Nếu tới nguyệt sự thì cơ thể mới thực sự có vấn đề đấy được không?
Nội tâm Khúc Cửu Nhất vô cùng muốn chửi thề, quá đủ rồi, Tạ Tụ này nói sao cũng là thần y đệ nhất thiên hạ, ngày nào cũng nhọc lòng vì chuyện ươm giống nảy mầm, nói ra ngoài quả đúng là vũ nhục thanh danh thần y của hắn.
Nhưng dù có là như vậy, Khúc Cửu Nhất cũng chỉ có thể đè hết những lời chửi thề ở dưới đáy lòng, nói bâng quơ, "Thứ như nguyệt sự chỉ có nữ tử mới có, ta đường đường là một nam tử sao mà có được?"
Khúc Cửu Nhất vẫn còn muốn duy trì thiết lập nhân vật của mình.
Không cần biết Tạ Tụ hiểu nhầm như nào, dẫu sao y vẫn muốn kiên trì rằng mình là nam nhân.
Cho dù cuối cùng chân tướng sáng tỏ, tất cả cũng là do Tạ Tụ sai.
Đây gọi là vừa tiến vừa công, vừa lui vừa thủ.
"Tới lúc này rồi mà ngươi vẫn không chịu tin ta sao?" Tạ Tụ thở dài thườn thượt, tựa như khá thất vọng.
Hắn còn cho rằng quan hệ giữa hắn với Khúc Cửu Nhất sẽ có sự khác biệt, hóa ra tất cả đều là tự hắn tình nguyện mà thôi.
"Ta nghĩ là vì huynh chẳng chịu tin ta" Khúc Cửu Nhất nghiêm mặt nói, "Dù huynh có nói cái gì, ta cũng chẳng thể nào đi điều trị sự rối loạn của nguyệt sự được, ta vốn không có bệnh.
Huynh vẫn nên phối trí phương thuốc của thuốc tắm cho ta thì hơn, thời gian ba tháng này hy vọng làm kịp"
"Ba tháng chỉ e không đủ" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất khăng khăng như vậy biết bản thân không thuyết phục được y, chỉ có thể nói theo Khúc Cửu Nhất, "Nếu ngươi nhất định không chịu điều tiết thân thể trước, ta chỉ có thể hạ thấp dược lực của thuốc tắm, kéo dài thêm ít thời gian mới có thể đạt được hiệu quả vốn có"
"Bây giờ thứ ta không thiếu nhất là thời gian, cứ từ từ làm đi" Khúc Cửu Nhất biết Tạ Tụ chắc chắn còn có phương án khác.
Bên B ấy mà, dù cho bên A có đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào cũng phải thỏa mãn.
Tạ Tụ chỉ có thể đồng ý.
Đều là thần y, giống với các thần y ở thế giới võ hiệp thì ai cũng hận không thể khiến cho phương thuốc của mình trở nên vĩ đại hơn.
Hoặc là phải có thiên sơn tuyết liên, hoặc là phải có thiên tằm sống mấy chục năm, nói ngắn hơn là thuốc dẫn càng hiếm lạ cổ quái càng tốt, cứ như làm vậy thì bản lĩnh của mình có vẻ khác hẳn so với người thường.
Tạ Tụ lại khác.
Phương thuốc của hắn bao gồm cả Tiêu Dao hoàn đều cố gắng dùng những dược liệu bình thường nhất để luyện chế.
Cho dù dược lực có hạ xuống nhưng chỉ cần có thể thuận lợi cho người bệnh lấy thuốc, uống thuốc thì không tính là gì.
Điều chế thuốc tắm cho Khúc Cửu Nhất cần dùng mấy dược liệu hiếm thì đều được Tạ Tụ chăm sóc tỉ mỉ ở đây.
Bọn hạ nhân thấy Tạ Tụ chẳng hề do dự ngắt thảo dược trong dược viên hắn chăm sóc kỹ lưỡng, đau lòng không thôi.
Trước kia lão gia tới hái thuốc, đều hận không thể hái một cái lá, nào giống bây giờ rút cả rễ nó lên?
Tạ Tụ hào phóng như vậy khiến cả quản gia cũng có chút kinh ngạc, không ngờ địa vị của vị Khúc công tử này lại cao như vậy!
"Bí tịch Ngũ Độc" của Ngũ Độc Sử chủ yếu nói về lấy độc trị độc.
Trong nước độc của Thiên Cực thần giáo, bọn họ phải cân bằng giữa vô số độc dược với nhau nhưng lại khiến người tắm có thể thành công hấp thụ độc tố này, để chúng ẩn núp trong cơ thể, nương theo nội lực đánh trúng phần bên trong cơ thể của kẻ địch.
Tạ Tụ nghiên cứu bí tịch rất nhiều lần, cũng thử nấu một lần nước, sau khi để một con thỏ trúng độc rồi mới dám xác nhận suy nghĩ trong lòng.
Nước độc của Thiên Cực thần giáo tuy có uy lực lớn nhưng cũng để lại hậu hoạn lớn vô cùng.
Đừng thấy nó có thể khiến người bình thường trong nháy mắt có được công lực phải luyện trong mấy chục năm nhưng cho dù những độc dược được dùng một cách cân bằng với nhau, chúng cũng sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng.
Con thỏ kia cũng chỉ sống tới ngày thứ 3 đã độc phát tử vong, người bình thường cho dù có nội công hộ thể thì cũng khó mà chết bình yên được.
Lại liên tưởng tới giáo chủ Thiên Cực thần giáo vẫn nằm triền miên trên giường bệnh, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, Tạ Tụ đã đoán được đại khái nguyên nhân.
Không cần phải nói, chắc chắn là bị phản phệ.
Điều chế thuốc tắm cho Khúc Cửu Nhất đương nhiên phải cân nhắc.
Tuy trong thuốc tắm này, Tạ Tụ cũng bỏ thêm một ít độc vật vào nhưng những độc tố này có thể hoàn toàn bị trung hòa hết.
Tới khi phần thuốc này đi vào bên trong cơ thể của Khúc Cửu Nhất bằng việc tắm ngâm và châm cứu thì có thể khiến những khí tức hỗn tạp khác tụ lại một chỗ, tùy ý cho Khúc Cửu Nhất sử dụng.
Kể từ đó, nội công của Khúc Cửu Nhất có thể được nâng cao hơn, những bệnh vặt của y cũng có thể bớt đi nhiều.
Nhưng dược liệu cần dùng cho thuốc tắm cũng phải gần trăm loại, phân lượng của mỗi loại đều không thể có gì sai sót được, nếu không rất dễ biến thành nước độc.
Bởi vậy, cả quá trình Tạ Tụ đều tự mình làm lấy, quanh mắt cũng có hai vòng màu đen xì, khiến hạ nhân trong dược trang đau lòng không ngủ được, chỉ có mỗi Khúc Cửu Nhất ngủ quên trời đất!
Phòng của Khúc Cửu Nhất ở cạnh dược phòng, khi Tạ Tụ chế dược, cũng tiện cho Khúc Cửu Nhất một ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ, để y dưỡng đủ tinh thần.
Khúc Cửu Nhất chắc chắn không chịu điều dưỡng thân thể cho tốt, Tạ Tụ cũng chỉ có thể đi đường vòng để cứu quốc.
Cho nên, Khúc Cửu Nhất hầu như đêm nào cũng mơ đẹp.
Khi Tạ Tụ hôm nào cũng bận trong bận ngoài, y lại theo quản gia đi dạo quanh nhà của Tạ Tụ.
"Nơi này chính là nơi Tạ Tụ ở đi" Khúc Cửu Nhất không đợi quản gia nói đã đẩy cửa đi thẳng vào.
Là tự Tạ Tụ nói cho y muốn đi xem nơi nào cũng được.
Quản gia nhớ trước đó Tạ Tụ có dặn dò, cũng không tiện ngăn Khúc Cửu Nhất lại, đành nhận lệnh.
"Tốt ngoài mong đợi" Khúc Cửu Nhất nhướng mày.
Các phòng khác đều khá đơn giản, chỉ có gian phòng này của Tạ Tụ thoạt nhìn khá tao nhã.
Là kiểu tao nhã, lịch sự xa hoa mà vừa nhìn là biết chủ nhân nhà này tuyệt đối là người nhà phú quý ấy.
Nhìn bức bình phong kia, tuy rằng chỉ thêu cây trúc bình thường nhưng trên lá trúc lại được đính phỉ thúy rất khó thấy được, nhìn cái đồng hồ kia nữa, ở thời đại này, giá cả của thứ đồ chơi Tây Dương này chắc chắn phải có giá trị xa xỉ, lại nhìn chiếc giường kia, được lắm nhãi ạ, còn tốt hơn cả chiếc giường ở Toái Ngọc Cung của y.
"Công tử luôn ở một mình bên ngoài, phụ mẫu ở nhà vẫn luôn không yên tâm cho nên bài trí ở đây đều được vận chuyển từ ngàn dặm xa xôi tới.
Bố trí căn phòng này giống ở Tạ gia y như đúc chính vì để khi công tử nhìn sẽ không cảm thấy quá xa lạ.
Nhưng công tử rất ít khi tới đây nghỉ ngơi, phần lớn thời gian ngài đều tới ở dược phòng kia" Quản gia chủ động giải thích nói.
"Tuy nói Tạ gia các ngươi là trâm anh thế gia nhưng có thể có được một hài tử như Tạ Tụ cũng là mộ tổ các người có linh rồi" Trong mắt thế nhân, việc Tạ Tụ rời bỏ gia tộc, vứt bỏ vinh hoa phú quý, rời xa phụ mẫu là hành vi bất hiếu, không lý trí gì nhưng trong mắt Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ là là trí thức lớn khó có được ở thời đại này.
Cho dù là trâm anh thế gia thì sao chứ?
Từ xưa tới này, đã từng có biết bao thế gia nhưng hôm nay nào có ai được lưu truyền tới tận nay chứ?
Có thể kiên trì trong tình cảnh như vậy, lại còn có được thành tựu trong việc học, Tạ Tụ thực sự là vô cùng đáng quý.
Trăm ngàn năm sau, có lẽ sẽ chẳng có ai nhớ rõ Tạ gia là ai nhưng sẽ có người nhớ rõ rằng từng có một vị đại phu kiệt xuất, giải quyết được vô số các nghi nan tạp chứng.
Về sau, nói không chừng là một y thánh.
"Khúc công tử nói phải" Quản gia tức thì nở một nụ cười chân thành.
Ông dường như hiểu ra được vì sao công tử nhà mình lại nhìn vị Khúc công tử này với con mắt khác, bằng lòng tận tâm tận lực điều trị cho y.
Hành động của Tạ Tụ ở trong mắt người khác là không lý trí, cho dù là huynh đệ tỷ muội của Tạ Tụ, là hảo hữu thân thiết của hắn cũng chẳng thể hiểu được.
Bọn họ đều cho rằng sớm muộn cũng có ngày Tạ Tụ ngoan ngoãn trở về Tạ gia, lại làm công tử Tạ gia của hắn.
Loại nghề y cứu người này cũng có thể để cho những nhân tài hạ đẳng làm được, không cần để công tử đích của Tạ gia làm.
Nhưng quản gia lại chẳng nghĩ vậy.
Nếu Tạ Tụ cũng nghĩ vậy, quản gia đã chết từ lâu rồi.
Chỉ có người được Tạ Tụ dốc lòng điều trị mới biết được sự cảm động và may mắn ngay thời khắc được Tạ Tụ cứu trở về từ quỷ môn quan.
Con kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người?
"Bức bình phong này được lắm, lát nữa dọn tới phòng ta đi" Khúc Cửu Nhất chỉ vào bức bình phong kia.
Nụ cười của quản gia lập tức cứng lại.
"Nói đi cũng phải nói lại, nơi này cũng chẳng có người nào khác" Nhĩ lực của Khúc Cửu Nhất hơn người, đương nhiên biết xung quanh không có ai nghe lén, "Quản gia, ông nói thật đi, thiếu gia Tạ Tụ nhà các ngươi lớn vậy rồi mà ta cũng chưa thấy huynh ấy thân cận với ai, dù là nam hay nữ, huynh ấy đều tránh như tránh rết.
Chân nhân như huynh ấy không chạm vào được thì dập hỏa đồ* gì đó chắc phải có chứ nhỉ"
*Kiểu có xuân cung đồ thì cái này cũng na ná ấy, trong đây cũng vẽ mấy chuyện phong hoa mây mưa các kiểu nhưng theo ý dập hỏa thì là để hạ hỏa cho nam nhân ấy, du nô oắt ai min (Má edit rất ngại khi phải giải thích mí cái này do chưa lớn lắm =)))))
Khuôn mặt già của quản gia nháy mắt căng đỏ bừng.
Đang ban ngày ban mặt mà sao vị Khúc công tử này lại hỏi như thế?
"Không thể nói sao? Ài, chính ta tự đi lật, nói không chừng lôi ra cái gì đấy" Khúc Cửu Nhất làm bộ muốn mò xuống phía dưới giường.
"Khúc công tử, hãy dừng tay!" Quản gia vội vàng hô lên, "Phía dưới giường công tử có không ít thứ quý báu, ta lấy giúp cậu"
"Được, vậy ông làm đi" Khúc Cửu Nhất vốn cũng chẳng thật sự đi lôi ra.
Quản gia cứng họng, chỉ có thể nhận mệnh lôi cái rương dưới giường ra.
"Khúc công tử, không phải ngài hỏi vì sao công tử chúng ta không gần sắc đẹp sao? Ngài xem xong sẽ biết" Quản gia che mặt, "Nếu công tử có thể khiến cho công tử nhà tôi thân cận với cái đẹp trong thoáng chốc, bất kể nam hay nữ đều tốt"
Khúc Cửu Nhất hiếu kỳ, lập tức mở cái rương ra.
Nhãi con được lắm, không thể không cảm thán một câu được à nha.
Một rương toàn dập hỏa đồ!
"Quào!" Khúc Cửu Nhất khiếp sợ không thôi, "Đây không phải là dập hỏa đồ không xuất bản nữa sao? Bởi vì tác giả mất nên phiên bản hiện có không quá tám quyển, dù ra giá cũng chưa có ai bán"
"Ấy, đây là bản mới nhất lưu hành trên thị trường? Nhưng mặt này vẽ lệch quá, không được"
"Ơ ơ? Bản của Tây Dương, có cả bản có màu sao?" Đây là đưa cả tranh màu thành dập hỏa đồ?
...
"Công tử chúng ta từ nhỏ đã thích y thuật, sức khỏe phu nhân nhà chúng ta yếu, mỗi khi có đại phu tới xem bệnh cho phu nhân, công tử cũng sẽ đứng cạnh nhìn.
Một đại phu châm cứu cho phu nhân vài lần, thiếu gia chỉ nhìn một lần đã nhớ hết được toàn bộ huyệt vị..."
Thiên phú của Tạ Tụ không thể nghi ngờ.
Từ khi nào, gia chủ Tạ gia cũng cảm thán không thôi, Tạ gia bọn họ có một thiên tài.
Nhưng không ngờ là, Tạ Tụ không thích làm quan, cũng chẳng thích thơ văn mà lại yêu y thuật sâu sắc.
Khi Tạ Tụ lớn hơn chút, dung nhan cũng đã bắt đầu hiển lộ nét phong hoa, dù là trong nhà hay ngoài ngõ, dù là tiểu thư hay công tử thế gia bên ngoài đều thích chạy theo Tạ Tụ.
Trong nhà, dù chỉ là một suất làm nha đầu quét sân cho Tạ Tụ cũng đủ khiến bọn nha hoàn ồn ào, nhốn nháo.
Theo quy củ của thế gia, tới khi Tạ Tụ hiểu được nhân tình thế thái thì có thể sắp xếp nha hoàn cho hắn.
Các tiểu công tử khác khi rơi vào tình huống như vậy, hầu như đều thẹn thùng đồng ý với sự ban thưởng của phụ