Khúc Cửu Nhất rất mệt tâm.
Vốn y nghĩ rằng sau khi trở thành cung chủ, đợi chờ y chỉ có nan đề "làm sáng tỏ việc bản thân là nam tử".
Nhưng đợi y thực sự trở thành cung chủ Toái Ngọc Cung rồi, y mới biết mọi chuyện vốn chẳng đơn giản như vậy.
Lúc này bày trước mặt y hoặc có thể nói là vùi lấp cả người y chính là sổ sách của Toái Ngọc Cung.
Vào ngày y mới nhậm chức, thuộc hạ bèn giao quyền tài chính ra, nhìn thế nào đều là thuộc hạ đúng chuẩn.
Nhưng Khúc Cửu Nhất của lúc này thà rằng bọn họ chẳng trung thành vậy cũng được.
Thứ tiểu thuyết võ hiệp và phim võ hiệp thể hiện ra chỉ có người trong giang hồ tiêu dao tự tại nhưng bọn họ đều không nói nguy hiểm sống chết bày ra trước mặt các môn phái võ hiệp không phải là ân oán, càng không phải là âm mưu quỷ kế gì mà là tiền.
Đúng, không sai, tiền.
Người xưa nói rất hay, nghèo văn giàu võ.
Muốn bồi dưỡng một đệ tử tập võ, tài nguyên bắt buộc phải bỏ ra khá lớn.
Trước chưa nói ăn ở mặc đi lại tốn bao nhiêu, chỉ nói vũ khí của đệ tử, ngươi cũng chẳng thể để con gái nhà người ta cầm kiếm gỗ luyện kiếm được chứ.
Một người trong võ lâm, điều tối thiểu phải làm được chính là thuần thục nhuần nhuyễn binh khí của mình, ấy cũng có nghĩa là sau khi tập võ không lâu thì bắt buộc phải chuẩn bị tốt vũ khí cho đệ tử ấy.
Mà binh khí bất kể ở lúc nào cũng đều rất đắt.
Một số nhà ở thôn quê, một cái cuốc sắt, một cái nồi sắt đều được coi là báu vật gia truyền nhà họ.
Càng đừng nói tới binh khí còn vì các kiểu lý do mà hư hại.
Hơn nữa, người tập võ vì tiêu tốn nhiều thể lực, nếu không cung cấp đủ đồ ăn, đừng nói gì mà trừ bạo an lương, ngay cả binh khí cũng chẳng cầm nổi.
Sự tiêu phí cho một đệ tử nhiều như vậy, càng đừng nói tới Toái Ngọc Cung có nhiều đệ tử như vậy.
Đệ tử của Toái Ngọc Cung hầu hết đều là nữ, còn phải thêm một ít tiền son phấn.
Đây hoàn toàn là suy nghĩ cho thể diện của Toái Ngọc Cung, chẳng lẽ để bọn họ gánh lấy danh nghĩa của Toái Ngọc Cung ra ngoài làm việc, kết quả ai nấy đều đầu tóc rối bời mặt thui thùi lùi?
Khúc Cửu Nhất khó khăn lật từng quyển sổ.
Khi nhìn tới khố phòng của Toái Ngọc Cung chỉ còn lại vỏn vẹn 3000, cả người xém chút là trợn trắng mắt ngất luôn.
Đệ tử trong ngoài trên dưới Toái Ngọc cung gom lại cũng phải hơn mười nghìn, cho dù ăn mặc cần kiệm, 3000 này nhiều nhất cũng đủ dùng hai tháng.
"Sao lại còn ít như vậy?" Khúc Cửu Nhất nhịn không được nhìn về mỹ phụ sắc mặt tiều tụy ở bên dưới.
Nếu y nhớ không nhầm, trưởng lão Lý Sắt Sắt chưởng quản tài vụ trong cung, người cũng như tên*, biệt danh "Quỷ keo kiệt", là nhân vật đệ tử Toái Ngọc Cung nhìn thấy đều phải vòng đường khác để đi.
Ngoài tiền tiêu hàng tháng bình thường ra, bất cứ ai, cho dù là cung chủ của Toái Ngọc Cung đều đừng mong lấy được một cắc tiền nào từ tay của Lý Sắt Sắt.
*Chỗ này tui có tra chữ Sắt tên của bà ý rồi nhưng vẫn không hiểu, nên tui chỉ đoán đại khái câu "người cũng như tên" ở đây ý chỉ bả gầy gò.
"Bẩm báo cung chủ, đây đã là chi tiêu sau khi ta ăn mặc cần kiệm rồi" Lý Sắt Sắt tới nay chưa quá ba mươi, ở trong thế giới võ hiệp vì có nội lực - thứ đồ không khoa học này tồn tại nên hoàn toàn có thể giống như thiếu nữ hai tám vậy.
Nhưng Lý Sắt Sắt lúc này lại có hơi già, vừa nhìn đã biết cuộc sống của nàng ta không tốt.
"Ngươi hãy nói kỹ càng" Khúc Cửu Nhất trước kia nào phải quản cái này đâu? Tất cả thời gian của y đều dùng vào việc bảo vệ sự trong trắng và đi luyện công rồi.
Lý Sắt Sắt vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị tân cung chủ đánh giết, lại không ngờ được rằng Khúc Cửu Nhất lại là một người rạch ròi, trong lòng không khỏi có chút cảm kích, vội vàng kể lại rõ ràng rành mạch ra.
Theo lời nói của Lý Sắt Sắt, thu nhập chủ yếu của Toái Ngọc Cung bọn họ là thu tiền bảo kê.
Đúng vậy.
Khúc Cửu Nhất không nghe nhầm.
Trên thực tế, những môn phái nổi tiếng trên giang hồ cũng đều sống dựa vào phí bảo kê, nhỉnh hơn một chút sẽ sở hữu đất cho mình sau đó cho thôn dân quanh đấy thuê, thu phí địa tô sống qua ngày.
Nhưng tình huống của Toái Ngọc Cung lại đặc thù hơn chút.
Bởi vì Toái Ngọc Cung nằm ở ốc đảo sa mạc, trong sa mạc có vô số nước nhỏ.
Có thể nói, ở phía Bắc* nơi này, Toái Ngọc Cung đứng đầu,
*Thực ra chỗ này dịch thẳng ra là phía Bắc trường thành, nhưng theo ngữ cảnh thì hiểu là về phía bắc chỗ của Toái Ngọc Cung ha.
Vì trong thành có khai thác bảo thạch, ngựa, hương liệu các loại, trước giờ luôn là nơi khó đi mờ mịt với các thương nhân Trung Nguyên.
Mà vì lợi ích dồi dào bên trong lại phải bôn ba đường dài cho nên mã tặc cũng ào ào xuất hiện.
Nhưng nếu như bọn họ giao lên ba phần lợi nhuận của thương lộ lần ấy cho Toái Ngọc Cung, Toái Ngọc Cung sẽ bảo vệ thương đội bình an.
Có tiền, không có cạnh tranh, Toái Ngọc Cung phất lên nhanh chóng.
Nhưng gần đây, phần thu nhập quan trọng này đã hoàn toàn bị chặt đứt rồi.
Một là do Khúc Thu Thủy rời đi, Toái Ngọc Cung có nội loạn, chẳng thể bảo vệ được những thương đội ấy, do đó tiền bảo kê cũng chẳng thu được bao nhiêu.
Nhưng đây chưa phải quan trọng nhất, bây giờ thực lực của Khúc Cửu Nhất cường đại, cũng có thể thu về khối tiền bảo kê này nhưng càng quan trọng hơn là bởi vì triều đình Trung Nguyên hạn chế con đường buôn bán.
Chuyện giao dịch này đã bị thu hẹp một khoảng cực lớn, chỉ có thể dựa vào buôn lậu, sinh tồn gian nan.
"Hạn chế buôn bán?" Trong lòng Khúc Cửu Nhất lạch cạch một tiếng, y học lịch sử ở hiện đại cũng chẳng phí hoài.
Rất nhiều triều đình đều có hạn chế hành vi buôn bán qua biên giới, chỉ là y trước kia nào nghĩ tới việc ấy có liên quan mật thiết tới mình chứ?
"Triều đình năm năm trước hạ lệnh hạn chế giao thương, thu nhập của chúng ta cũng giảm đột biến" Lý Sắt Sắt cũng rất tức giận, chỉ là cũng chẳng có tác dụng gì, "Còn lại chẳng qua cũng chỉ là quy mô nhỏ.
Nhưng bây giờ cung chủ nhậm chức, chắc hẳn con đường bảo kê thương đội này cũng có thể bắt đầu xây dựng lại.
Tính sơ qua, thu nhập một năm cũng phải khoảng 2 vạn lượng"
2 vạn lượng, nghe thì khá nhỏ nhưng cũng đủ để Toái Ngọc Cung chi tiêu rồi.
Nhỡ sau xuất hiện biến cố gì đó, Toái Ngọc Cung đành rơi vào cảnh hết tiền rồi.
Toái Ngọc Cung của trước kia, chỉ mỗi thu nhập bảo vệ thương đội, thu nhập một năm có thể lên tới 2 vạn 5, chẳng kém thuế thu vào của mấy nước nhỏ kia đâu!
"Ta nhớ cũng có không ít đệ tử ở ngoài cung mở cửa hàng trong Trung Nguyên" Khúc Cửu Nhất tiếp tục hỏi.
Ở xã hội cổ đại, mở cửa hàng nào có thể kiếm được tiền nhất? Thanh lâu sòng bạc thì đừng nghĩ, nếu không môn phái võ lâm bị vấy bẩn rồi sao, trà rồi lụa là gì đó càng đừng nói, đều bị mấy phú thương bản địa lũng đoạn hết.
Bình thường, bán chút vải vóc trang sức đã được coi là con đường tốt để kiếm tiền rồi.
"Lúc thương đội còn phồn vinh, kinh doanh bán vải và trang sức của các đệ tử chúng ta ở bên ngoài cũng rất khá.
Chỉ là bây giờ, chất lượng hàng hóa chúng ta nhập về kém hơn rất nhiều, lại thêm vào chuyện lúc trước, rất nhiều chưởng quỹ chẳng buồn buôn bán, bán lại tiệm, đổi tiền rồi thu mua lòng người, quay về giúp tả hữu hộ pháp tranh giành chức cung chủ..."
Đơn giản mà nói, trước đó là không có gian thương trung gian ăn giá