Cái gì, không thể sinh? Điều này quá tốt rồi.
Khỉ gió, không đúng, ta vốn không thể sinh mà.
Khúc Cửu Nhất nhìn ánh mắt Tạ Tụ không đúng lắm, y thuật gì thế, ngay cả là nam hay nữ cũng không phân biệt được còn có mặt mũi nói mình là thần y?
"Cung chủ xin hãy yên tâm" Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất nghi ngờ nhìn mình, cho rằng y không tin, nghiêm túc nói, "Tại hạ sẽ giúp người điều dưỡng, cũng sẽ căn cứ vào tình trạng cơ thể của người để trị liệu, chắc chắn có thể giúp người mang thai sinh con.
Nếu thực sự có...!thực sự có..."
Tạ Tụ nói tới đây, mặt lại đỏ, có vẻ so với lần trước còn động lòng người hơn nhiều, hẳn sẽ khiến nữ tử của Toái Ngọc Cung chẳng màng thể diện to gan ra tay trực tiếp cướp người về lăn giường mất.
Chỉ là có động lòng người tới đâu, trong mắt Khúc Cửu Nhất, đây cũng chỉ là một lang băm mà thôi.
Nực cười, một nam nhân như y, sao sinh con được?
"Nếu thực sự có gì cần tại hạ trợ giúp, tại hạ cũng không phải không được" Giọng của Tạ Tụ dường như đã bé tới độ muỗi vo ve nhưng nội lực của Khúc Cửu Nhất xuất chúng, cũng đủ để y nghe rõ ràng.
Trợ giúp này là cái ý y nghĩ kia sao?
Sắc mặt Khúc Cửu Nhất sa sầm, tức tới độ muốn giết người.
Không dễ gì mới thoát được khỏi sự tập kích của mấy nữ nhân trong Toái Ngọc Cung, không cần lo lắng bị người ta lăn giường, kết quả bây giờ y còn phải bắt đầu lo nghĩ xem có bị nam nhân lăn giường không à?
Đùa cái con khỉ gì.
Cái này chẳng buồn cười gì đâu.
"Cái ấy không cần ngươi lo lắng đâu" Khúc Cửu Nhất nghiến răng nghiến lợi, "Bổn tọa muốn nam nhân như nào chẳng có? Thần y vẫn nên ở yên ở đây đi"
Mẹ nó kiếm được nhiều tiền như vậy còn ở đây ăn cơm chùa, xin đấy tự giác một chút có được không?
Khúc Cửu Nhất phẩy tay áo rời đi, chẳng nhìn y lấy nửa cái.
Tạ Tụ chớp chớp mắt, cũng chẳng để vào lòng.
Khúc cung chủ rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
Cũng đúng, bản thân nói rõ ra sau này y hoài thai khó khăn, Khúc cung chủ sao vui cho được?
Hầy, đối phương lại còn đang tới tháng, đương nhiên phải kiên nhẫn hơn một chút.
Trong lòng Tạ Tụ càng thông cảm cho Khúc Cửu Nhất không mấy suôn sẻ, bản thân bây giờ đã là người bị cầm tù, Khúc Cửu Nhất nghe được tin dữ như vậy cũng chẳng ra tay với mình? Thực sự là một người lương thiện.
Phải biết ở trong giang hồ, thần y là một sự tồn tại khá ngượng ngùng.
Cứu sống người rồi, người ta cảm thấy là ngươi nên làm.
Cứu không sống được, làm ầm ĩ muốn giết quách thần y đi tuẫn táng theo huynh đệ.
Nếu không phải Tạ Tụ nổi tiếng, gia thế tốt, võ công của bản thân cũng rất khá, sợ rằng cỏ trước mộ cũng phải cao vài trượng rồi.
Do đó chút uy hiếp này của Khúc Cửu Nhất chẳng thấm vào đâu so với Tạ Tụ.
Khúc Cửu Nhất bây giờ rất tức giận, chỉ muốn phát tiết hết ra.
Nhưng y lại không thể ra tay với Tạ Tụ, đây là người một năm kiếm được 3 vạn lượng từ tiệm tạp hóa đấy, là hy vọng sau khi mở cửa giao thương của y, không thể động tay chân gì với hắn.
Đệ tử Toái Ngọc Cung trên dưới đều là người của y, đương nhiên cũng không thể động vào.
Tức điên cả người!
Y đường đường là cung chủ của Toái Ngọc Cung, chưởng môn môn phái, bị người ta chọc tức lại muốn tìm chỗ phát tiết mà cũng chẳng tìm được?
Đợi đã, trước đó Lý Sắt Sắt hình như nói qua trong sa mạc mà Toái Ngọc Cung ở dường như có mã tặc.
Khúc Cửu Nhất cười âm hiểm.
Mã tặc à.
Mã tặc những năm này không phải bọn trộm hiệp khách cướp của người giàu chia cho người nghèo mà ai nấy đều coi mạng người như cỏ rác, đều là lũ ký sinh trùng bám trên người bá tánh bình thường hút máu.
Vậy sẽ ra tay từ bọn họ trước.
Khúc Cửu Nhất vận chuyển nội công, nhún chân một cái, bằng tốc độ đã từng cho là khó mà tưởng tượng được nhảy ra ngoài.
Trước đó y đọc trong truyện võ hiệp thấy có người hình dung rằng khinh công là đi được nghìn dặm, lúc ấy y còn không tin.
Giờ đây mới biết được, chuyện này là thật.
Với bản lĩnh của y vào giây này phút này, chạy bằng toàn lực, nào chỉ nghìn dặm? Cho dù là quán quân Olympics môn điền kinh toàn thế giới gộp vào cũng chỉ có thể quỳ với y gọi bố.
Bay nhanh trong không trung.
Khúc Cửu Nhất nhìn thấy sa mạc bên ngoài Toái Ngọc Cung, cảm nhận được gió thổi điên cuồng va vào mặt, tâm trạng bất giác bình tĩnh hơn nhiều.
Bắt đầu từ lúc y xuyên tới thế giới này, y còn chưa thư thái được ngày nào đã bắt đầu phải vắt óc suy nghĩ bản thân nên sinh tồn như nào.
Mỗi giây mỗi phút ở Toái Ngọc Cung đều chẳng tự do.
Y cho rằng sau khi bản thân trở thành cung chủ của Toái Ngọc Cung thì sẽ có được tất cả mọi thứ mong muốn nhưng sau khi thực sự ngồi lên chức vị này rồi mới biết rằng sự việc vốn chẳng đơn giản như vậy.
Thân ở hồng trần, sao có thể không bị thế tục hồng trần quấy nhiễu?
Biết bao hình ảnh nảy ra lướt qua trong đầu Khúc Cửu Nhất, lúc này trên mặt y ấy thế mà càng thêm bình tĩnh và trầm ổn.
Rất mau, y đã tới một nơi nhộn nhịp.
Nhóm lửa, nướng thịt.
Trong không khí phảng phất mùi máu tanh và mùi thơm của rượu thịt hòa vào với nhau, hình thành một loại mùi hương khó mà tả được, những tiếng cười cuồng dã còn xen lẫn tiếng nức nở của nữ tử.
"Đại ca, thương đội này càng ngày càng không ổn, chúng ta tốn biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng chỉ bắt được mấy cái thứ đồ vặt vãnh này, nếu là trước kia..."
"Được rồi, tình cảnh không tốt này cũng chẳng phải một hai hôm, không có mấy nữ yêu quái của Toái Ngọc Cung kia ở đây, cuộc sống của chúng ta càng tốt hơn"
"He he, đại ca, ta cảm thấy thị nữ kia da mịn thịt mềm, không thì cho ta đi"
"Nó mới bảy tám tuổi"
"Hí, bảy tám tuổi mới mềm đó"
...
Một đội mã tặc vòng thành hình tròn, cười vang khi hưởng thụ thứ đồ chúng chiếm được.
Khúc Cửu Nhất rành mạch vọt qua chỗ bọn chúng.
Ở một nơi hoang vu như này, lại có thể nhảy ra một thiếu niên xinh đẹp như vậy như là trân châu rơi xuống đất, giấu cỡ nào cũng khiến người khác nhìn tới.
Thử đọc ????г????yện không q????ảng cáo ????ại # TR????????TR????Y????????﹒???????? #
Đám mã tặc đương nhiên nhìn thấy y rồi.
"Con thỏ nhỏ xinh đẹp này từ đâu tới vậy?"
"Không phải là chuồn từ Toái Ngọc Cung ra đó chứ"
"Lúc nào, chúng ta cũng đi tới Toái Ngọc Cung đi, mỹ nhân ở đó mới thực sự là khuynh quốc khuynh thành..."
Mã tặc chẳng hề kiêng dè cười nhạo.
Cho nên lúc này xuất hiện trước mặt họ là một nữ nhân, bọn họ còn lo lắng có phải là người Toái Ngọc Cung tới gây rắc rối hay không.
Nhưng lại là một nam nhân, xem ra có vẻ yếu đuối chẳng ra được gió, bọn họ thực sự chẳng sợ chút nào.
"Nói cho ta biết tiền tài châu báu ở đâu, ta còn có thể cho các ngươi chết êm đẹp một chút" Khúc Cửu Nhất thờ ơ nhìn bọn họ, giọng không lớn lại đủ để bọn họ nghe rõ ràng.
Cho dù là ra ngoài phát tiết, y cũng phải đưa ít đặc sản về.
Mã tặc lớn tiếng cười to.
Thằng ất ơ ở đâu ra đây?
"Không sao, bây giờ các ngươi không nói, đợi một lát rồi cũng sẽ nói thôi" Mắt Khúc Cửu Nhất cong cong, cả người phóng đi như mũi kiếm nhọn, trực tiếp xông thẳng vào đám người.
...
Lý Sắt Sắt đang gảy bàn tính, đang đau đầu chỗ bạc này phải dùng như nào mới có thể lâu hơn một chút.
Nếu không đi cướp của mấy nước nhỏ kia