Vai chính mà, luôn phải ngăn cơn sóng dữ vào phút chót, phong cách lên sân khấu là vứt ra vài câu thoại lợi hại sau đó đánh bại kẻ địch, nhận được sự ca ngợi và ngưỡng mộ của người khác với mình là được.
Đương nhiên, thời cơ xuất hiện cũng là trọng điểm cần nắm chắc.
Lên sàn quá sớm sẽ khiến cho người khác không có cảm giác nguy cơ, tuy rằng sẽ có chút cảm kích với ngươi nhưng chút cảm kích ấy sẽ bay đi rất nhanh, khó mà lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng, nếu lên sàn quá muộn, lúc ấy muốn cứu người thì thi thể cũng lạnh cóng rồi, đương nhiên chẳng còn ý nghĩa gì.
Bởi vậy, ở khoảng lựa chọn khoảnh khắc này, Khúc Cửu Nhất ăn điểm tuyệt đối.
Ha, không sớm cũng không muộn, đúng lúc Tuyết Tiêu Tiêu bị người khác vây công thì xuất hiện, ánh mắt của mọi người sẽ đều dừng trên người y.
Giờ này khắc này, không có ai ngầu hơn y.
Thậm chí, mãi cho tới nhiều năm về sau, khi người giang hồ và hậu bối nhắc tới cung chủ Toái Ngọc Cung chỉ e cũng sẽ nói tới tư thế tiêu sái oai hùng vào lúc này của y trước tiên.
Trên thực tế quả là như vậy.
Khi Khúc Cửu Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt Tuyết Tiêu Tiêu, không chỉ người Toái Ngọc Cung nhiệt huyết sôi trào mà còn các người ở môn phái và thế lực khác tức thì cũng hâm mộ đệ tử Toái Ngọc Cung không thôi.
Tốt thật đấy, cung chủ Toái Ngọc Cung các nàng còn tự mình ra trận bảo vệ đệ tử?
Ở cái niên đại này, thế giới này, cho dù là chưởng môn biết đệ tử nhà mình chịu thiệt cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của họ theo bản năng trước mà không bênh vực người của mình như Khúc Cửu Nhất.
Bênh vực người của mình nghe ra chẳng phải êm tai nhưng nếu chính mình là người được bảo vệ, ai mà không vui cơ chứ?
"Cung chủ" Đôi mắt Tuyết Tiêu Tiêu sáng lên tức thì, nàng biết chắc cung chủ nhất định sẽ bay từ trên trời xuống.
"Được rồi, Tiêu Tiêu, ngươi làm tốt lắm, trở về nghỉ ngơi đi" Khúc Cửu Nhất cho Tuyết Tiêu Tiêu một ánh mắt tán thưởng ngay sau đó lại dừng ở trên người nam tử che mặt đứng cạnh Tuyết Tiêu Tiêu.
"Khúc cung chủ" Thân thể nam tử che mặt cứng đờ, vốn không dám làm động tác nhỏ nào trước mặt Khúc Cửu Nhất.
Mới rồi Khúc Cửu Nhất có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện tức là võ công của y đã vượt xa hẳn so với mọi người.
Thật khó tưởng tượng được, một người trẻ tuổi như vậy nhưng lại là một nhân vật võ học cấp tông sư.
"Sát thủ bình thường chọn mặt đại chúng là tốt nhất.
Thấy bây giờ ngươi còn che mặt chắc sau này trông cũng không tệ" Khúc Cửu Nhất hơi gật gật đầu với nam tử che mặt, "Tiêu Tiêu chúng ta có hơi mất sức, ngươi đỡ nàng tới chỗ Toái Ngọc Cung bên kia đi"
Khúc Cửu Nhất nói quá hợp tình hợp lý, nam tử che mặt rõ ràng là người của Lê Hoa sát nhưng giờ phút này vậy mà cũng chẳng biết nên phản bác như nào, chỉ có thể cam chịu, ngoan ngoãn đỡ Tuyết Tiêu Tiêu dậy.
Coi như thức thời.
Khúc Cửu Nhất chỉ liếc bọn họ một cái, rất mau đã thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn số ít người còn đứng được, thuận miệng nói, "Mấy người còn đứng thì đi vào nói chuyện.
Nếu các ngươi còn muốn đánh một trận với ta cũng được, chỉ là tới lúc ấy bị ta đánh chết thì cũng không nên trách ta trước đó không nhắc các ngươi"
Ngoài cửa cũng chỉ có bảy, tám người còn đứng mà thôi, nghe Khúc Cửu Nhất nói xong cũng chẳng còn kiêu ngạo như lúc trước.
Nếu nói khi đối mặt với Tuyết Tiêu Tiêu, trong lòng họ còn coi khinh mấy phần thì lúc đối mặt với Khúc Cửu Nhất, bọn họ gần như đã cúi gằm sát đất rồi.
Giống như dòng suối nhỏ nhìn lên núi cao, dường như đấy là khoảng cách mà cả đời họ chẳng thể trèo lên được.
Võ học không có chuyện có được trước thì đi trước.
Thiên phú luyện võ mới là thứ quyết định thành tựu của người giang hồ.
Mà ưu thế lớn nhất của người lớn khi đối mặt với lớp trẻ cũng chẳng qua là thời gian tích lũy nội công mà thôi.
Nhưng hiện nay, thứ quan trọng hơn là biện pháp tu luyện nội lực.
Những lão nhân bọn họ không cẩn thận sẽ bị những cơn sóng trước đánh chết trên bờ cát còn Khúc Cửu Nhất đâu chỉ là sóng trước, y quả thực là cả biển trời mênh mông!
Cung chủ Toái Ngọc Cung quả nhiên danh bất hư truyền!
Nếu không phải những người này ti tiện thì sao có chuyện gì? Trước đó, Khúc Cửu Nhất muốn thương lượng bán đấu giá bản đồ cho họ thì họ không chịu, sao cũng phải bắt Khúc Cửu Nhất lộ ra tài năng mới bằng lòng chịu thua.
"Xét thấy các người vừa rồi hại đại đệ tử Toái Ngọc Cung Tuyết Tiêu Tiêu của ta mất sức, thậm chí còn trực tiếp xúc phạm với tính mạng của nàng ấy.
Cho nên trước khi đấu giá bản đồ, yêu cầu mỗi môn phái lấy ra năm ngàn lượng làm tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho Tuyết Tiêu Tiêu.
Không giao thì không được tham gia bán đấu giá"
Khúc Cửu Nhất lại lần nữa ngồi ở ghế trên, tư thế không thèm kiềm chế gì mà cũng chẳng có ai dám nói ra nói vào.
Năm ngàn lượng?!
Khẩu khí thật lớn!
Nhưng số tiền này ai không dám giao? Nếu không giao, bọn họ cũng không được đi tranh đoạt tấm bản đồ.
Chẳng lẽ bọn họ còn có cách đoạt được từ tay của Khúc Cửu Nhất sao? Nếu chưởng môn từng phái của bọn họ tới, nếu liều mạng còn có cơ may nhưng bây giờ bọn họ không ở đây.
"Năm ngàn lượng có phải có hơi..."
"6000" Khúc Cửu Nhất lười nghe bọn họ nói mấy lời vô nghĩa, "Các ngươi bây giờ dong dài thêm một câu thì nhiều hơn một ngàn, tự các ngươi nhìn mà làm.
Nếu các ngươi thật sự không muốn tấm bản đồ này thì ta bán nó cho người khác".
Hiện giờ là sân chơi của người bán, tấm bản đồ này muốn bán thế nào, bán cho ai đều là do y định đoạt, nào có do mấy con heo thành tinh này ở đây lải nha lải nhải?
"Được, ta mua!" Một lão đại của Lê Hoa sát lập tức lấy ra ngân phiếu 6000 lượng, đưa thẳng cho Khúc Cửu Nhất, "Đây là thành ý của Lê Hoa sát chúng ta, hy vọng Khúc cung chủ nói lời giữ lời"
"Sao còn thêm một khối lệnh bài?" Khúc Cửu Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bên trên tờ ngân phiếu 6000 lượng còn có một khối lệnh bài Lê Hoa sát.
"Sau này nếu Khúc cung chủ muốn giết ai mà không được, cứ cầm lệnh bài này tới tìm Lê Hoa sát chúng ta, chúng ta sẽ giảm 1 phần cho Khúc cung chủ!"
"Người bổn tọa không giết được các ngươi chắc chắn không giết được" Khúc Cửu Nhất chỉ rút ngân phiếu tùy tiện ném cho một đệ tử theo hầu, "Đưa cho đại sư tỷ các ngươi"
"Rõ, cung chủ"
"À, cung chủ nói cũng có lý" Người của Lê Hoa sát không nổi giận, thu lệnh bài của mình về, "Lão Tam, ngươi nên về rồi"
Nam tử che mặt đỡ Tuyết Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng, yên lặng theo về.
"Nghe nói thứ hạng trong Lê Hoa sát của các người đều dựa theo thực lực.
Hắn là lão Tam, ngươi là lão Nhị, xem ra võ công của lão đại các ngươi cũng không cao" Khúc Cửu Nhất nhìn nam nhân trước mắt một cái, cười nói.
"Sát chủ chúng ta võ công sâu không lường được, những người làm thuộc hạ chúng ta sao có thể hiểu được hết?" Lão Nhị này hoàn toàn không bị Khúc Cửu Nhất khiêu khích, Lê Hoa sát bọn họ lập nghiệp bằng việc giết người, nếu không có chút bản lĩnh và tâm cơ, sao có thể có chỗ đứng trên giang hồ?
"Nếu có cơ hội, nói không chừng ta cũng sẽ tới Lê Hoa sát nhìn xem"
"Cung chủ Toái Ngọc Cung đại giá quang lâm, chúng ta nhất định sẽ tiếp đón hậu hĩnh"
Nhóm sát thần như Lê Hoa sát cũng khuất phục dưới tay Khúc Cửu Nhất, những người khác đương nhiên cũng không muốn gặp rủi ro, nhanh chóng giao tiền.
Chỉ trong phút chốc, nháy mắt đã thu về túi 1 vạn 8000, đều là tiền riêng của mình, Tuyết Tiêu Tiêu quả thực vui muốn xỉu.
Nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đâu!
Quả nhiên đi theo cung chủ chắc chắn có thịt ăn!
"Xem ra không có ai tới nữa" Khúc Cửu Nhất nhìn lướt qua đám tà đạo trong sân, có Thiên Cực thần giáo, Lê Hoa sát, Đồ Đao đường và Lão Trương lâu, năm thể lực tiếng tăm vang dội nhất trong tà đạo đã tới bốn, cũng coi như cho đủ thể diện.
Còn về phái còn lại, e là không dễ dàng xuất hiện.
"Khúc cung chủ, ngươi thật sự muốn giao dịch với đám người tà đạo đó?" Vi Hà sơn chủ không chịu được nữa, "Với thực lực của Khúc cung chủ, đủ để giết chết đám tà ma ngoại đạo này, hiện giờ vì một chút lợi ích của kẻ hèn mà vứt bỏ đạo nghĩa chính đạo giang hồ, nào phải cử chỉ hiệp nghĩa?"
Lão già này ngày nào cũng nói nhiều như vậy, là cái loa đầu thai thành đúng không?
Khúc Cửu Nhất thấy hơi phiền.
"Vi Hà sơn chủ đúng không, ta nghĩ, có mấy vấn đề ngươi nhìn nhận sai rồi" Khúc Cửu Nhất có hơi khó xử thở dài, "Thứ nhất, Toái Ngọc Cung ta không phải người trong môn phái võ lâm Trung Nguyên, các ngươi quy kết chúng ta với chính phái cũng chỉ vì chúng ta chưa bao giờ làm chuyện xấu, hơn nữa, có thực lực cường đại nên các ngươi không muốn đẩy chúng ta qua bên tà đạo, mới đưa chúng ta vào trong chính đạo.
Tuy vậy mấy năm nay, chúng ta cũng chẳng chiếm lợi gì nhiều của các ngươi, còn giúp chính đạo các ngươi không biết bao lần"
"Thứ hai, Vi Hà sơn các ngươi và Thiên Cực thần giáo có thù oán, tự các ngươi đi báo thù là được, đừng lôi cả chúng ta theo.
Vi Hà sơn tuy là danh môn chính phái nhưng cũng đâu có thấy đám đệ tử các ngươi đi hành y tế thế cứu người đâu, trước khi chỉ trích ta thì làm ơn nhìn lại mình trước"
"Còn thứ ba sao" Khúc Cửu Nhất cố ý dừng lại một chút, nhún nhún vai nói, "Ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, nhất thời nghĩ quẩn ta cũng hiểu được.
Nhưng ngươi có nghĩ tới chưa, ở đây ngoài ngươi ra, còn rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, thậm chí có người còn chưa thành gia lập thất, bọn họ chỉ mới có mười mấy tuổi.
Chẳng lẽ chỉ vì thứ gọi là chính nghĩa võ lâm trong miệng ngươi nên phải khiến người trúng mê dược như bọn họ chết sạch ở đây sao? Nếu những người trẻ này chết hết, vậy trong chốn võ lâm mới thực sự không còn chính nghĩa"
Trước kia khi đọc tiểu thuyết võ hiệp, Khúc Cửu Nhất ghét nhất loại người bắt cóc đạo đức như này.
Ngươi muốn chết là chuyện của ngươi, sao phải kéo người khác chết theo.
Hơn nữa, trước kia, Thiên Cực thần giáo có thể làm chút chuyện ác nhưng cũng đã qua 40 năm rồi.
Người lúc ấy sợ là bây giờ đã chết hết.
Bây giờ, Thiên Cực thần giáo vốn tới vì tấm bản đồ, chỉ cần cầm được tấm bản đồ đi thì chuyện có thể giải quyết thuận lợi, đồng thời còn khiến những môn phái này nợ mình một ân tình.
Bàn tính của Khúc Cửu Nhất đánh cành cạch, sao sẽ bị lay động bởi mấy câu nói của lão nhân Vi Hà sơn này chứ?
"Ngươi...!Ngươi..."
"Ta khuyên lão đừng nên giả vờ thở không vào ở đây, Toái Ngọc Cung ta còn có Tạ thần y đấy, tới lúc ấy mà lão đứt hơi thì cũng cứu được một mạng của lão" Khúc Cửu Nhất cào cào tai, "Không còn vấn đề gì thì làm phiền người Vi Hà sơn giữ chặt chưởng môn của các ngươi lại, trừ phi bây giờ các ngươi muốn chết luôn"
"Ngươi ngươi ngươi..."
"Ta còn chưa nói xong" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, "Ai cũng không quy định chỉ có thể nói ba điều đúng không?"
"Bây giờ người tới tranh đoạt tấm bản đồ đều là thế lực tiếng tăm lừng lẫy ở tà đạo.
Không cần biết ta bán tấm bản đồ này cho ai, bọn họ chắc chắn sẽ cạnh tranh gay gắt để chiếm lấy, tới lúc ấy, đương nhiên là tự họ làm hại lực lượng của chính họ.
Chúng ta không cần phí một binh một tốt cũng có thể hạ thấp sự nguy hại của họ, hơn nữa chúng ta còn có thể dùng bạc của họ để củng cố cho bản thân, có thể nói là trăm lợi mà không có hại.
Sơn chủ cản trở ta như vậy, ta sẽ nghi ngờ lão là nội gián của họ, muốn cản trở kế hoạch cắt giảm sinh lực địch của ta"
Khúc Cửu Nhất tùy tay vơ lấy, không biết lấy được đâu ra một cây quạt.
Cạch một tiếng.
Quạt xếp khẽ lay động.
"Bởi vì oán thù riêng mà mở miệng ngăn ta, là bất nghĩa, vì mình mà khiến người khác mất mạng vô ích, là bất nhân, không hiểu kế sách của ta còn tiếp tục cản trở là mất trí.
Người bất nhân bất nghĩa mất trí như lão vậy mà còn có mặt mũi giằng co với ta, để ta nhìn vậy là quá đủ rồi"
Ai muốn chết đâu?
"Sư phụ, Khúc cung chủ nói có lý, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt"
"Đúng vậy, sư phụ, không cần biết tấm bản đồ này cho ai, đều là chuyện của đám tà đạo bọn họ"
"Sư phụ, ngài ngồi xuống trước đi"
...
Cạch một tiếng.
Khúc Cửu Nhất thu quạt xếp trên tay.
Nên phóng đại chiêu rồi!
"Trên đời ta chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như ngươi!"
Phẫn nộ...
Hộc máu hộc máu hộc máu...
Khúc Cửu Nhất yên lặng niệm trong lòng.
"Phụt..."
Trước Khúc Cửu Nhất