu Nhất màu đen:...
Được.
Bây giờ trong đầu Khúc Cửu Nhất chỉ còn ba mươi vạn lượng.
Y dứt khoát chẳng nghĩ ngợi gì nữa, mặc cho Tạ Tụ xì xào bên tai hắn, dù gì tai trái nghe tai phải ra, cũng chỉ chậm trễ ít lâu thôi.
Tạ Tụ thấy nét mặt của Khúc Cửu Nhất bây giờ là biết đối phương chẳng nghe lọt tai rồi.
Chính là vì lần nào Khúc Cửu Nhất cũng bày ra thái độ "không bạo lực không hợp tác" mới khiến cho Tạ Tụ cứ một lần lại một lần lặp lại mấy chuyện này.
Hắn hành y cứu người nhiều năm, chưa từng thấy người bệnh nào không phối hợp như Khúc Cửu Nhất.
Nhưng Tạ Tụ lại có thừa kiên nhẫn.
Hắn làm được!
"Tới rồi" Khóe mắt Khúc Cửu Nhất liếc qua cửa vào, chợt kích động vô cùng.
Tạ Tụ và các đệ tử Toái Ngọc Cung không hẹn mà cùng nhìn về phía Khúc Cửu Nhất nhìn.
Ở cửa vào có một thiếu niên tràn đầy sức sống, bên cạnh hắn