Hòe Hoa Khách cảm thấy có hơi không đúng.
Sao hắn lại mệt như vậy?
Rõ ràng, đêm hôm qua hắn chơi với các sư tỷ, sư muội vô cùng vui vẻ, các muội tử cũng có tư thái hút hồn người, ôn nhu vô cùng khiến hắn dường như chẳng muốn nhớ lại.
Nhưng dù chuyện đêm qua có thắm tình đượm ý tới mức nào, tới sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy thì trong lồng ngực luôn luôn trống trơn, ngoài hắn ra thì trên giường chẳng còn ai.
Ban đầu, Hòe Hoa Khách cảm thấy cuộc sống như vậy khá tốt, ít nhất chẳng cần lo việc mình phải đi dỗ người nhưng quá nhiều lần như vậy, tuy Hòe Hoa Khách có một trái tim kiên cường nhưng lại chẳng chịu được tiếp.
Vì sao, cảm giác như chính hắn mới là người bị mại dâm vậy?
Nhưng rõ ràng, chuyện không nên là như vậy.
Hòe Hoa Khách hít sâu một hơi, ngồi ở trên giường liên tục vận công, đả tọa hồi lâu mới cảm giác được nội lực dần dần làm ấm cơ thể, cuối cùng mới có chút sức lực, đỡ vách tường mới miễn cưỡng xuống được giường.
Không ngờ vừa đẩy cửa ra mới biết mặt trời đã lên cao lắm rồi.
"Sư đệ tỉnh rồi?" Một tiểu sư tỷ áo vàng ôn nhu, dịu dàng đúng lúc cầm theo hộp đồ ăn tới, khi thấy Hòe Hoa Khách, gương mặt ửng đỏ, rất động lòng người.
Nếu là bình thường, Hòe Hoa Khách thấy vậy chắc chắn phải đi tới nói mấy câu ngon ngọt.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, có thể là đêm qua quá vất vả, lại có lẽ là bây giờ hắn thấy tiểu sư tỷ này cứ có chỗ nào đó không đúng, hắn cũng chẳng đi tới tán tỉnh tiểu sư tỷ này mà ngược lại có hơi nghi ngờ nhìn nàng.
"Hôm qua, đệ vất vả rồi, vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đây là những món ta cố ý dặn trù phòng làm cho đệ, mau nếm xem có hợp khẩu vị không?" Tiểu sư tỷ áo vàng mở hé hộp đồ ăn, để Hòe Hoa Khách nhìn kỹ.
Rau hẹ xào trứng, thăn heo chiên, thịt dê ướp mật ong, canh vịt cẩu kỷ....
Cái nào cũng là để bổ thận tráng dương.
Hòe Hoa Khách đột nhiên cảm thấy hai chân mềm hơn không ít.
"Tiểu sư tỷ, không, không cần lo lắng như vậy, sáng ra ta muốn ăn thanh đạm một chút" Hòe Hoa Khách thấy hơi buồn nôn theo bản năng.
Sao hắn lại cảm thấy mấy hôm nay bản thân đều đang ăn mấy cái này nhỉ?
"Khó mà làm được" Tiểu sư tỷ nọ thấy Hòe Hoa Khách không muốn ăn, nhiệt tình cũng ít hẳn đi, "Hôm nay tới lượt ta, đồ ăn của người khác ngươi đều ăn mà lại chẳng ăn của ta, có phải cảm thấy ta kém so với các nàng hay không? Hay là, ngươi có ý kiến gì với ta?"
Sát khí nhàn nhạt từ tiểu sư tỷ nọ lan ra, Hòe Hoa Khách tức thì giật mình, lập tức phủ nhận nói, "Sao lại thế được? Tiểu sư tỷ, tâm ta với tỷ có trời đất chứng giám"
"Có phải trời đất chứng giám hay không, đêm nay sẽ biết" Tiểu sư tỷ áo vàng đặt hộp đồ ăn trước mặt Hòe Hoa Khách, "Đệ ăn hết cho ta, ta sẽ tới kiểm tra.
Nếu tới đêm, bị ta phát hiện đệ không đủ lực thì ta chẳng bỏ qua cho đệ đâu!"
Nói xong, tiểu sư tỷ hừ lạnh mấy tiếng, vận khinh công rồi rời đi trong nháy mắt.
Hòe Hoa Khách nhìn hộp đồ ăn trước mắt này cứ cảm thấy đây chẳng phải đồ ăn gì mà là thứ có thể khiến hắn bỏ mạng.
"Tiểu sư đệ, vị ấy là ái đồ của trưởng lão chấp kiếm Hoàng Anh.
Ở Toái Ngọc Cung chúng ta, nếu chỉ bàn về việc luận võ, cũng chỉ có đại sư tỷ Tuyết Tiêu Tiêu có thể thắng vững vàng nàng ta.
Các tỷ muội khác đối xử với nàng ấy cũng phải cẩn thận vô cùng.
Tiểu sư đệ ngươi chỉ có khinh công nên cần phải cẩn thận hơn chút nhé"
"Đúng vậy, tiểu sư đệ dũng mãnh phi thường, chắc chắn có thể khiến nàng ấy vừa lòng"
"Ài, gần đây, cung chủ đưa đại sư tỷ ra ngoài cũng chẳng gọi Hoàng Anh theo, bây giờ, tâm trạng nàng ấy vốn đã không tốt, nếu tiểu sư đệ còn dám đâm vào mũi giáo của nàng ấy thì tới lúc ấy, kết cục ngươi ra sao cũng chẳng nói trước được gì"
Các đệ tử Toái Ngọc Cung đi ngang qua cười nói, tựa như đang tốt bụng nhắc nhở Hòe Hoa Khách nhưng vừa nói xong thì lại khiến Hòe Hoa Khách cảm thấy chỗ nào cũng không đúng.
"Đúng rồi, sư đệ, tới mấy ngày nữa là tới lượt ta rồi, ngươi cũng đừng ngơ ra ở đây nữa, mau đi luyện công đi, nếu không có thân thể tốt thì chẳng chịu được đâu" Một sư tỷ đi ngang qua có ý tốt nhắc nhở.
Hòe Hoa Khách lập tức cảm thấy không đúng hơn.
Ơ?
Rõ ràng là mình ngủ với các nàng nhưng bây giờ sao lại cảm thấy mình mới là người bị ngủ?
Dược trang.
"Chính là đây" Phàn Đình cùng Sử Vô Song và các đệ tử đã làm theo thư của cung chủ gửi, tới bên ngoài dược trang của Tạ Tụ.
"Tạ trưởng lão lại giản dị như vậy?" Không ít đệ tử thấy được hoàn cảnh của dược trang, đã bắt đầu đau lòng.
Trời ạ, đây chính là nhà của phu nhân tương lai của Toái Ngọc Cung bọn họ đấy, sao có thể đơn sơ như vậy được? Đây vốn chẳng xứng với cung chủ phu nhân!
"Các ngươi biết cái gì? Tạ trưởng lão thế này mới gọi là có phong phạm, không hề giống với Hàn tiểu nhi vung tay là có chín vạn lượng kia!" Dẫu có như nào, Tạ Tụ mới là cung chủ phu nhân mà nàng thừa nhận, những người khác nằm mơ đi!
"Ài, chúng ta vẫn nên đi nghe xem cung chủ có dặn dò gì đã?"
....!Sau khi thảo luận xong, bọn họ mới tới gõ cửa, nói rõ mục đích tới, được cho phép rồi mới đi vào.
"Khúc công tử còn đang ngâm thuốc tắm, chư vị xin hãy nghỉ ngơi một lúc" Quản gia nhìn những người của Toái Ngọc Cung có hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là sau khi ông ấy thấy Phàn Đình, càng là như vậy.
Không phải nói Toái Ngọc Cung không có nam đệ tử sao? Nhưng nam nhân này rõ ràng mặc phục sức Toái Ngọc Cung đã qua cải tiến mà.
Khi Khúc Thu Thủy nhậm chức, phục sức của Toái Ngọc Cung chỉ có một kiểu dáng, màu sắc nhưng bây giờ Khúc Cửu Nhất thượng vị, bèn đổi thành một quý đổi một màu một kiểu, còn tiến hành sửa đổi dựa theo xu thế nổi lúc bấy giờ.
Bây giờ đang là mùa thu nên phục sức quý này của môn phái họ là màu đỏ.
Các đệ tử của Toái Ngọc Cung mặc màu này vô cùng rực rỡ, tôn lên làn da trắng như bạch ngọc của các nàng.
Mà thân là nam tử, Phàn Đình mặc màu đỏ sậm, tuy hình thức có sửa đổi nhưng xét tổng thể vẫn khá hợp.
"Cung chủ phải ngâm thuốc tắm?" Sử Vô Song hơi kinh ngạc, "Lẽ nào là Tạ trưởng lão tự chế thuốc điều trị thân thể cho cung chủ chúng ta"
Quản gia gật gật đầu.
Các đệ tử bao gồm cả sử Vô Song vô cùng vui sướng.
Tạ trưởng lão thực sự có bản lĩnh, vậy mà lại dùng cách ấy để kéo lại tâm của cung chủ? Các nàng đều biết, cung chủ khó có con nối dõi được, bây giờ Tạ trưởng lão lại bắt đầu điều trị cho cung chủ, có thể thấy được bây giờ, hai người họ tình nùng ý mật, chuẩn bị muốn có cục cưng rồi.
Thiếu cung chủ của các nàng, có hy vọng rồi!
Phàn Đình không hiểu, hoàn toàn không biết những nữ tử bên cạnh đang kích động cái gì?
Ngâm thuốc tắm? Khúc cung chủ bị bệnh hay bị thương sao? Sao lại thấy các nàng không những không lo lắng mà ngược lại còn khá vui vẻ vậy?
Phàn Đình cảm thấy, nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân Toái Ngọc Cung, hẳn là sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này.
Lúc này, trong dược phòng.
Khúc Cửu Nhất đã ngâm xong đợt trị liệu giai đoạn 1.
"Còn lại hai đợt trị liệu nữa, tốt nhất phải cách một khoảng thời gian" Tạ Tụ nghiêm túc nói, "Bây giờ, dược lực trong cơ thể em còn chưa tiêu tan hết, tham nhiều thì đau thâm.
Tốt nhất nên chờ tới khi trong cơ thể em không còn dược lực, hơn nữa, võ công có sự tiến bộ thì sẽ tiến hành bước tiếp theo"
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Khúc Cửu Nhất quá sợ đau cho nên phương thuốc này phải sửa lại.
Dẫu cho sẽ bị kéo dài thời gian hơn nhưng hiệu quả sẽ tốt hơn.
Tạ Tụ vẫn khá hài lòng với phương án trị liệu này chỉ là Khúc Cửu Nhất không quá hài lòng.
"Ta biết, muốn giải quyết được hết mọi nỗi lo trong một lần là điều không thể" Võ hiệp không có kiểu tình tiết này, y đương nhiên không phải ngoại lệ.
Dẫu rằng chỉ mới xong được một phần ba nhưng y thuật của Tạ Tụ đúng là không phải chém gió.
Khúc Cửu Nhát cũng tự cảm giác được, ở trong khoảng thời gian mình ngâm thuốc tắm này, khi mình luyện công, một ít bệnh vặt trước kia hay có giờ không cần thuốc cũng khỏi.
hơn nữa, khi vận hành nội lực càng thêm thông thuận, không bị tắc chút nào.
Bây giờ, Khúc Cửu Nhất còn thuần thục "Thiên Ngọc bảo điển" hơn lúc trước nữa.
Nếu dùng số liệu để cụ thể hóa một chút, cảm giác trình độ của y lại cao thêm một phần mười, khoảng cách với cảnh giới của tông sư võ học đã gần với 0 rồi.
Cho dù bây giờ mình gặp phải tông sư võ học, tuy chưa chắc có thể đánh thắng được nhưng nếu chạy trốn thì không có vấn đề gì cả.
Vậy là đủ rồi.
Tuổi của mình bày ra đấy, tương lai còn có rất nhiều thời gian, có muốn nhanh hơn cũng phải chú trọng những điều cơ bản.
"Huynh là đại phu, ta là người bệnh, đương nhiên ta phải nghe huynh" Khúc Cửu Nhất gật gật đầu nói, "Đúng lúc ta cũng ở nơi này của huynh nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi, bây giờ trên giang hồ không biết đang là tình huống gì.
Ta cũng sắp phải chuẩn bị rời đi rồi"
Tạ Tụ hơi gật đầu, trong lòng đã sớm biết thân là cung chủ Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất không thể nào cứ ở lại nơi này mãi nhưng khi nghe thấy y nói phải rời đi, ít nhiều vẫn có hơi buồn bã.
Người mà Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ quen hầu hết không giống nhau.
Sự bất đồng này khiến Tạ Tụ cũng chẳng biết nên hình dung như nào.
Chỉ là hắn biết, nếu Khúc Cửu Nhất rời đi, trong lòng hắn cũng chẳng nỡ.
Hệt như lúc hắn rời khỏi Tạ gia, từ biệt phụ mẫu vậy.
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, Khúc Cửu Nhất đã chẳng khác gì người nhà của hắn rồi?
Nhưng lại nói, thời gian hắn quen Khúc Cửu Nhất cũng chưa tới một năm mà thôi.
Có thể thấy được thứ như tình cảm quả thực chẳng có liên quan gì nhiều tới thời gian quen biết dài hay ngắn.
"Đi thôi, ta nghe thấy các đệ tử Toái Ngọc Cung đã tới rồi" Khúc Cửu Nhất đã mặc xong quần áo, tóc nửa ướt nửa khô, y dứt khoát dùng nội lực hong khô tóc.
"Bái kiến cung chủ, bái kiến Tạ trưởng lão"
Khi Khúc Cửu Nhất đưa Tạ Tụ tới, đám người Phàn Đình và Sử Vô Song cũng chắp tay nói.
Hửm?
Trước đó, ông đã muốn hỏi, tiểu công tử nhà ông khi nào thì thành trưởng lão của Toái Ngọc Cung rồi?
Quản gia không hiểu lắm, rõ ràng Tạ Tụ nói hắn sẽ không gia nhập bất cứ môn phái nào.
Tạ Tụ nhìn quản gia, ý nói họ dẫn người lui về hết.
Quản gia chỉ có thể đồng ý, việc này chờ tới sau này lại hỏi cũng chẳng muộn.
"Vô Song, bây giờ ngươi có còn liên lạc với Cố Thiếu Bình kia không?" Sau khi Khúc Cửu Nhất ngồi xuống, quay đầu nhìn Sử Vô Song hỏi.
Sắc mặt Sử Vô Song ửng đỏ, khẽ gật đầu, "Ngẫu nhiên có viết ít thư cho nhau.
Nhưng xin cung chủ yên tâm, thuộc hạ vẫn luôn làm theo lời dặn dò của cung chủ, tuyệt đối không để lộ bất cứ chuyện gì"
"Vậy tiếp theo ngươi có thể để lộ" Ngón tay Khúc Cửu Nhất khẽ gõ lên tay vịn, hơi suy tư nói, "Ngươi nói với Cố Thiếu Bình, ta sắp tới Thương Hải bang bái phỏng, tới lúc ấy sẽ tới cùng với ngươi"
Sử Vô Song không hỏi nhiều, lập tức đồng ý.
"Trước đó, Phàn Đình, ngươi nghĩ cách, dùng danh nghĩa trước kia của ngươi để tới tiếp cận Thương Hải bang đi" Khúc Cửu Nhất quay đầu nhìn Phàn Đình, "Trước khi Toái Ngọc Cung ta tới, ngươi phải tìm hiểu được hết tất cả tin tức hiện có về Thương Hải bang, hiểu chưa?"
"Không biết cung chủ muốn hỏi thăm tin tức về gì?" Phàn Đình không ăn ý mấy với Khúc Cửu Nhất, chỉ có thể hỏi rõ.
"Tạm thời cũng chưa cần hỏi thăm điều gì đặc biệt" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, cười nói, "Ngươi chỉ cần chú ý một chút xem trong Thương Hải bang, bang chủ của họ của xích mích gì hay coi Toái Ngọc Cung ta là địch hay không? Còn nữa, phải quan sát tình hình bên trong Thương Hải bang đang ra sao?"
Điều này thực ra khá đơn giản, Phàn Đình trầm ngâm chốc lát, rất mau đã đồng ý.
"Thương Hải bang kia chẳng qua chỉ là một môn phái nhị lưu trên giang hồ, dám đối địch với Toái Ngọc Cung ta sao?" Một đệ tử khó chịu nói, "Cung chủ, nếu ngài không thích, chúng ta đi diệt bọn hắn!"
"Chúng ta là danh môn chính phái, diệt môn gì đó thì nói quá sớm rồi" Khúc Cửu Nhất xua xua tay, ý nói đệ tử này bình tĩnh một chút.
Vấn đề nằm ở chỗ "quá sớm" hay sao?
Phàn Đình có hơi bất đắc dĩ, kiểu lời này vốn là không dễ dàng nói ra được.
Nhưng Toái Ngọc Cung cường đại, hắn cũng nghĩ trong lòng rằng rõ ràng là được.
Không nói những người du ngoạn bên ngoài,