Làm hái hoa tặc cũng phải có hoãi bão.
Nếu không thể hái được đóa hoa đẹp nhất trên thế gian này, vậy khác gì với những tên hái hoa tặc bình thường chứ? Cũng giống với những tên đạo tặc luôn muốn trộm được thứ đồ đáng giá nhất trên thế gian, những người tập võ luôn muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, một khi một người bắt đầu có danh lợi thì sẽ nhịn không được theo đuổi thứ đồ có độ kích thích cao hơn.
Hòe Hoa Khách cũng như vậy.
Hắn muốn giải oan cho sư phụ có rất nhiều cách nhưng hắn lại chọn cách làm một hái hoa tặc.
Quả thật, cũng có nguyên nhân do sư phụ ảnh hưởng tới hắn nhưng nhiều hơn là vì hắn thích làm như vậy.
Có thể chẳng cần kiêng kị gì giao lưu với các kiểu mỹ nhân khác nhau, còn chẳng cần kiêng nể gì để thưởng thức vẻ đẹp của các nàng, có gì không tốt đâu?
Bởi vậy, trước đó, Hòe Hoa Khách nói với Tiểu Nhu của Thiếu Anh bang, hắn muốn tới Toái Ngọc Cung nhìn mỹ nhân ở nơi đó, cũng chẳng phải nói bừa.
Chỉ là sau khi gặp được Khúc Cửu Nhất thì vì nghĩ cho mạng nhỏ của mình, Hòe Hoa Khách hẳn là đã từ bỏ ý tưởng này rồi.
Ài.
Nghĩ tới đây, Hòe Hoa Khách nhịn không được đổ cho mình một chén rượu.
Người đẹp nhất thiên hạ này, không phải nữ nhân mà còn là nam nhân, là thần y Tạ Tụ.
Hòe Hoa Khách tự nhận là không có ý nghĩ gì với nam nhân nhưng hắn lại thật sự tò mò, rốt cuộc phải có dáng vẻ gì mới có thể được công nhận là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?
Nhưng Hòe Hoa Khách mới nhận được tin tức, đó là thần y Tạ Tụ giờ cũng đã là trưởng lão của Toái Ngọc Cung rồi, hơn nữa, nghe nói hắn và Khúc Cửu Nhất có quan hệ rất thân, nói không chừng là loại quan hệ ấy.
Hòe Hoa Khách sợ là chê mình sống lâu quá nên mới đi trêu chọc Tạ Tụ.
Dù sao cũng là nam nhân, không xem cũng được.
Nhưng cũng bởi vậy, mỹ nhân của Toái Ngọc Cung chỉ e còn nhiều hơn cả hoàng cung.
Thật sự khiến người khác hâm mộ đố kỵ, Khúc Cửu Nhất kia sao có mệnh tốt như vậy?
"...!Từ hôn với ta? Họ Lý kia, chàng không có tim à.
Chúng ta đính hôn từ nhỏ, ta nào có chỗ nào không xứng với chàng? Ngược lại là chàng, không quyền không thế, nếu không phải được nhà ta nâng đỡ, chàng nào có được thành tựu như hiện tại? Bây giờ, cái chàng ăn chàng mặc đều là của hồi môn của ta!"
"Là ta có lỗi với nàng, thứ ta dùng, ta sẽ cho nàng hết, cái gì ta cũng không cần, chỉ hy vọng chúng ta có thể từ hôn.
Với bên ngoài, ta cũng sẽ nói là lỗi do ta, tuyệt đối sẽ không khiến nàng chịu tổn thương gì!"
"...!Vì sao? Chàng tình nguyện làm tới bước này, để từ hôn với ta?" Nữ tử khóc nức nở, " Ta cũng không phải không thể bao dung thêm người khác, nếu chàng thực sự thích ai, nạp thiếp thôi mà, cũng chẳng khó"
"Rất xin lỗi nhưng tiểu nương tử Ngô gia nói, nàng ấy không cầu danh lợi, không cầu tiền tài, nàng ấy chỉ muốn tìm một người toàn tâm toàn ý với nàng ấy.
Ta...!ta và nàng có hôn ước, ngay cả nhìn nàng ấy cũng chẳng nhìn ta một cái"
"Lại là nàng ta! Cha ta, huynh trưởng ta đều mê đắm con hồ ly tinh kia chưa đủ, chàng chẳng qua cũng mới chỉ thấy nàng ta một lần thôi, vậy mà cũng bị nàng ta làm cho mê mẩn đầu óc rồi? Là ta sai, là ta không nên lôi kéo ngươi đi gây phiền toái cho nàng ta, nàng ta là do con hồ ly tinh biến thành, ta sẽ đi giết ả!"
"Không liên quan gì tới nàng ấy hết!" Nam tử kinh hoảng nói, "Nàng ấy đáng để bất kỳ một nam nhân nào làm việc cho nàng ấy.
Với mỹ mạo nhường ấy, đủ để lên tiên cung làm phi tử rồi nhưng nàng ấy sống cảnh thanh bần, vui tươi lạc quan, là người lương thiện nhất trên thế giới này"
...
"Ài, lại tới nữa" Một tiểu nhị lau mồ hôi trên đầu, ngay cả sức thu dọn cũng chẳng có, dù sao chờ bọn họ dọn xong cũng nghỉ bán rồi.
"Tiểu nhị ơi, tới đây" Hòe Hoa Khách ngắm nhìn viên bạc vụn trong tay, vẫy tay với tiểu nhị.
"Dạ, khách quan, ngài có gì dặn dò?" Tiểu nhị thấy bộ dáng của Hòe Hoa Khách liền biết lại là lúc mình lấy tiền thưởng rồi.
"Tiểu nhị, nhìn dáng vẻ này của ngươi, dường như đã quen với kiểu tranh cãi như kia rồi.
Ta là người ngoài tới, không hiểu được chuyện gì, không biết ngươi có thể nói với ta được không?" Hòe Hoa Khách ném bạc vào tay tiểu nhị, thái độ rất thành khẩn.
Tiểu nhị cắn cắn bạc, cười tít cả mắt, "Ai nha, khách quan, ngài hỏi tôi chuyện này xem như hỏi đúng người rồi.
Ở gần đây cũng chỉ có tôi biết rõ chuyện này, chuyện này còn bị ém xuống, không được phép nói đâu!"
"Ố?"
"Ở vùng ngoại ô trong huyện thành chúng ta, có một căn nhà gỗ, trong ấy có một nữ nhân.
Có một số người nói nữ nhân ấy là tiên tử trên trời hạ phàm, cũng có người nói nàng là hồ ly tinh biến thành.
Dù sao, mỗi ngày, nam nhân đi tìm nàng nhiều không kể xiết nhưng chẳng ai thành công cả.
Ngay cả phủ quân đại nhân ở phủ thành bên cạnh chúng ta cũng đã mua một tòa nhà ở vùng ngoại ô, nghĩ rằng gần quan được ban lộc ấy!"
Nụ cười trên mặt Hòe Hoa Khách còn tươi hơn cả, "Trên thế giới còn có mỹ nhân như vậy sao? Nếu thực sự có, sao lại xuất hiện ở đây?"
Không phải Hòe Hoa Khách không tin tiểu nhị mà do hắn làm hái hoa tặc, cũng đã gặp qua không ít mỹ nhân.
Châu báu nhà người, quyến rũ lôi cuốn, yêu kiều dịu dàng, hắn đều gặp qua rồi, có thể nói là biết hết hoa thơm cỏ lạ.
Ở nơi nhỏ như vậy sẽ có được mỹ nhân gì chứ?
Vốn cho rằng chỉ là thôn dân thiếu hiểu biết làm ầm lên thôi nhưng nếu phủ quân cũng tới, chỉ e chẳng phải việc nhỏ.
"Ơ, vô cùng chính xác đấy, tôi nhận tiền của ngài, lẽ nào còn lừa ngài được sao? Khách trạm Duyệt Lai chúng tôi có chi nhánh khắp giang hồ, chuỗi khách trạm của chúng tôi còn được giải thưởng ưu tú đấy" Tiểu nhị có hơi tức giận, "Mỹ nhân nọ chỉ ở mỗi trong nhà, không đi vào trong thành.
Bên người nàng cũng có một vài người võ công cao cường bảo vệ nàng ấy một tấc không rời đấy, dù có người muốn cường đoạt cũng chẳng được đâu"
"Hả? Ta nghe người ta nói, mỹ nhân này họ Ngô?"
"Hình như là vậy nhưng tên nàng cụ thể là gì đâu có ai biết đâu, chỉ biết nửa năm trước nàng ấy đã dọn tới đây rồi" Tiểu nhị gật đầu, "Cái khác ta cũng không biết, phủ quân đại nhân ra lệnh, chúng ta không được tùy tiện bàn luận về nữ nhân ấy.
Mọi người đều nói, phủ quân trùng quan tức giận vì hồng nhan* đấy!"
*Câu này xuất phát từ một bài thơ tên là "Viên viên khúc", nói về vị tướng Ngô Tam Quế vào cuối Minh đầu Thanh, bấy giờ đã đầu nhập dưới trướng của Lý Tự Thành, là đầu lĩnh của nghĩa quân nông dân khởi dậy nhưng Lý Tự Thành lại bá chiếm ái thiếp của Ngô Tam Quế là Trần Viên Viên nên trong cơn tức giận, Ngô Tam Quế đã làm phản, nên mới có câu như trên, dịch thô ra tí nữa thì là "bỏ cả mũ quan, phẫn nộ vì hồng nhan"
Họ Ngô? Nửa năm trước xuất hiện?
Hòe Hoa Khách nghe tiểu nhị nói xong trong lòng lập tức nhớ tới một người.
Nửa năm trước, Vô Lượng sơn trang từng có được một tiểu phụ nhân họ Ngô, nghe nói nàng khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần nam nhân nào liếc nàng nhiều thêm một ánh mắt thì ngay cả mạng cũng cho nàng ấy.
Vì để có được nữ tử này, Vô Lượng sơn trang thậm chí còn thẳng tay giết chết trượng phu của nàng ấy.
Tuy vậy, khi thanh danh của Vô Lượng sơn trang bị hủy diệt, Ngô thị kia cũng âm thầm chạy không thấy dáng.
Có người đoán nàng có thể bị ai đó kim ốc tàng kiều rồi, cũng có người nói nàng si tình nên đã chết theo trượng phu, tự sát tuẫn tình.
Còn có người nói, Ngô thị này câu dẫn giáo chủ Thiên Cực thần giáo nên ngày ấy Thiên Cực thần giáo mới có thể tới Vô Lượng sơn trang.
Nói sao cũng là nói nàng thành Đát Kỷ tái thế.
Nhưng chẳng ngờ rằng, sự tồn tại của nàng bây giờ đã khiến đề tài về Vô Lượng sơn trang thêm một chút phong vị khác.
Hòe Hoa Khách đương nhiên cũng có nghe về nàng, trong lòng cũng không khỏi có hơi hối hận, nếu mình có thể bỏ thời gian sớm chút tới Vô Lượng sơn trang kia, nói không chừng có thể nhìn thấy chân dung nữ tử này rồi.
Chỉ tiếc tung tích nàng ấy không rõ, Hòe Hoa Khách cũng chỉ có thể tự than thở mà thôi.
Nhưng bây giờ đột nhiên ở nơi nhỏ như vậy nghe được tin tức của nàng ấy? Hòe Hoa Khách cảm thấy không đúng lắm theo bản năng.
Chẳng lẽ, là cái bẫy nhằm vào hắn?
Hòe Hoa Khách không vội vàng đi gặp người có thể là tiểu nương tử Ngô gia mà lại chậm rãi rời khỏi khách điếm.
Hắn còn cần kiểm tra lại.
Sau khi tiểu nhị thấy Hòe Hoa Khách rời đi, sắc mặt lập tức thay đổi, "Báo cáo báo cáo, mục tiêu đã rời đi, những tiểu hài tử đó nhanh thả ra đi"
"Yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị xong"
...
Hòe Hoa Khách băng qua con phố, cuối cùng dừng lại trước một gánh bán xiên đường hồ lô.
Trước sạp ấy có tới ba, bốn đứa trẻ, một đám đều đang chờ mong, nhìn đường hồ lô.
Lòng phòng bị của Hòe Hoa Khách rất nặng, không phải loại người phóng đãng không kiềm chế được rồi biểu hiện ra mặt, nếu không hắn cũng không thể khiến Khúc Cửu Nhất coi trọng chỉ với một cái liếc mắt, thậm chí là chạy thoát từ trong tay của Khúc Cửu Nhất.
Bây giờ, hắn nghe được tin tức của tiểu nương tử Ngô gia, phản ứng đầu tiên không phải may mắn mà có khả năng có người muốn dùng nhược điểm của mình để hạ bệ mình!
Hắn muốn tìm hiểu tin tức từ những người khác nữa nhưng lại sợ rằng họ cũng bị mua lại, điều này cũng không phải không thể.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy mấy tiểu hài tử này càng đáng tin hơn.
"Gánh đường hô lô của ngươi ta mua hết" Hòe Hoa Khách cho một khối bạc vụn, mua hết cả gánh đường hồ lô, sau hắn quay đầu, cười tủm tỉm nhìn mấy tiểu hài tử sắp chảy nước miếng nói, "Nếu các ngươi có thể trả lời ca ca mấy vấn đề, ca ca sẽ mời các ngươi ăn đường hồ lô nha..."
"Chạy đi báo cáo nhanh, thành công rồi!"
"Rõ"
Khi Khúc Cửu Nhất nhận được bồ câu đưa thư, đã biết việc xong rồi.
Bây giờ, y và Tạ Tụ đang ở nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô.
Đương nhiên, thủ vệ của Tạ Tụ trong nhà gỗ nhỏ này đương nhiên có Khúc Cửu Nhất đóng giả, cũng có một ít nhân thủ Toái Ngọc Cung mà Khúc Cửu Nhất điều động ở phụ cận.
Trước đó, y với hứng thú nhất thời tạo ra khách trạm Duyệt Lai, nay trên giang hồ đã mở được hơn trăm chi nhánh, rất có xu thế nhất thống giang hồ.
Có tiền thì có thể vung như vậy.
Còn về tin tức là Ngô thị, cũng do Khúc Cửu Nhất sai người thả ra.
Chỉ cần khi thả tin tức, y ẩn ý đề cập tới thời gian, lại nhiều thêm mấy lời, còn thường thường diễn "mấy trò khôi hài" trên phố, quần chúng đương nhiên sẽ tin tưởng không nghi ngờ mấy tin tức này.
Tạ Tụ chỉ cần tùy tiện lộ mặt vài lần, kẻ ái mộ sẽ chen nhau tới, có sẵn diễn viên quần chúng, còn chẳng cần tiền.
Còn về tiểu hài tử, đương nhiên cũng là do Khúc Cửu Nhất sắp xếp trước, vì để phòng ngừa mọi chuyện.
"Người trưởng thành quá ngạo mạn, cứ luôn cảm thấy tiểu hài tử sẽ không lừa người.
Bọn họ sao không nghĩ, khi chính mình còn nhỏ, chẳng lẽ chưa lừa ai sao? Tiểu hài tử từ bé đã nói dối mới là đứa thành thật nhất" Khúc Cửu Nhất vừa cảm thán, vừa quay đầu sang nhìn Tạ Tụ đang ngồi đối diện gương, sự tán thưởng về nhan sắc này lại cao hơn chút nữa.
"Tạ Tụ, huynh trang điểm như vậy thật đúng là quá đẹp!"
Khúc Cửu Nhất nói nhưng chẳng hề trái lương tâm.
Khi ở Vô Lượng sơn trang, Tạ Tụ trang điểm thiên hướng quyến rũ, bây giờ hoàn toàn là bộ dáng thánh nữ.
Nam nhân sao, hầu như đều chẳng có lòng tự trọng.
Bọn họ hy vọng người trong lòng mình khi đối mặt với người khác phải thuần khiết như thánh mẫu, khi đối mặt với chính mình lại phải phong trần như kỹ nữ.
Khi bọn hắn thấy một nữ tử đoan trang, nghiêm cẩn, họ chê các nàng nhàm chán, rồi lại hy vọng thê tử của mình có thể là như vậy.
Nói cho cùng, vẫn là không chiếm được thì lòng nhớ mong mà thôi.
Khí chất của Tạ Tụ vốn đã có chút xuất trần, trang điểm như vậy, khí chất còn tăng lên gấp bội.
Hoa phục cẩm y tuy có tác dụng tôn lên nét đẹp cho Tạ Tụ nhưng người có thể thưởng thức được phần lớn là các nam nhân có thực lực cường đại, đã từng trải nhiều.
Hầu hết các nam nhân, đặc biệt là nam nhân trẻ tuổi, năng lực thừa