Khúc Cửu Nhất bây giờ không thiếu tiền.
Nhưng nếu có tiền dâng tới cửa, y cũng không phải không thể cầm.
Nhưng thứ đồ như bản đồ kho báu, trong một trăm quyển võ hiệp cũng phải có 90 bản có giả thiết nó là giả, mười bản còn lại, báu vật đào được ra không phải bên trên nhuộm đầy độc thì cũng là sập hang lở núi.
Tóm lại, thứ như bản đồ kho báu không thể nào rơi vào trong tay người giang hồ được.
Trong đầu Khúc Cửu Nhất chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng mặc kệ bản đồ kho báu là thật hay giả, y chỉ cần biết chuyến đi ra khỏi Toái Ngọc Cung lần này của bản thân không phải phí phạm.
Nếu như giang hồ phẳng lặng tựa mặt biển chết, y ra ngoài du lịch có gì vui để kể đâu chứ?
Tạ Tụ bên cạnh là người nắm rõ tình huống tài chính của Toái Ngọc Cung nhất, Tiêu Dao hoàn chính là một nguồn tiền dồi dào không dứt, lại thêm cả Khúc Cửu Nhất lắm mưu nhiều kế này nữa, đối với y mà nói, kiếm tiền vốn là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Người như vậy sẽ đánh mất lý trí vì một bản đồ kho báu sao?
Không thể nào?
Nếu không phải Tạ Tụ luôn ở bên cạnh Khúc Cửu Nhất, hắn suýt chút cũng cho rằng hiện trường náo nhiệt này là do Khúc Cửu Nhất gây ra, vì để khiến y xem được trò hay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao Khúc Cửu Nhất ngay từ đầu đã đoán được đại hội kim bồn tẩy thủ này sẽ xuất hiện vấn đề chứ?
Lẽ nào, Toái Ngọc Cung nắm được tin tức gì từ con đường nào khác?
Tạ Tụ rơi vào trầm tư.
Đối với hắn, đương nhiên không hiểu cái gọi là chiêu trò võ hiệp, càng không biết cái gì gọi là flag.
Quay trở lại chủ đề chính.
Bốn chữ bản đồ kho báu này, như thuốc nổ lập tức khơi dậy sự nhiệt tình bừng bừng của nhân sĩ giang hồ ở đây.
Mọi người ra ngoài lăn xả, sống những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai, còn không phải vì hai chữ danh lợi sao? Nhưng nếu có bản đồ kho báu, bọn họ nào cần vất vả như vậy nữa? Nếu là trước đó không biết cũng đành nhưng bây giờ nghe được tin tức này rồi sao có thể giả vờ như không biết được.
Nhưng trong một số quan khách cũng không thiếu người có lý trí.
Những người này nói rõ rành ràng bốn chữ bản đồ kho báu này ra, có thể thấy bọn họ vốn không định để lại mạng người sống.
Vì mọi người đều biết, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật được còn bọn họ trong mắt những người này đã chẳng còn được coi là người sống nữa rồi.
"Bản đồ kho báu, bản đồ nào chứ? Ta, ta không biết gì cả mà" Con trai của Lâm Thiên Đức cầu cứu, "Sư huynh, huynh có nhầm lẫn gì không? Trấn Nam võ quán của chúng ta nào có bản đồ kho báu nào, chúng ta mặc dù cũng có tích cóp nhưng cũng chỉ có từng ấy mà thôi"
Không thể không nói, con trai của Lâm Thiên Đức cũng có tí thông minh, ở lúc này công khai tình cảnh của Trấn Nam võ quán, vì để đánh vỡ tin đồn.
Trấn Nam võ quán nếu thực sự xuất hiện phản đồ nội đấu, bọn họ còn có khả năng giữ lại người sống.
Nhưng nếu dính líu tới bản đồ kho báu, cho dù có một trăm Trấn Nam võ quán cũng chẳng đủ để vào mắt.
Nếu như hắn thực sự chẳng có chỗ nào tốt, cũng sẽ không được chọn làm quán chủ đời tiếp theo.
"Ha, Lâm Thiên Đức trước kia ở trên giang hồ chẳng qua cũng là hạng tam lưu*, khi còn trẻ, ông ta ăn chơi đàng điếm quen rồi, lúc sáng lập Trấn Nam võ quán, tiền hối lộ quan viên từ đâu mà có chứ?" Khuôn mặt của Lý Tiểu Thanh âm trầm, "Là hắn giết người cướp bóc, cướp về đấy"
*Còn có cả nhất lưu và nhị lưu nữa, mọi người có thể hiểu đây như là các đẳng cấp giang hồ thôi nhé
Lâm Thiên Đức dường như nhớ ra cái gì, nhìn ánh mắt của Lý Tiểu Thanh dần dần trở nên kinh sợ, "Ngươi...!ngươi là..."
"Ban đầu, ta du ngoạn giang hồ, nghèo khó khốn cùng, lại bị kẻ thù đeo đuổi, trên đường gặp được một phú thân* tốt bụng cứu về.
Sau khi ta khỏe lại, vì để báo đáp người nọ, một mực đi theo bên cạnh ông ấy làm hộ vệ" Đao trong tay Lý Tiểu Thanh cứa vào cổ con trai của Lâm Thiên Đức rỉ ra một đường máu đỏ hẹp, chẳng hề để ý mà nói tiếp, "Ta theo bên cạnh người nọ hơn một năm, bao lần vào sinh ra tử mới có được tín nhiệm của người nọ"
*Phú thân là kiểu người giàu mà tính chất nó giống hương thân ấy, hai chữ thân này là một đó
"Đừng nói nữa!" Lâm Thiên Đức đã chẳng nghe được tiếp nữa rồi.
Nhưng đấy cũng đồng nghĩa với việc, Lý Tiểu Thanh nói là thật.
"Có một lần, phú thân nọ bị một đám người áo đen tập kích, ngươi bảo vệ hắn và vợ con hắn chạy thoát, trốn vào một nhà thợ săn trong núi sâu.
Ngươi cảm thấy rất kỳ quặc, vì sao một phú thân bình thường sẽ có kẻ thù lợi hại như vậy? Ngươi nhân lúc phú thân nọ bị thương thần trí mơ màng, len lén hỏi được ra.
Hóa ra phú thân nọ là hậu duệ tiền triều, trong nhà có một tấm bản đồ kho báu"
Khuôn mặt Lâm Thiên Đức đã trắng mét rồi.
Sắc mặt Tạ Tụ cũng không tốt lắm.
Lâm Thiên Đức sau khi sáng lập Trấn Nam võ quán luôn có danh tiếng rất tốt, nhiều năm như vậy cũng xây cầu dựng đường, có được lòng người, là một người đại thiện tiếng lành đồn xa.
Do đó, Tạ Tụ mới ra tay cứu chữa.
Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Thiên Đức chẳng phải người nhân nghĩa như hắn nghĩ.
"Tạ thần y, ta dạy huynh một bí quyết.
Muốn phân biệt người giang hồ là nhân nghĩa thật hay không, ngươi đừng nhìn hắn làm được bao việc tốt, quyên được bao đấu gạo mà phải nhìn xem người đó có quyên tiền cho đền chùa, xây dựng tượng Phật vàng hay không, nghĩ xem bọn họ cầu xin thần Phật như vậy là vì cái gì?" Khúc Cửu Nhất sấn tới cạnh Tạ Tụ, khẽ giọng nói, "Nếu không phải liên quan tới lợi ích của bản thân, người không thiếu danh lợi sao cần cầu xin thần Phật làm gì? Đương nhiên rồi, nếu có bậc quân tử chẳng nhìn nổi mấy chuyện xấu thì không nằm trong danh sách này"
Sắc mặt Tạ Tụ khẽ biến.
Lâm Thiên Đức những năm này quyên không ít tiền hương dầu cho chùa miếu.
"Sau khi ngươi nghe được tin này, bèn nổi sát tâm, giết sạch phú thân và vợ con người ta.
Thậm chí vì giết người diệt khẩu, ngay cả một nhà thợ săn tốt bụng mời các ngươi ở lại cũng bị ngươi giết hết!" Lý Tiểu Thanh nói tới đây, mắt đã đỏ bừng lên, "Ta chỉ là lên núi bắt một con thỏ mà thôi, lúc về, cha nương của ta, còn có nhà của ta cũng bị ngươi hủy hết rồi, ta vĩnh viễn cũng chẳng quên được bóng lưng ngươi rời đi sau khi đã đốt sạch cả nhà ta.
Vì báo thù, ta nằm gai nếm mật, không biết phải chịu đựng biết bao vất vả, đổi tên họ ghi tên vào môn hạ của ngươi, ngươi cho rằng, ta đợi một ngày này đợi biết bao lâu chứ?"
Lâm Thiên Đức đã không thể phản bác được rồi.
Ánh mắt người xung quanh nhìn hắn đều thay đổi cả rồi.
Giết hết cả nhà ân nhân ngày trước, ngay cả bách tính vô tội cũng đều bị hắn giết sạch rồi.
Người như vậy lại là đại hiệp ai ai cũng khen ngợi?
Xằng bậy!
Nói xong, Lý Tiểu Thanh vẫy vẫy tay, thuộc hạ của hắn lập tức giết hết huynh đệ ruột thịt của hắn ta.
"Không...." Lâm Thiên Đức kích động hét lên, "Ngươi cứ nhằm vào ta đây này, nhằm vào mình ta là được rồi!"
"Ha ha, Lâm Thiên Đức, muộn rồi" Lý Tiểu Thanh cười lạnh.
"Ái chà chà, diệt cỏ nhưng chưa tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên rồi" Khúc Cửu Nhất truyền âm, "Tạ thần y, huynh có ra tay hỗ trợ không?"
"Ta trước giờ không can thiệp vào ân oán giang hồ" Tạ Tụ bình tĩnh ngoài dự đoán, cũng dùng nội lực truyền âm, "Trẻ tuổi xông pha giang hồ, già rồi cũng chôn tại giang hồ, đây là chuyện bình thường"
Hửm?
Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, lại hơi kinh ngạc.
Tạ thần y này dường như không giống với những gì y nghĩ.
Y còn cho rằng Tạ Tụ sẽ cảm thấy thê nhi của Lâm Thiên Đức vô tội, sẽ ra tay tương trợ chứ?
Thực tế, Tạ Tụ lại biểu hiện khá lạnh nhạt.
Nhưng nghĩ nghĩ cũng đúng.
Tạ Tụ là thần y số một số hai trên thế gian này, chuyện sinh tử hắn thấy được sợ là còn nhiều hơn bất cứ ai.
Đặc biệt là người trong giang hồ, ngươi giết ta ta giết ngươi đều là chuyện thường, nếu Tạ Tụ ra tay cứu bất kỳ ai trong đó, vậy người còn lại bị thiếu nợ thì phải làm sao?
"Lâm Thiên Đức, giao bản đồ kho báu ra đây, ta còn có thể cho ngươi một cái kết thống khoái" Lý Tiểu Thanh tiếp tục hét, "Cả nhà ngươi trên dưới tám mươi mạng người, và một cái bản đồ kho báu, bên nặng bên nhẹ ngươi nên hiểu rõ"
"Lúc này mà giao bản đồ kho báu ra thật mới là ngu thật đấy..." Khúc Cửu Nhất nhịn không được nói với Tạ Tụ.
"Được, ta cho ngươi" Lâm Thiên Đức ngừng một chút, lại nói, "Bản đồ kho báu của ta chỉ là có một phần ba, đây cũng là lý do ta luôn cầm nó.
Năm ấy, số tiền ta dùng để sáng lập Trấn Nam võ quán là lấy từ nhà của lão gia"
"Đưa ra đây" Lý Tiểu Thành thấy Lâm Thiên Đức đồng ý, trong lòng đã có mấy phần vui mừng.
Lâm Thiên Được như có chủ đích.
Khúc Cửu Nhất ở bên cạnh xem, sốt ruột lắm.
Người giang hồ trong giới võ hiệp này, não úng nước hết rồi à? Chiêu trò này cũng dùng được? Có thể hiểu rằng thời khắc đứng trước tính mạng của người thân sẽ đánh mất sự bình tĩnh nhưng này thì ngu quá rồi.
Nếu như người giang hồ đều có trí thông minh kiểu này, Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân chưa tới mấy năm có thể thống nhất võ lâm được rồi.
Nhưng nói thì nói vậy, nếu người giang hồ đều có trí thông minh kiểu này, việc y thống nhất giang hồ sợ là sẽ khiến họ tức chết.
Khúc Cửu Nhất không thể không dùng nội lực truyền âm, bắt đầu cho Lâm Thiên Đức một lời góp ý.
"Ngươi thả người thân của ta đi, cho bọn họ mấy con ngựa tốt, ta sẽ đưa cho ngươi" Lâm Thiên Đức khẽ cúi đầu, che đi nét dị thường trên mặt.
Ông đã nghe thấy rồi, người có nội lực thâm hậu truyền âm cho ông chính là vị Cửu công tử kia.
Lý Tiểu Thành nghe thấy lời của Lâm Thiên Đức, nét mặt trầm hẳn, "Ngươi đang đàm phán điều kiện sao?"
"Ta chỉ là không tin ngươi" Lâm Thiên Đức lúc này đã tìm về được chút lý trí, "Nếu người ngay cả chút yêu cầu này cũng không dám đồng ý, sao ta có thể tin lời ngươi nói được? Ít nhất ngươi cũng phải thả vài người đi, ta mới có thể nói cho ngươi manh mối của bản đồ kho báu được"
Mặt Lý Tiểu Thanh sa sầm hẳn nhưng đồng bọn của hắn lại giao lưu bằng ánh mắt với nhau, hiển nhiên hy vọng Lý Tiểu Thanh có thể nới lỏng tay mình.
Chỉ là thả vài người không quan trọng mà thôi, chỉ cần bản đồ kho báu tới tay, bọn họ đi mất rồi, vốn sẽ chẳng có ai phát hiện ra tung tích của họ.
"Được, nhưng ta chỉ có thể thả ba người" Lý Tiểu Thành không muốn để Lâm Thiên Đức đắc ý như vậy, ngược lại dặn dò người kéo toàn bộ người nhà của Lâm Thiên Đức lên.
Trong đó còn có cả gói quà chủ động gây ra động tĩnh kia dẫn tới việc bị bắt, Lâm Hữu Tuệ.
Trạng thái lúc này của Lâm Hữu Tuệ cũng không tốt lắm, hắn bị trói gô cổ với tay, miệng còn bị nhét giẻ, nếu không bây giờ chắc chắn hắn đang gào ầm lên rồi.
"Lâm lão gia tử, chọn đi, chọn ba người" Lý Tiểu Thành nhìn một hàng người nhà họ Lâm, nhìn khuôn mặt bọn họ lóe lên sự hy vọng rồi lại thất vọng, kích động tới mức có chút dữ tợn.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Lâm Thiên Đức phải chọn ra trong số người nhà của mình, chọn thế nào đây?
"Cha, cứu con, cứu con với!" Lúc này, nam nhân trung niên bị Lý Tiểu Thanh áp giải lại mở mồm kêu cứu.
"Tiểu Thanh, là ta có lỗi với ngươi nhưng sư mẫu ngươi luôn coi ngươi như con ruột, tuổi nàng ấy đã cao, lại không biết võ công, sao cũng không phải đối thủ của ngươi: Lâm Thiên Đức như là dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lý Tiểu Thanh, "Còn có nữ nhi của ta, nó cũng đã gả đi rồi, cho dù triều đình giết người cũng chẳng dính tới nữ nhi đã gả đi"
"Còn có một người" Lý Tiểu Thành không trả lời ngay, ngược lại hỏi vặn lại.
Lâm Thiên Đức thấy người nhà ông dường như đều dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn mình.
Trong này có con trai ông, có cháu ông, đương nhiên cũng có cháu trai, cháu gái vân vân.
Lâm Hữu Tuệ cũng mong chờ nhìn Lâm Thiên Đức.
Hắn là đứa cháu được Lâm Thiên Đức hết mực cưng chiều.
Khúc Cửu Nhất mới nãy cũng nhắc nhở Lâm Thiên Đức.
Trong tình huống này, nếu muốn bảo vệ huyết mạch của Lâm gia, nên chọn loại công tử ăn chơi trác táng như Lâm Hữu Tuệ.
Ba suất, hai cái trước là phụ nữ và trẻ con, cái cuối cùng là người không có năng lực báo thù.
Như vậy mới là lúc bảo vệ được huyết mạch ở trình độ cao nhất.
Hai lựa chọn trước đó của Lâm Thiên Đức cũng minh chứng rằng ông nghe lọt lời của Khúc Cửu Nhất.
Chỉ là cuối cùng Lâm Thiên Đức cũng chẳng tín nhiệm người ngoài như Khúc Cửu Nhất, đối phương có thực lực mạnh mẽ như vậy, lại không muốn ra tay, chưa biết chừng cũng là người thèm muốn bản đồ báu vật.
"Hữu Tri cũng là người ta nhìn từ nhỏ tới lớn" Lâm Thiên Đức nói run run, "Nó là một đứa trẻ tốt, nó sẽ chăm sóc tổ mẫu tới già, sẽ không đối đầu với ngươi"
Được lắm, phí cả công nói rồi.
Khúc Cửu Nhất âm thầm trợn trắng mắt, Lâm Hữu Tri là người xuất sắc nhất trong Lâm gia, Lý Tiểu Thanh chắc điên rồi mới thả hổ về rừng đấy.
Bản thân hắn không phải là ví dụ điển hình sao, Lâm Thiên Đức này vọng tưởng có thể giữ lại đứa cháu giỏi nhất ư?
Là kẻ địch quá nhân từ cho hắn ảo tưởng những thứ không thực tế hay là Lâm Thiên Đức cảm thấy mặt mũi bản thân quá lớn rồi?
Lý Tiểu Thanh cười vang, "Hóa ra ngươi lót đường lâu như vậy là vì Lâm Hữu Tri? Ta cũng nhìn nó lớn lên, trước đó nó cứ chạy theo ta gọi Lý thúc Lý thúc, muốn ta giết nó, ta đúng là không nỡ"
Trên mặt Lâm Thiên Đức dần dần có một tia ao ước.
"Cho nên, ta mới bắt buộc phải giết nó!" Ánh mắt Lý Tiểu Thanh hung tàn, kiếm quay một đường, Lâm Hữu Tri bị trói lại trực tiếp bị đâm một nhát.
Má của Lâm Hữu Tri bắn xoẹt lên mặt của Lâm Hữu Tuệ, dọa Lâm Hữu Tuệ không dám nhúc nhích gì.
"Người xuất chúng của võ lâm, đúng là lợi hại, trước đó vì bắt ta mà giết chết mấy huynh đệ tốt của ta, ta sao có thể thả nó đi được?" Lý Tiểu Thanh rút kiếm về, còn dùng quần áo của Lâm Hữu Tri lau máu trên kiếm, khẽ khàng nói, "Sư phụ, người nên đổi một đứa khác đi"
Nét mặt Lâm Thiên Đức trắng bệch, quay đầu cứng ngắc, lại chẳng nhìn về Lý Tiểu Thanh mà lại nhìn Khúc Cửu Nhất ở đằng sau.
"A Cửu công tử, ta sẽ dâng bản đồ kho báu cho ngươi"
Lâm Thiên Đức vừa nói vừa nhanh nhẹn lấy khí thế sét đánh không kịp che tai quăng chuôi kiếm của mình qua chỗ Khúc Cửu Nhất.
Ông vỗ tay một cái, chuôi kiếm nát thành bột, bên trong lộ ra một cuộn da dê đã ngả vàng.
"Ngươi giấu trong chuôi kiếm?!" Lý Tiểu Thanh vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, trách sao hắn mai phục nhiều năm đều chẳng tìm thấy manh mối của bản đồ báu vật? Hóa ra là Lâm Thiên Đức gian trá như vậy, giấu bản đồ trong chuôi kiếm, kiếm ông lại chẳng bao giờ rời khỏi thân, sao có thể cầm tới tay được?
Đồng bọn của Lý Tiểu Thanh lập tức nhào về phía Khúc Cửu Nhất.
Cùng lúc ấy, Lâm Thiên Đức ném chuôi kiếm xong lao về bọn gia đinh, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết bọn địch, mưu đồ cứu người nhà mình ra.
Khách quan trong yến hội, ông vốn chẳng đặt trong mắt.
Mà ném bản đồ về phía Khúc Cửu Nhất là cách họa thủy đông dẫn nhanh nhất mà Lâm Thiên Đức có thể nghĩ ra!
A Cửu công tử này và Lý Tiểu Thanh hiển nhiên không cùng một giuộc, nếu không cũng chẳng dạy ông chọn như vậy? Chỉ là Lâm Thiên Đức sẽ không cảm kích Khúc Cửu Nhất, ngược lại còn oán hận y.
Hận y có thực lực mạnh mẽ nhưng lại bàng quan đứng nhìn, không ra tay cứu người.
Càng hận Khúc Cửu Nhất ra ý kiến cho bản thân nhưng không tốt bụng tới cùng.
Lòng người, có lúc vô vị lại xấu xí như thế đấy.
Lâm Thiên Đức này không hận Lý Tiểu Thanh nhưng lại hận một người chẳng hề có tí liên quan nào là Khúc Cửu Nhất.
Không thể không nói, đúng là nực cười.
Tấm bản đồ da dê này dưới ánh mắt của vô số người, khẽ khàng nằm gọn trong tay Khúc Cửu Nhất.
"Cẩn thận" Dù cho Tạ Tụ biết võ công của Khúc Cửu Nhất sâu không lường được nhưng lúc này cũng sinh ra chút lo lắng.
Khúc Cửu Nhất khẽ cười một tiếng, nội lực cường đại tản mát ra xung quanh, trực tiếp đánh bay mấy người đang xông tới.
"Bản đồ này có độc, các ngươi tốt xấu gì cũng cho ta nghỉ ngơi một chút" Khúc Cửu Nhất lười biếng nói.
Bàn tay mới nãy tiếp xúc với bản đồ của y đã có xu hướng đen đi rồi.
Chỉ là tốc độ biến đen này chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi, vừa đủ để cho những người kia thấy rõ, cùng lúc ấy màu đen cũng biến mất chẳng còn tí gì.
Tạ Tụ kinh ngạc nhìn Khúc Cửu Nhất.
Bách độc bất xâm?
Đúng rồi, Toái Ngọc Cung ở sa mạc, xung quanh sa mạc có không ít vật có độc.
Toái Ngọc Cung có thể trầm mình ở sa mạc nhiều năm, sợ rằng từ lâu đã có kinh nghiệm chế độc phong phú rồi.
Lại còn có cả thực lực hùng mạnh, kỳ lạ của Khúc Cửu Nhất, chút độc này chắc y cũng chẳng coi ra gì.
Lâm Thiên Đức bên này chẳng tốt đẹp gì lắm.
Ông ta còn chưa đưa được nhưng người nhà bản thân coi trọng ra khỏi cửa đã nhìn thấy bên ngoài màn đêm kia có mấy đám người xông tới.
Ông ta chỉ có thể không ngừng lùi về sau.
"Lâm lão gia tử, đã lâu không gặp, trông vẫn khỏe mạnh đấy"
"Ta nói rồi Lý huynh đệ à, ngươi muốn báo thù thì báo thù nhưng đừng dính tới cả đệ tử của Liễu Diệp Bang ta đây nha"
"Ha ha, đừng nói, Phù Dương Sơn ta cũng có đệ tử ở đây này!"
Mấy đám người mặc y phục khác nhau lại vì chung một mục đích mà tề tựu.
Ba người vừa nói, lần lượt là chưởng môn của Kim Phong tiêu cục, Liễu Diệp Bang và Phù Dương Sơn.
Đi theo bọn họ đương nhiên là cao thủ trong môn họ tự đem theo rồi.
Trong yến hội có mấy quan khách bị tóm lại, gào hét không thôi:
"Bang chủ"
"Chưởng môn!"
"Đại đương gia!"
Tiếng gào liên tục không ngừng.
Trong phút chốc, cứ như đang khóc tang.
Khúc Cửu Nhất lạnh nhạt nghĩ.
Nếu không phải y không đưa đệ tử của Toái Ngọc Cung tới, bây giờ tiếng la của Toái Ngọc Cung bọn họ chắc chắn còn to hơn cả mấy người này.
Ghét quá, khí thế lùn đi nhiều rồi.
Lòng tự tôn của Khúc Cửu Nhất cao chót vót.
Kim Phong tiêu cục này không nằm trong một cung hai môn ba sơn bảy phái mười hai cang, không phải vì thực lực không mạnh mà vì bọn họ chỉ có thể coi là một nửa môn phái giang hồ, kinh doanh vận chuyển phần nhiều là phục vụ các đại quan quý tộc, coi như thế lực triều đình nâng đỡ rồi.
Do đó, cho dù thực lực có mạnh tới đâu cũng không được coi như bước vào giang hồ.
Thú vị đấy.
Khúc Cửu Nhất xoa xoa cằm, những năm này, Toái Ngọc Cung bọn họ đúng là trầm mình trong sa mạc quá lâu, đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài rồi, lại thêm cả việc Sử Tĩnh cố ý chém đứt nguồn tin từ bên ngoài của Toái Ngọc Cung, loại tin tức như bản đồ kho báu này một chút cũng chẳng truyền tới Toái Ngọc Cung.
Cũng đúng, trước đó Toái Ngọc Cung nghèo rớt cả mùng tơi, Sử Tĩnh điên rồi mới để lộ tin tức về nguồn tài phú này.
Kiểu người nổi tiếng như Tạ Tụ nhưng không có môn phái để dựa vào cũng chẳng biết chuyện về tấm bản đồ này, có thể thấy được cho dù ở trong những môn phái giang hồ này, cũng chỉ có một có số ít người được biết chuyện.
"Lâm lão gia tử mấy năm này thực sự giấu quá tốt, không ngờ là tấm bản đồ này lại có một phần nằm trong tay ngươi" Bang chủ của Liễu Diệp Bang Kỳ Liễu Diệp bất giác cảm thán.
Liễu Diệp Bang bọn họ các đời đều dùng tên Liễu Diệp, hơn nữa còn cùng cung phụng một người tên gì là Liễu Thụ nương nương, có hơi xàm xí.
Nhưng bọn họ cũng coi như tạo ra hiệu ứng khá tốt.
Dù gì tên của mỗi chưởng môn của một môn phái cũng chẳng dễ nhớ cho cam, Liễu Diệp Bang quả thực nhìn tên là biết ngay, rất tiện.
Kỳ Liễu Diệp này trông cũng trắng trẻo, bây giờ mới 27, 28 tuổi, lại nổi tiếng bởi thủ đoạn tàn nhẫn độc ác.
Nghe đồn hắn mới đầu có mấy chục sư huynh đệ, đều bị hắn phế võ công đuổi khỏi bang phái, dùng thủ đoạn như sấm chớp leo lên chức bang chủ.
Đương nhiên, nếu không phải Liễu Diệp Bang ít nhiều gì cũng coi như chính đạo, e rằng sư huynh đệ bọn họ không chỉ bị phế võ công không đâu mà mạng này phải để lại đấy.
"Lâm huynh đệ, chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm, nay vốn là ngày lành kim bồn tẩy thủ của ngươi nhưng lại thành ra thế này, ta cũng không nỡ lòng nào.
Tấm bản đồ này nếu ngươi có thể giấu cả đời cũng đành thôi nhưng bây giờ thì không thể rồi" Phù Dương sơn chủ tiên phong đạo cốt, lúc này nói chuyện cũng có ít phong cách của thế ngoại cao nhân, chỉ thấy ông ta khẽ thở dài, "Ta mặc dù không muốn làm khó ngươi, chỉ là đệ tử Phù Dương sơn của ta bởi vì ngươi mà bị nhốt ở nơi này.
Chỉ cần tấm bản đồ không rơi vào tay kẻ gian, ta cũng không muốn đâu"
"Hờ, giả vờ cái gì?" Đại đương gia của Kim Phong tiêu cục cương trực ngay thẳng, lúc này chẳng khách khí vạch trần, "Chi tiêu mấy năm nay của Phù Dương Sơn các người sắp không ổn rồi, nghe nói đệ tử của các người không giao nổi tiền