Tạ Tụ không phòng bị đột nhiên bị túm vào thùng dược.
Cũng may thùng dược này đủ lớn, dù là hai nam tử thành niên cũng đủ chỗ chứa.
Chỉ là khi Tạ Tụ vào thùng, băng thiềm tức giận ọc ọc hai tiếng, nháy mắt, độ ấm của thùng dược còn thấp hơn một chút.
"Thế này, huynh đã biết dược này đau bao nhiêu chưa?" Khúc Cửu Nhất không có ý tốt nhìn Tạ Tụ nói.
Thuốc tắm đau như vậy, Tạ Tụ không tự mình tới thử xem sao mà được?
Nhưng mà, Tạ Tụ lại trực tiếp trầm mặc.
Hắn đúng là đã vào bên trong thùng rồi, hơn nữa cũng cảm nhận được dược lực của nước thuốc trong thùng.
Nói thật, tuy rằng có hơi đau nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng của Tạ Tụ.
Đây là loại dược khiến Khúc Cửu Nhất đau tới chết đi sống lại?
Tức thì, Tạ Tụ cũng có nghi ngờ về năng lực chịu đựng của mình.
Nếu muốn so sánh, đại khái là bị người ta dùng một đao chém vào người.
Nghe nói phụ nhân sinh sản đau đớn, cơn đau lớn hơn nhiều so với hiện tại.
Nhưng thể chất mỗi người khác nhau, cũng có sự chịu đựng khác nhau với mỗi cơn đau, Khúc Cửu Nhất sợ đau như vậy, chỉ e còn chưa sinh được đứa bé đã vì đau mà chết.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Tụ lại càng thêm mâu thuẫn với chuyện Khúc Cửu Nhất mang thai.
Có lẽ, Khúc Cửu Nhất cứ làm một nam nhân mới là điều tốt nhất với y.
Trước kia, hắn mắc sai lầm lớn rồi.
"Đau không nói nên lời?" Môi Khúc Cửu Nhất có hơi trắng bệch nhưng thấy biểu hiện của Tạ Tụ, tức khắc cảm thấy chính mình cũng không phải quá kém.
Nhìn Tạ Tụ xem, chả nói tiếng nào, thật là đáng thương mà.
Tạ Tụ càng không nói gì.
Chủ yếu là, nếu bây giờ hắn nói hắn chẳng thấy đau lắm thì hắn cảm thấy Khúc Cửu Nhất sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Cho dù không tức chết, sau khi ngâm thuốc tắm xong, Khúc Cửu Nhất chỉ e cũng thẹn quá hóa giận, nghĩ cách giết người diệt khẩu.
Tuy Tạ Tụ thẳng đuột nhưng cũng sẽ không ngốc tới mức ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thấu được.
Bây giờ chính là thời điểm kiểm tra kỹ thuật diễn của hắn.
Chỉ thấy Tạ Tụ ở trong nước điểm mấy huyệt đạo của mình, để sắc mặt mình nhìn qua không mấy hồng nhuận, nói chuyện cũng thều thào hơn nhiều.
"...!Cửu Nhất, ta không ngờ, sẽ đau như vậy..." Tạ Tụ nói đứt quãng cả một câu, giờ phút này, mắt hắn nhìn Tạ Tụ tỏ rõ sự áy náy khiến Khúc Cửu Nhất sảng khoái cả người.
Đấy, gì mà đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đều là giả.
Đao không chém trên người mình thì chả bao giờ thấy đau.
Chỉ có để Tạ Tụ cũng nhẹ nhàng cảm nhận sự đau đớn của thuốc tắm nay, Tạ Tụ mới có thể cải tiến phương thuốc, để y không chịu tội lâu như vậy.
"Huynh biết là được" Hẳn là vì có dáng vẻ này của Tạ Tụ để so sánh nên Khúc Cửu Nhất tức thì cảm thấy đau đớn trên người y cũng chẳng nghiêm trọng là bao.
Dù sao bây giờ cũng có một người thảm hơn y ở đối diện, nếu bản thân cũng tỏ vẻ đau thì lúc ấy đau đớn còn nhân lên gấp bội.
"Huynh làm thần y, nên nghiên cứu một loại thuốc giảm đau" Khúc Cửu Nhất đĩnh đạc nói, "Ngày xưa, Hoa Đà tạo ra Ma Phí tán, không biết đã cứu được bao người.
Bây giờ Tạ Tụ huynh cũng có thể nghiên cứu một loại thuốc giảm đau, đương nhiên có thể vang danh nghìn đời.
Trên thế gian này, có rất nhiều loại bệnh không thể nào chữa khỏi được nhưng nếu có thuốc giảm đau, ít nhất có thể khiến cho những người bệnh vui vẻ hơn một chút vào giai đoạn cuối của cuộc đời mình.
Hơn nữa, xa chưa nói, nói tới mấy nữ đệ tử của Toái Ngọc Cung ta đi, mỗi khi tới nguyệt sự đều đau muốn mạng, nếu có thuốc giảm đau, các nàng có thể không cần đau như vậy nữa..."
Đây cũng là thứ tiếp theo Khúc Cửu Nhất muốn bán.
Thật ra mà nói, trước kia y cũng đọc mấy quyển tiểu thuyết mạng, sau khi xuyên qua, vai chính hoặc đi bán đồ ăn hoặc đi bán phấn son, nói thật, đều không có lợi nhuận kếch xù.
Dẫu là mỹ thực hay phấn son đều là những thứ cần phải có thị trường mới được, hơn nữa cũng chỉ có thể là thiểu số hoặc mấy nhóm người mà thôi.
Nhưng dược thì khác.
Ngươi có thể không ăn mỹ thực, cơm canh đạm bạc cũng vẫn sống được, cũng có thể không cần son phấn, để mặt mộc cũng là một vẻ đẹp.
Nhưng ngươi không thể không bị bệnh, ngươi không thể từ chối một viên thuốc khiến ngươi tạm thời rũ bỏ đau đớn được.
Loại dược như vậy sẽ không dễ bị người khác bắt chước, cũng không cần phải sầu não chuyện tiêu thụ.
Quan trọng nhất chính là, loại dược như vậy còn có thể cứu được rất rất nhiều người.
Kiếm tiền cứu người, hai trong một.
Tiểu hài tử mới lựa chọn, Khúc Cửu Nhất lớn rồi, y chọn tất.
Bình thường, Khúc Cửu Nhất có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu, tuy vậy, đây là lần đầu tiên y miêu tả rõ ràng một loại dược có hiệu quả.
Y thuật của Tạ Tụ rất tốt nhưng tầm mắt của y lại bị giới hạn ở thời đại này, có đôi khi lại chẳng biết nên đi cụ thể một hướng nào.
Nhưng chỉ dăm ba câu của Khúc Cửu Nhất đã khiến Tạ Tụ biết hóa ra y thuật còn có thể phát triển theo hướng này.
Đúng vậy, sao hắn lại chẳng nghĩ ra nhỉ?
So với Tiêu Dao hoàn gì đó, loại thuốc giảm đau này rõ ràng hợp với tam quan của Tạ Tụ hơn.
Nếu không phải bây giờ hắn và Khúc Cửu Nhất đang ngâm trong cùng một thùng dược, Tạ Tụ hận không thể bây giờ chạy ngay tới dược phòng khác của mình, bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu loại thuốc giảm đau này.
"Cho nên, từ giờ trở đi huynh có thể cố gắng" Khúc Cửu Nhất có ý giơ tay lên vỗ bả vai Tạ Tụ nhưng bất đắc dĩ, cánh tay y thực sự không nhấc lên nổi.
Về cơ bản, bây giờ y cũng chỉ còn sức khua môi múa mép thôi.
"Ý của em là?"
"Thuốc tắm như trừng phạt này ta chịu một lần là đủ, vài lần còn lại huynh cải tiến phương thuốc này cho ta đi" Khúc Cửu Nhất nghiến răng nghiến lợi nói, "Cho dù muốn luyện võ, ta cũng muốn an toàn, tiến bộ không thương không đau!"
Từ xưa tới nay, muốn luyện võ đạt được thành tựu, chịu khổ là điều tất nhiên, nếu không cần khổ nhọc sao có thể trở thành một thế hệ tông sư được? Nhưng ở chỗ của Khúc Cửu Nhất, những thường thức ấy bị y điên đảo hết một lượt.
Cho dù võ công y có tới mức có một không hai trong thiên hạ thì y cũng không muốn bị trừng phạt kiểu này.
Đây quả thực là lời của đám hài tử.
Nhưng cố tình, Tạ Tụ lại cảm thấy Khúc Cửu Nhất nói cũng không phải không có lý.
Vì sao luyện võ nhất định phải chịu khổ, bị thương chứ? Chờ sau này có một thân bệnh tật, người chịu khổ chịu tội cũng chỉ có chính mình.
"Được, chờ em ngâm xong, ta sẽ đi sửa phương thuốc" Tạ Tụ gật đầu khẳng định, "Bây giờ em vẫn nên tự ngâm đi.
Dược hiệu này chỉ đủ cho một người dùng, nếu ta ngâm lâu, cản trở dược hiệu, em còn phải chịu đau thêm lần nữa"
"Ơ?" Khúc Cửu Nhất trợn tròn mắt, còn có thể nói như vậy sao?
Tạ Tụ thấy bộ dáng vô tri vô giác, mơ màng của Khúc Cửu Nhất, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn đứng dậy từ thùng dược, "Em yên tâm, bây giờ cũng sắp kết thúc rồi"
Nói xong, Tạ Tụ như không bị làm sao, rất mau đã rời khỏi thùng dược, để lại hết nơi này cho Khúc Cửu Nhất.
Chờ tới khi Tạ Tụ rời khỏi phòng, Khúc Cửu Nhất cmn mới phản ứng lại.
A a a a a a, Tạ đại khuê tú chết bằm, còn giả vờ đau để lừa y?
Huynh ấy vốn chẳng đau gì cả!
Lại nói tới bên Toái Ngọc Cung.
Bọn Lâm Hữu Tuệ vốn cho là có thể thấy cung chủ trở về, không ngờ rằng không chờ được cung chủ, lại chờ được các trưởng lão và đệ tử khác.
"Cung chủ có việc ra ngoài cùng Tạ trưởng lão, ra lệnh cho ta trở về trước.
Tiêu Tiêu còn ở bên ngoài bận chuyện Vô Lượng sơn trang, sự vụ trong cung vẫn do các trưởng lão chấp chưởng" Sầm Tiểu Hoan truyền đạt lại mệnh lệnh của Khúc Cửu Nhất một cách có trật tự.
"Trưởng lão, một mình cung chủ ở bên ngoài, người ngoài chắc chắn chắn chăm sóc không được chu đáo.
Không bằng để ta tới chỗ cung chủ, chăm sóc cung chủ ăn, ở, đi, lại?" Thanh La và Hồng Tiêu có hơi sốt ruột, các nàng không ngờ lại không gặp được cung chủ nha.
Không thể chăm sóc cung chủ, các nàng còn có niềm vui gì trên đời nữa?
"Cung chủ và Tạ trưởng lão có đại sự phải làm, đem các ngươi theo để làm cái gì?" Sầm Tiểu Hoan trừng mắt liếc nhìn các nàng, "Cung chủ hồng phúc tề thiên, chúng ta ở đó sẽ chỉ vướng chân vướng tay thôi, các ngươi cứ chờ ở đây là được"
Sầm Tiểu Hoan cũng đã nói vậy rồi, hai người Thanh La và Hồng Tiêu cũng chỉ có thể nhịn.
"Sầm trưởng lão, cung chủ có nhắc tới chúng ta không?" Thấy các nàng còn đang tranh không cãi có ở đây, Lâm Hữu Tuệ cuối cùng cũng không chịu được.
Trước đó đã nói là giả nữ ba tháng, bây giờ đã là ba tháng thêm ba tháng, cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng quên mất làm nam nhân như nào rồi.
Phàn Đình bên kia cũng chẳng tốt hơn là bao, từ lúc hắn khôi phục thần trí thì bắt đầu lên thớt.
Hết cách, Phàn Đình tư thái oai hùng bất phàm, lại có cơ thể cường tráng, khí chất lạnh lùng, vì những gì đã trải qua, trên người lại có cả chút khí chất sát phạt, khác những nam nhân ở Ngọc Ngõa đài rất nhiều.
Các đệ tử Toái Ngọc Cung còn chưa bao giờ thấy được tính cách này như ở Phàn Đình.
Dù cho Phàn Đinh có tỏ rõ thái độ với các nàng, các nàng cũng nhào lên như tổ ong.
Còn về dưa xanh hái sớm không ngọt gì đó.
Ha ha, các nàng cũng không phải muốn tâm của Phàn Đình, những gì mà tình yêu tình ái chỉ có mấy nữ nhân ngốc ngoài cung theo đuổi, từ đầu tới cuối, thứ các nàng muốn là cơ thể của Phàn Đình, thèm muốn cũng chỉ có cái ấy.
Nếu có thể sinh được hài nhi lợi hại, vậy càng tốt.
Nói đã tới mức ấy rồi, Phàn Đình muốn từ chối các nàng cũng chẳng được.
Dù sao những thảo dược cần dùng để trị liệu cho Phàn Đình đều rất xa xỉ, hơn nữa, khi đầu óc Phàn Đình chưa thanh tỉnh đã bị lừa ký rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng.
Bây giờ, Phàn Đình lại ở Toái Ngọc Cung, vốn chẳng có chỗ mà trốn, muốn quỵt nợ là chuyện không thể.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Hữu Tuệ xin Thanh La giúp đỡ, lại đi xin trưởng lão trong cung, khuyên can mãi, Phàn Đình này nói sao cũng là quà tặng kèm cung chủ đưa tới, nếu ngày nào cũng dùng, dùng hỏng cả người rồi sau này cũng ngại gặp cung chủ.
Bởi vậy, vẫn nên tiết chế một chút.
Các trưởng lão và đệ tử đều thấy có lý, hơn nữa, Phàn Đình có chết cũng không muốn một đêm hầu hạ mấy đệ tử liền, vì vậy chỉ có thể sửa thành ba ngày một lần, mỗi lần một người.
Tuy rằng Phàn Đình vẫn không vui nhưng đây đã là mức thấp nhất rồi.
Lâm Hữu Tuệ cũng phải phí bao nhiêu sức mới tranh thủ được tới mức ấy, khi đối mặt với Phàn Đình cũng khá lo lắng.
Cũng may, Phàn Đình cũng nghĩ khá mở về vấn đề này, cũng chỉ là bán mình thôi, ít nhất hắn còn thấy được con đường phía trước, chỉ cần trả hết số bạc là được.
So với hắn mơ màng của lúc trước, bây giờ không tính là gì.
Túi da mà thôi, nếu các nàng thích, cầm đi cũng được.
"Nhưng thực ra có nhắc một câu" Sầm Tiểu Hoàn quay đầu nhìn Lâm Hữu Tuệ và Phàn Đình, chần chừ nói, "Cung chủ nói, chỉ cần các ngươi quyết định xong, tùy các ngươi, chỉ cần các ngươi gánh vác được hậu quả kèm với nó là được.
Chỉ cần không thương thiên hại lý, Toái Ngọc Cung có thể chứa chấp bất kỳ một kẻ làm trái với đạo nghĩa nào"
"Cái gì?" Lâm Hữu Tuệ ngơ ra, đây lại là cái gì vậy trời?
"Đúng rồi, còn một chuyện" Sầm Tiểu Hoan tiếp tục nói, "Hiểu Yến, ngươi và Hàn công tử cùng lên đây"
"Rõ, trưởng lão"
Lương Hiểu Yến nhanh chóng đưa Hàn Thừa Nặc đã khôi phục thân nam trang đi lên.
Ánh mắt Lâm Hữu Tuệ lập tức nhảy lên người Hàn Thừa Nặc.
Ơ!
Vì sao?
Vì sao mà người này có thể mặc nam trang mà bản thân lại phải mặc nữ trang?
Ông trời ơi bất công quá mà!
"Trưởng lão, đây cũng là quà kỷ niệm cung chủ cho chúng ta?" Mấy đệ tử nhìn Hàn Thừa Nặc tuấn tú vô cùng, hai mắt lại tỏa sáng.
Ài, mỹ nam như Phàn Đình cũng khá nhưng xếp hàng quá khó.
Ba ngày một lần, mấy người các nàng còn phải xếp hàng tới mấy tháng sau.
Nếu sau Phàn Đình còn bị ốm gì đó, các nàng còn bị xếp lùi về sau.
Nếu thêm một người nữa, các nàng có